Một cô cung nữ bưng thức ăn sáng vào phòng của Lưu Lam Ngọc, cô cung nữ gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa Vân Ý chạy ra mở cửa thấy có người mang thức ăn đến liền dùng trâm thử độc thấy không có gì khả nghi thì liền nói với cô cung nữ.
“Đặt trên bàn bên này” Vân Ý chỉ cho cô cung nữ chỗ đặt khay thức ăn xuống.
Cô cung nữ đặc khay thức ăn lên bàn rồi ra về, Vân Ý chạy vào phòng mời Lưu Lam Ngọc ra ăn. Lưu Lam Ngọc bước ra trên mặt còn hiện ra vẻ ngáy ngủ có lẽ là do tối qua cô luyện công suốt đêm nên bây giờ mới cảm thấy buồn ngủ như vậy.
Lưu Lam Ngọc cầm đũa lên gắp thức ăn thì thấy bên ngoài cửa có người nhìn vào, nó đặt đũa xuống rồi nhìn vào người bên ngoài đôi mắt có vẻ thất vọng. Lưu Lam Ngọc lại đưa thức ăn lên gần cho vào miệng thì lại thấy khuôn mặt của người bên ngoài hớn hở vui hẳn lên. Lúc này Lưu Lam Ngọc mới nghi ngờ chỗ thức ăn này có vấn đề liền làm bộ trượt tay mà làm bể mất cái chén.
Vân Ý đứng bên cạnh mà giật thót tim.
“Chủ tử người không sao chứ”
“Chỉ là bể cái chén thôi, đem thức ăn trên bàn đổ hết cho ta rồi dặn người của ngự thiện phòng làm lại thức ăn, thức ăn trên bàn nguội hết rồi.”
“Vân ạ nô tỳ đi ngay”
Vân Ý vừa chuẩn bị đi ra thì người cung nữ bên ngoài đã đi mất.
------------------(Hoa viên)----------------------
Lưu Lam Ngọc bước từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển đi trền nền gạch bên cạnh là những chậu hoa được chăm sóc kỹ lưỡng giờ đã nở hoa, mùi hương của những bông hoa thơm ngát lôi kéo những con bướm tới lấy mật chúng cứ kéo nhau tới, hết con này đến con khác tạo thành đàn, khung cảnh này thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán nhất là khi có một mỹ nhân như Lưu Lam Ngọc đứng bên cạnh.
“Vân Ý em thấy ta đối với em thế nào?” Vừa đi Lưu Lam Ngọc vừa hỏi Vân Ý.
“Chủ tử đối với em rất tốt, người luôn nói cho em biết tất cả mọi chuyện của người.”
“Vậy nếu ta bảo em làm những chuyện mình không thích làm thì em có giận ta không.”
“Không, em sẽ không giận người, nếu không có chủ tử không biết nô tỳ có còn sống được đến ngày hồm nay hay không.”
“Tốt! Tốt lắm, em lại đây ta muốn nhờ em làm cái này.”
Lưu Lam Ngọc nói nhỏ vào tai của Vân Ý.
“Nhớ đừng để ai biết, nếu không ta không giữ được tính mạng cho em đâu” Lưu Lam Ngọc nghiêm giọng nhắc nhở Vân Ý.
“Vân, nô tỳ biết phải làm thế nào ạ, chủ tử đừng lo” Vân Ý đưa tay lên trước ngực khẳng định với Lưu Lam Ngọc.
“Được rồi em lui đi” Lưu Lam Ngọc phất tay cho Vân Ý lui.
Từ trong bụi cỏ bên cạnh phát ra tiếng sột soạt Lưu Lam Ngọc biết là có người theo dõi nên mới cố ý cho Vân Ý lui ra, Lưu Lam ngọc muốn xem bọn họ muốn làm gì?
Lưu Lam Ngọc vờ như không để ý gì tới xung quanh thì trong bụi bọn họ bắt đầu hành động, từ trong bụi cây có hai con rắng độc bò ra bọn chúng theo phản sạ mà bò đến nơi có mùi hương tỏa ra ngạt ngào nhất, mà nơi đó không ở đâu khác chính là mùi hương toát ra trên người Lưu Lam Ngọc. Bởi lẽ trên người của hoàng thân quất thích lúc nào cũng có một túi thơm do ngự y điều chế để hút ẩm trên cơ thể và Lưu Lam Ngọc cũng không ngoại lệ.
Lưu Lam Ngọc đang chuẩn bị ra tay thì lúc này Trương Bá Châu ở đâu xong ra dùng phi tiêu giết hai con rắn. Trương Bá Châu chạy đến bên Lưu Lam Ngọc đưa tay nắm lấy bã vai của nó mà lắc mạnh.
“Nàng có sao không, có bị thương ở đâu không?”
“Trương Bá Châu người muốn giật bổn công chúa đến chết à.”
“À xin lỗi” Trương Bá Châu ngừng lắc vai Lưu Lam Ngọc và thụt tay của mình lại.
Lưu Lam Ngọc đưa tay lên trán định thần lại rồi nhìn vào bụi cây đằng đó. Hở người đã đi rồi, chết tiệt tất cả là tại cái tên thích lo chuyện bao đồng này, tự nhiên ở đâu chui ra phá mất chuyện tốt của ta. Ngươi đã đi rồi thì lấy ai mà hỏi cung đây.
“Sao người lại ở đây?” Lưu Lam Ngọc lạnh giọng, đôi mắt toát lên luồn mây đen như giải xương mù vừa kỳ bí vừa mê hoặch.
Trương Bá Châu nhìn vào đôi mắt của Lưu Lam Ngọc sắc mặt thoát ửng đỏ, tim có đôi chút đập nhanh.
“Ta...ta đi dạo tình cơ gặp nàng ở đây, thấy nàng gặp nguy hiểm nên ta đến cứu.”
“Vậy thì đạ ta thái tử đã ra tay cứu giúp”
“Không có gì ta là nam nhi thì phải bảo vệ cho nữ nhi yếu đuối chứ” Trương Bá Châu có phần tự đắc trong câu nói của mình.
Nữ nhi yếu đuối sao người mới yếu đuối ấy, ta đâu cần ngươi bảo vệ, tự dưng ở đâu chui ra đi phá chuyện của người ta lại bảo là ta yếu đuối.
Trương Bá Châu thấy không an tâm cho Lưu Lam ngọc về phòng một mình nên đã đề nghị với Lưu Lam Ngọc.
“Trời cũng đã xế chiều hay ta đưa nàng về cung nghỉ ngơi.”
“Đa ta thái tử, mời”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến nơi.
“Lam Ngọc xin cảm tạ thái tử, trời cũng đã tối Lam Ngọc xin phép vào phòng nghỉ ngơi, mời thái tử lui gót”
“Vậy ta đi đây, nàng nghỉ ngơi cho tốt nha”
Trương Bá Châu vừa đi thì nụ cười giả tạo trên môi Lưu Lam Ngọc vụt tắc. Lưu Lam Ngọc khép cửa phòng lại rồi vào bên trong phòng tắm, vừa mới vào cửa thì đã có một gã nam nhân mặc bộ hắc bào trên tay cầm thanh gươm xông ra chém Lưu Lam ngọc.
Vì quá bất ngờ Lưu Lam ngọc bị tên hắc y nhân chém trúng một đao, máu từ trên cánh tay nàng nhỏ xuống từng giọt tường giọt xuống nên gạch.
“Ai sai người đến đây”
“Đừng nhiều lời mau nạp mạng đi”
Tên hắc y nhân lại xông lên định hạ thủ thì từ trên tay của Lưu Lam ngọc phóng ra ba cây trâm nhỏ như cây kim đầm vào nội tạng của tên hắc y nhân. Ngay lập tức tên hắc y nhân ngã quỵ xuống đất trên mặt hiện lên vệ đau đớn.
“Nói mau ai sai người đến đây, nếu còn không nói ta cho người đau đớn đến chết”
“Ta nói! Ta nói, hoàng hậu sai ta đến giết người”
Vừa nói dứt câu Lưu Lam ngọc phóng thêm một cây trâm vào thái dương của tên hắc y nhân, ngay lập tức tên hắc y nhân tắt thở.
Vân Ý bên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy vào thì thấy tên hắc y nhân nằm trên đất, còn Lưu Lam Ngọc thì bị trọng thương nhìn Vân Ý cũng hiểu nôm na phần nào sự việc.
“Chủ tử người không sao chứ?”
“Ta không sao em mau xử lí cái xác rồi đi lấy ít thuốc trị thương cho ta”
“Dạ vân nô tỳ làm ngay”
Ở bên ngoài cửa sổ có một cô cung nữ đã nhìn thấy hết mọi chuyện, cô ta định đi bẩm báo với đồng bọn thì lại đạp trúng phải một cành cây mà phát ra tiếng động. Lưu Lam Ngọc ngồi trong phòng đang băng bó vết thương thì nghe tiếng động.
“Ai đó”
Lập tức cô cung nữ liền chạy đi Lưu Lam Ngọc thấy vậy liền chạy theo sau nàng ta, nhưng khi đến một tẩm cung đã bị bỏ hoang cách đây nhiều năm thì lại chẳng thấy tung tích của nàng ta đâu.
Lưu Lam Ngọc đang rối rí thì từ đằng sau có một bàn tay đẩy nó vào một cái giếng gần đó, Lưu Lam ngọc chẳng kịp phản xạ nên đã bị đẩy xuống miệng giếng sâu hung hút ấy, bên trên chỉ còn nghe lại tiếng la thất thanh của nó mà thôi.