Thượng Quan Ám Ảnh thân là một trong những nhân vật chính cũng nhìn chăm chú vào khách không mời mà đến trước mắt này, vẻ mặt lại không có biến
hóa gì.
Lên tiếng lại bị một người xa lạ cắt ngang, hơn nữa
người này còn nói năng lỗ mãng, Phong Vũ Tử Yên có chút giận: “Ngươi là
ai? Dựa vào cái gì nói ta không thể ở cùng một chỗ với Thượng Quan?”
Bởi vì anh ta đã có bạn gái! Tôi không muốn cô càng lún càng sâu!
…… Nhưng mà, không thể nói như vậy. “Ngư Hương Gia Tử” sẽ không biết
chuyện tư mật như vậy. Lòng Miên Miên nóng như lửa đốt, rốt cục cảm nhận được tư vị câm điếc ăn hoàng liên.
Cô đau lòng nhìn Phong Vũ
Tử Yên, thật sự là ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh [1]. Vì một người hư
cấu mà bỏ qua hạnh phúc thật sự, cô gái này ngốc biết bao!
Miên Miên nhớ tới khuôn mặt kiều diễm như hoa của Sở Sính Đình.
……Hơn nữa, hoa đã có chủ, cô ta cho dù cuồng dại không hối, cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi!
“Sao lại không hé răng? Ngươi nói đi! Vì sao ta không thể ở cùng một
chỗ với Thượng Quan?” Phong Vũ Tử Yên thay đổi những lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng trước kia, lớn tiếng thúc giục.
Miên Miên bị màn thúc giục này khiến cho lòng càng thêm sốt ruột.
Không được, cô nhất định phải nhanh tìm một lý do, tìm một lý do……
Không xong, tìm lý do gì tốt đây?
Tóm lại, nhất định phải ngăn cản cô ta, làm cho cô ta hết hy vọng!
“—— Bởi vì, ta cũng thích huynh ấy!”
Đợi Bạch Sam Y Sư rống xong một câu long trời lở đất này, toàn hiện
trường nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có gió thu lượn lờ nhẹ nhàng thổi trên vách núi.
Ớ? Mình nói sao? Mình nói cái gì? Miên Miên
trừng mắt nhìn, có phần mê mông. Lại ngưng thần nhìn về phía màn hình,
ưm…… Những lời này quả thật là từ trong miệng “Ngư Hương Gia Tử” nói ra. Tốt lắm, rốt cục tìm được một lý do chấn động bọn họ! Aizzz, thật không dễ dàng……
…… Không đúng! Miên Miên hít một ngụm khí lạnh:
Ngư Hương Gia Tử là nam mà!!!
Mọi người từ khiếp sợ khôi phục lại, trán đổ mồ hôi lạnh nhìn về phía
Bạch Sam Y Sư, mi thanh mục tú lại nhìn về phía Thượng Quan Ám Ảnh mặc
đồ đen tóc đỏ, cuối cùng vẫn trở lại trên người y sư, nhìn “Cậu ta” từ
đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, sau đó trực tiếp kết luận: Quả thật
đúng là một gã đàn ông.
Aizz, trò đùa này thật sự là càng diễn càng rối loạn, lại còn chạy ra một người đàn ông tuyên bố với mọi người!?
Thật sự là…… Thật sự là…… Thật sự là chơi rất vui!
Phong Vũ Tử Yên sắp tức điên rồi, khí chất ôn nhu không còn sót lại
chút gì: “Ngươi…… Ngươi bị bệnh thần kinh gì! Ngươi nói ta không thể ở
cùng một chỗ với Thượng Quan, chẳng lẽ ngươi là có thể sao? Ngươi dựa
vào cái gì? Chỉ bằng thân hình đàn ông này của ngươi? Đừng nói giỡn!”
Quả thực hoang đường vô cùng!
Đối mặt với Phong Vũ Tử Yên từng
bước tới gần, đôi mắt sáng trong khoảng thời gian ngắn cũng luống cuống, không biết nên thu dọn tàn cục này như thế nào. Lời đã nói ra như nước
đã hắt đi, sao có thể nói thu lại thì thu?
Bỗng nhiên, cô cảm
giác được trên người có thêm một ánh mắt lãnh liệt mà chuyên chú, ngẩng
đầu nhìn lại, đôi mắt sáng trong lòng máy động, mắt tròn bối rối đối
diện với khuôn mặt ác liệt lạnh như băng của Thượng Quan Ám Ảnh tuấn mỹ.
Cái loại ánh mắt nghiên cứu xem xét này rất bén nhọn rất xảo
quyệt, Miên Miên không địch lại được, vội vàng liếc sang một bên. Sau
khi gian nan nuốt nước bọt xuống, trong đầu cô đột nhiên vang lên, anh
từng nói qua một câu ở Huyết luyện tiên phủ.
Tác phong đàn bà của cậu làm cho người ta vừa thấy khó quên.
Miên Miên chút hoảng hốt, giờ này khắc này, thật giống thời khắc ngày đó chạm mặt nhau.
Một lát sau, cô nhìn Bạch Sam Y Sư giữa màn hình thì thào tự nói:
“Ta…… Ta không phải nam”
Lời nói nhẹ nhàng giống như lá mùa thu bay lượn trên vách núi.
“Ta là nữ”
Lại chậm rãi, chậm rãi, khẽ rơi xuống đất.
……
____________
Chú thích:
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh [1]: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.