“Ti tách, ti tách” Những giọt nước từ trên miệng giếng rơi xuống bắn đầy mặt vào Lưu Lam Ngọc.
Bên dưới đáy giếng sâu thăm thẳm, tối mịt ấy là một hang động. Vì ngã từ trên cao xuống thân lại mang trọng thương nên Lưu Lam Ngọc đã bất tỉnh ở đây hai ngày hai đêm.
Đôi mi Lưu Lam Ngọc khẽ rung lên, mắt bắt đầu mở ra. Nó đưa tay chống xuống đất để có sức đứng dậy. Sau một hồi chật vật thì Lưu Lam Ngọc mới có thể đứng lên được. Nó đưa tay bám vào vách đá men theo đó mà đi.
“Chết tiệt đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình lâm vào hoàn cảnh thê thảm như thế này, cũng tại mình quá khinh địch.”
“Thật không ngờ trong miệng giếng lại có một hang động lớn như thế này, nếu không phải là giếng nước đã cạn thì mình làn này chết chắc”
(Trên vách đá này ẩm ướt như vậy cộng thêm bùn đất phía dưới, trong hang lại có nhiều chim, những điều này có thể thấy trằng trong hang này có một con suối thông ra ngoài)
Đi được một đoạn thì Lưu Lam Ngọc gặp được một con suối, bên dưới mặt nước có rất nhiều cá nên thu hút được nhiều đàn chim làm tổ quanh đây.
Lưu Lam Ngọc đưa tay hứng một ít nước trong con suối để uống nó có thể cảm nhận được hàn khí trong nước, nước ở đây còn lạnh hơn cả băng đá.
“Nước ở đây vừa trong lại chứa đầy hàn khí nhất định là một nơi trị thương lý tưởng”
Nghĩ là làm Lưu Lam Ngọc cởi y phục, nó đưa đôi chân thon gọn trắng nỏn của mình xuống dưới nước, lúc đầu tiếp xúc với nước lạnh cơ thể không khỏi rung lên nhưng sau vài phút thì cơ thể của nó đã chấp nhận được hơi lạnh ở đây. Lưu Lam Ngọc bắt đầu đưa hết thân hình của mình xuống dưới làn nước lạnh.
Sau vài canh giờ tụ khí để chữa thương thì vết thương bắt đầu khép miệng lại, máu cũng không còn chảy nữa.
“Hai hôm nay không ăn gì, bây giờ đói bụng quá đi” Lưu Lam Ngọc đưa tay xoa bụng.
“Phải bắt cá mới được à”
Sau hai tiếng bắt cá cuối cùng Lưu Lam Ngọc vẫn không bắt được con nào. Bởi vì cá ở đây vừa nhanh nhẹn lại trơn mỗi lần tưởng đã bắt được lại để cho cá chạy mất.
Lưu Lam Ngọc đuối sức nhìn đàn cá chạy tung tăn xung quanh mình như đang chế nhạo nó sẽ không bao giờ bắt được chúng. Lưu Lam Ngọc tức lắm tại sao mình lại không bắt được một con cá nào, chợt một con chim bay lại gần nó bởi vì xung quanh nó có rất nhiều cá. Mỏ con chim đâm thẳng xuống mắt nước đôi cánh lược sạt mặt nước lúc con chim ngóc đầu lên thì trên miệng của nó là một con cá to.
Lưu Lam Ngọc chợt nghĩ tại sao con chim đó có thể bắt được cá mà cô lại không bắt được. Nó ngồi đăm chiêu vừa suy nghĩ vừa nhìn vào đàn chim đang bắt cá, lòng luôn tự hỏi một câu tại sao.
Lưu Lam Ngọc nhắm mắt lại, trong đầu luôn nghĩ tới nhưng hướng chạy của đàn và cách bắt cá của bày chim. Trong vô thức nhất thời làm theo những động tác ác, dòng nước bắt đầu di chuyển. Bàn tay của Lưu Lam Ngọc di chuyển khéo léo nhanh nhẹn trong nháy mắt đã bắt được một con cá to.
Lưu Lam Ngọc mở mắt ra, tròng lòng không khỏi vui mừng. Cầm con cá to lên bờ, Lưu Lam Ngọc mặc lại y phục rồi đi nhắc từng nhánh củi khô ven hang động. Được một lúc thì số củi thu thập được cũng đã đủ dùng.
Lưu Lam Ngọc lấy một cành củi khô dùng lực cạ mạnh vào vách đá, cành củi lập tức lên lửa. Lưu Lam Ngọc lập tức ném cành củi đã lên lửa vào trong đống củi đã chuẩn bị sẵn. Chờ lửa cháy lớn nó xâu con cá vào một cành củi thẳng và nướng lên.
Sau khi lấp đầy được cái bụng đói thì Lưu Lam Ngọc nghĩ tới viếc trời khỏi đây. Nó nem theo con suối cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hang.
Bên ngoài cửa hang là một khu rừng rậm rộng lớn với đủ các loài động thực vật.
Lưu Lam Ngọc bước ra nhìn ngó xung quanh, trời cũng đã tối nơi đây lại xa lạ như vậy nên nó đành quay lại vào hang chờ ngày mai xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy Lưu Lam Ngọc chuẩn bị một ít đồ rồi xuất phát.
Tới trưa nó đi tới gần một con suối, trời nóng nực lại đi đường mệt mỏi nên Lưu Lam Ngọc quyệt định cởi y phục và xuống suối tắm rửa.
“Cuối cùng cũng bắt được my, my chạy nhanh thật đấy” Một nam tử tầm khoảng mười tám tuổi trên người mặt một bộ y phục màu xanh nhạt trên vai là cây cung và mũi tên, trên tay cầm một con thỏ nói miệng không khỏi cười phấn khởi khi bắt được chiến lợi phẩm.
Nam tử đi tới gần con suối để rửa mặt, nghe thấy tiếng động là ánh mắt sắt bén không khỏi liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Vừa nhìn về bên trái thì một hình ảnh hết sức gợi cảm khiến chàng không khỏi đỏ mặt. Đập vào mắt chằng lúc này là một thân hình của một cô gái, cô gái có một làn da trắng nỏn, thâm hình thon gọn gợi cảm các đường cong trên cơ thể điều nhô lõm đúng chỗ, mái tóc cô gái dài che hết một bên bờ vai trắng nỏn mà cô gái ấy không ai khác chính là Lưu Lam Ngọc.
Chàng trai vội che mắt lại miệng nói lớn một tiếng “xin lỗi… tôi … không cố ý nhìn trộm”
Lưu Lam Ngọc giật mình quay đầu lại, thấy có người lạ liền thay vội y phục với tốc độ rất nhanh.
Lưu Lam Ngọc liền đi tới tay phải nắm lấy áo chàng trai tay trái cầm đoản đao kề sát vào cổ chàng trai.
“Người đã nhìn thấy cái gì”
“Tôi nhìn thấy hết, cô nương yên tâm dù tôi không cố ý nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô”
Nếu ở đây có thợ săn thì chắc chắc phải có lang mặc gần đây, nếu hắn đã muốn chịu trách nhiệm với nàng như vậy sao nàng không thử thu nạp hắn, biết đâu sau này có lại có lợi cho nàng.
“Được nếu như người muốn chịu trách nhiệm với ta như vậy thì ta sẽ trọng lượng mà tha cho ngươi nhưng có điều…”
“Điều gì?”
“Người phải làm người hầu cho ta, người thấy thế nào”
“Chuyện này…”
“Ta không ép người à, cái này là do chính miệng ngươi nói là muốn chịu trách nhiệm với ta, chẳng lẽ lời nói của người không đáng tin cậy sao.”
“Được rồi ta làm, nàng cứ tin ở ta ta nói được làm được” Hắn đưa tay vổ vào ngực khẳng định.
(Đúng là đồ ngốc mới nói khích mấy câu mà đã mắc bẩy, sao mình thấy mình thông minh thế nhỉ mình càng ngày càng yêu mình hơn)
Siêu lười tác giả có lời muốn nói: nữ chính à tỷ quen là mình bị nhìn thấy hết rồi sao, sao giờ phút này mà tỷ còn tình toán được vậy. Lúc tỷ kề dao vào sát cổ chàng trai thì ta tưởng tỷ sẽ chém hắn chứ ai ngờ.
Nữ chính: Có sau đâu chỉ là nhìn thấy ở đằng sau thôi mà với lại bị nhìn thấy cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.
Nam chính (chưa xuất hiện): tên tiểu tử nào dám nhìn trộm vợ ông tắm hả, ông mà biết là ông bằm nó ra.
Tác giả: nữ chính quá bá đạo tác giả cạn lời.