Cửu Đỉnh Ký

Chương 56: Q.2 - Chương 56: Dư âm




Cơn mưa nặng hạt làm cho Hồng Chấn Kiệt toàn thân đều ướt sũng lạnh buốt, nhưng lúc này nơi cảm thấy lạnh nhất lại chính là tâm của hắn.

- Đằng Thanh Sơn! Ngươi đại nhân đại đức, tha cho ta một con đường sống đi!

Hồng Chấn Kiệt nuốt nước bọt trong cổ, một mặt lùi về phía sau, một mặt lo lắng nói:

- Ta, ta sẽ bỏ thê tử, ta sẽ lấy muội muội của ngươi làm chính thê! Muội muội của ngươi sau này chính là đại phu nhân của Bạch Mã bang ta. Ta sẽ nhường vị trí đại đương gia cho ngươi. Cầu xin ngươi, tha cho ta đi!

Hồng Chấn Kiệt “phịch” một tiếng quỳ xuống.

Đằng Thanh Sơn nhìn xuống Hồng Chấn Kiệt đang quỳ trên đất dập đầu xin tha.

- Cầu xin…

Miệng Hồng Chấn Kiệt còn đang nói, đột nhiên một đạo hàn quang chợt lóe lên, đâm thẳng vào chỗ yếu hại nơi ngực Thanh Sơn.

- Đi chết đi!

Sắc mặt Hồng Chấn Kiệt đỏ bừng, bộ dáng như điên cuồng.

Thực ra từ lúc Đằng Thanh Sơn hiện thân, Hồng Chấn Kiệt đã hiểu được, đối phương không thể tha mạng cho hắn bởi vì hắn đã biết được diện mạo thực sự của hung thủ. Nếu như đối phương không hiện thân thì hắn may ra còn có một cơ hội để giữ mạng. Vì vậy Hồng Chấn Kiệt cầu xin hoàn toàn là để khiến cho Đằng Thanh Sơn lơi lỏng cảnh giác, thi triển ra một đao mạnh nhất.

Nhất định phải giết chết Đằng Thanh Sơn!

Không phải Đằng Thanh Sơn chết thì chính là Hồng Chấn Kiệt hắn chết!

“Choang!” Tay phải Đằng Thanh Sơn kẹp lấy trường đao, lạnh lùng nhìn Hồng Chấn Kiệt. Cái thủ đoạn nhỏ này của Hồng Chấn Kiệt đối với người đã trải qua huấn luyện siêu cấp sát thủ thời hiện đại như hắn thì chỉ như trẻ sơ sinh. Đằng Thanh Sơn muốn làm chính là nhìn thấy đối phương vùng vẫy, giãy dụa rồi cứ lần lượt đập tan hy vọng của đối phương, cho đến khi đối phương suy sụp và tuyệt vọng.

Hồng Chấn Kiệt sắc mặt đại biến, liên tục kéo hai ba lần nhưng đều không nhúc nhích.

- Buồn cười!

Tay phải Đằng Thanh Sơn vừa nhúc nhích, trường đạo bị hắn kẹp lập tức lướt qua cổ Hồng Chấn Kiệt.

“Phụt!” Máu tươi tựa như hơi nước phun ra.

Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt trợn tròn, dường như không thể tin mình lại chết như vậy.

- Ngươi…ngươi…

Hắn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã vô lực ngã xuống, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.

Giết chết Hồng Chấn Kiệt, trong lòng Đằng Thanh Sơn không hề có chút dao động.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đi đến bên cạnh từng cỗ thi thể, kiểm tra một lượt để phòng ngựa có người chưa chết. Sau khi kiểm tra một lần toàn bộ một trăm bốn mươi sáu cỗ thi thể, lúc này Đằng Thanh Sơn mới lặng lẽ rời đi trong cơn mưa.

Đằng gia trang, trong gian phòng chính nhà Đằng Thanh Sơn.

Đằng Vân Long, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Thanh Vũ bốn người đều ở nơi này. Mọi người đều đang sốt ruột chờ đợi.

- Thanh Sơn liệu có xảy ra chuyện gì không?

Đáy lòng Viên Lan rất lo lắng.

- Nàng yên lặng một lát, đừng nói ở đây nữa! Thanh Sơn sẽ không sao đâu.

Đằng Vĩnh Phàm trách một tiếng. Y rất hiếm khi trách mắng Viên Lan, nhưng lần này hiển nhiên Đằng Vĩnh Phàm cũng rất lo lắng bực dọc.

- Tất cả bớt tranh cãi đi!

Tộc trưởng Đằng Vân Long nhíu mày quát.

Thanh Vũ lẳng lặng ngồi ở góc tường không lên tiếng, chỉ là đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

“Vù!” Trong gian phòng chính đột nhiên nổi lên một cơn gió, một bóng người lập tức xuất hiện trong phòng.

- Cha! Mẹ!

Thân ảnh cao lớn quen thuộc đó khiến bốn người trong phòng bỗng chốc đều vui mừng đứng dậy. Thanh Vũ ngồi ở góc tường bỗng nhiên lao vào người Đằng Thanh Sơn, ôm lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực của hắn mà khóc:

- Muội biết ca ca sẽ an toàn trở về mà! Ca…

Nói xong vẫn cứ khóc.

- Tiểu Vũ, muội xem ca không phải không hề có một chút thương tích nào hay sao? Đừng khóc nữa!

Đằng Thanh Sơn cười, trìu mến xoa đầu Thanh Vũ hai lần.

Thanh Vũ cũng rất thích động tác quen thuộc này của Đằng Thanh Sơn, nức nở vài tiếng rồi không khóc nữa.

- Thanh Sơn, không sao chứ?

Mẫu thân Viên Lan cũng không ngừng quan sát chung quanh Đằng Thanh Sơn.

- Còn hỏi nữa! Thanh Sơn không phải đã nói không sao à?

Đằng Vĩnh Phàm quát một tiếng, đồng thời ánh mắt cũng cẩn thận quan sát Đằng Thanh Sơn một lượt.

Đằng Thanh Sơn cảm nhận được sự quan tâm trong từng ánh mắt và từng lời nói của người thân, trong lòng cảm thấy ấm áp, lặng lẽ thầm nhủ: “Bất kể thế nào cũng không cho phép người khác thương tổn bọn họ.”

Những kẻ uy hiếp đến nhà mình, Đằng Thanh Sơn sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt sạch. Không động thủ thì thôi, nhưng một khi đã động thủ thì nhất định sẽ giết sạch, không để lại hậu họa.

- Thanh Sơn, vậy Bạch Mã doanh kia?

Ông ngoại Đằng Vân Long nói.

- Không còn Bạch Mã doanh!

Đằng Thanh Sơn ngồi xuống nói.

Mấy người trong phòng đều ngẩn ra.

- Thanh Sơn!

Đằng Vĩnh Phàm cực kỳ kinh hãi:

- Ý của con là người của Bạch Mã doanh… ?

- Toàn bộ đã chết hết.

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nói.

- Một tên không để lại?

Đằng Vân Long cũng không dám tin.

Đằng Thanh Sơn gật đầu thừa nhận.

Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vân Long liếc mắt nhìn nhau, không giấu nổi sự kinh hãi. Mặc dù sớm biết Đằng Thanh Sơn muốn đi giết thiếu đương gia và người của Bạch Mã doanh, nhưng sau khi nghe được nhân mã tinh anh nhất của Bạch Mã bang ở Nghi Thành là Bạch Mã doanh một tên cũng không lưu lại, toàn bộ bị giết sạch thì vẫn cảm thấy chấn động như trước.

- Thanh Sơn! Bạch Mã doanh bị con giết sạch, vậy... vậy Bạch Mã bang có biết hay không?

Đằng Vân Long dò hỏi. Dù sao tám ngàn đệ tử hạch tâm của Bạch Mã bang, tuy nói là đã tổn thất một phần khi giao đấu cùng Thiết Sơn bang, nhưng vẫn có hàng đống nhân mã như trước. Hơn nữa Bạch Mã bang còn có rất nhiều lâu la bên ngoài.

Mấy ngàn nhân mã kia cuồn cuộn kéo đến, một mình Đằng Thanh Sơn có thể làm được gì?

- Ông ngoại! Mọi người cứ yên tâm! Chỉ cần mọi người không nói thì sẽ không ai biết.

Đằng Thanh Sơn tự tin nói.

Đằng Vân Long vội nhìn về phía ba người Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan và Thanh Vũ nói:

- Các ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài!

- Dạ! Đánh chết con cũng không nói!

Thanh Vũ liên tục gật đầu.

- Yên tâm đi! Không ai có thể hoài nghi con, qua vài ngày mọi người sẽ biết thôi.

Đằng Thanh Sơn hoàn toàn tự tin. Lần này hắn thả cho mười hai hán tử khác chạy đi, thứ nhất là vì dưới tay mười hai người đó cũng không có bao nhiêu oan hồn, thứ hai là hắn cũng muốn mượn mồm của bọn họ truyền bá tin tức này trong Nghi Thành.

Dù sao thì ngoại trừ Hồng Chấn Kiệt sau cùng, những mã tặc khác kể cả mười hai người đó đều tưởng rằng cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang đến báo thù.

Cơn mưa đến nhanh đi cũng nhanh, không đầy nửa canh giờ đã tạnh.

Bạch Mã bang đông đảo mấy ngàn người đã bắt đầu sửa soạn đồ đạc và y giáp chuẩn bị xuất phát.

Phía sau đám nhân mã Bạch Mã bang chính là một thôn trang. Tộc nhân trong thôn trang này đều sợ hãi nhìn nhân mã Bạch Mã bang.

Tam đương gia khoác áo da, ngồi trên một chiếc ghế gỗ được đặt ở trên đường.

- Còn chưa tới?

Tam đương gia nhíu mày.

- Tam đương gia! Thiếu đương gia dẫn nhân mã Bạch Mã doanh đi thu phục người mới, có lẽ là đang tránh mưa ở bên ngoài!

Một tên mã tặc ở bên người vội nói.

Tam đương gia lại nói:

- Bây giờ mưa đã ngớt, cũng đã đợi một lúc lâu rồi, bọn Chấn Kiệt lẽ ra phải đến rồi chứ?

Tên mã tặc kia đắn đo một hồi:

- Tam đương gia! Nếu không thì để thuộc hạ dẫn vài huynh đệ đi xem thử?

Tam đương gia gật đầu, vung tay nói:

- Ừ! Ngươi dẫn mười mấy người dọc theo đường trở về, tìm thử xem bọn thiếu đương gia rốt cuộc ở đâu!

- Vâng, Tam đương gia!

Tên mã tặc lập tức vung tay, gọi hơn mười mã tặc khác lập tức cưỡi ngựa phi đi.

Bạch Mã bang có rất nhiều mã tặc đều đã lên ngựa, trong đó một phần đã bắt đầu tiến về phía sào huyệt của chúng.

- Tam đương gia, tam đương gia!

Tiếng hét thảm từ rất xa vang lên.

Tam đương gia đang ngồi trên ghế lẳng lặng chờ đợi, nghe được tiếng kêu thảm thiết này không khỏi biến sắc, đột nhiên đứng dậy quát lên:

- Kêu la cái gì! xảy ra chuyện gì rồi?

- Chết rồi! Thiếu đương gia đã chết rồi! Bạch Mã doanh toàn bộ chết sạch rồi!

Tiếng kêu thảm thiết từ rất xa vang lên, ngay cả đám mã tặc Bạch Mã bang vốn nhao nhao chuẩn bị rời đi bỗng chốc đều dừng lại. Tất cả mã tặc đều im lặng quay đầu nhìn về mười mấy tên mã tặc hét lớn kia.

Vẻ mặt mười mấy tên mã tặc đều hoảng sợ, liên tục hét lên:

- Toàn bộ chết sạch rồi, một người cũng không còn!

Tam đương gia sắc mặt đại biến.

- Các huynh đệ, theo ta!

Tam đương gia điên cuồng hét lên một tiếng, nhảy thẳng lên Xích Hỏa mã bên bên, rút roi ngựa quát một tiếng: “Giá!”

Xích Hỏa Mã điên cuồng chạy đi.

- Đi!

Từng đoàn mã tặc theo sau tam đương gia vội vàng phi đi.

“Bạch Mã doanh đều chết sạch?” Đám mã tặc nhận được tin tức này hoàn toàn ngây ngốc. Sau đó từng tên liên tục gào lên, đồng loạt theo tam đương gia phi tới.

Thiên quân vạn mã chạy như bay. Thanh thế này khiến cho đám tộc nhân trong thôn trang bên cạnh đều bị dọa một phen.

- Mọi người nghe thấy gì không? Thiếu đương gia của Bạch Mã bang, còn có cả Bạch Mã doanh đều chết sạch rồi.

- Ai giết vậy?

- Ai mà biết! Có điều ta thấy tất cả người Bạch Mã bang đều điên cuồng như nhau. Thiên quân vạn mã này giết tới, ai có thể chống đỡ được đây?

Nhìn theo đám mã tặc cuồn cuộn bất tận lao đi, phảng phất như hồng thủy điên cuồng cuốn tới. Khí thế này quả thật khiến cho người ta sợ đến vỡ mật.

Nhân mã đông nghìn nghịt của Bạch Mã bang rất nhanh đã đến nơi tràn ngập thi thể trên mặt đất.

“Vụt!” Dây cương kéo lại, từng thớt chiến mã đều dừng lại.

Tam đương gia từ trên Xích Hỏa Mã nhảy xuống, lập tức chạy về phía từng cỗ thi thể đó. Bùn đất bay loạn văng tung tóe. Tất cả mã tặc Bạch Mã doanh đều mặc trọng giáp, nhưng lại không có một người sống sót.

Hàng loạt mã tặc phía sau đều ngây ngốc.

Sắc mặt tam đương gia cũng rất khó coi, gào lên:

- Mau, xem thử có ai còn thở hay không?

Nói đoạn, hắn vội vàng đi kiểm tra từng cỗ thi thể. Rất nhanh hắn liền phát hiện ra thi thể của thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt. Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt vẫn trợn trừng như trước, chết không nhắm mắt.

- Tam đương gia! Người của Bạch Mã doanh tự tàn sát lẫn nhau!

Có mã tặc sợ hãi hét lên.

Đích xác có vài mã tặc giữa yết hầu vẫn còn vết đâm của trường thương, đó chính là một nhóm mã tặc tự tàn sát lẫn nhau.

- Đầu bị bắn thủng, ngay cả khôi giáp cũng bị bắn xuyên. Những người này toàn bộ đều là bị ám khí bắn chết.

Cũng có mã tặc hô lên.

Khuôn mặt tam đương gia vẫn bình tĩnh, không nói lời nào.

- Là cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang! Chính là cao thủ ám khí đã đánh bay binh khí của đại đương gia! Hắn đến để báo thù!

Cũng có mã tặc nói.

- Tam đương gia! Chúng ta phải báo thù cho thiếu đương gia a!

- Tam đương gia!

Những tên mã tặc đầu mục chung quanh đều nhìn về phía tam đương gia. Một khi thiếu đương gia chết đi thì địa vị cao nhất của Bạch Mã bang chính là vị tam đương gia này.

- Là ám khí! Vương Hòa sư điệt và đại ca của ta đều vì ám khí kia nên mới chết!

Tam đương gia trầm giọng nói:

- Hơn nữa nhân mã Bạch Mã doanh này đều bị ám khí đó bắn chết. Về phần tự tàn sát lẫn nhau, chỉ là một màn do hung thủ ngụy tạo ra, khiến cho chúng ta nghi ngờ lung tung thôi. Hung thủ chính là cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang đã giết chết Vương Hòa sư điệt và gián tiếp hại chết đại ca ta. Có lẽ Vương Thiết Sơn kia cũng góp phần trong đó!

Mã tặc xung quanh cũng đều tán thành với ý kiến này.

- Tam đương gia, ngài nói chúng ta phải làm sao đây?

Đám mã tặc đầu mục đều nhìn tam đương gia.

Tam đương gia lạnh lùng nói:

- Bất kể thế nào, chúng ta trước tiên phải tìm cho ra cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang đó! Đợi đến khi tìm được rồi, Bạch Mã bang ta sẽ không tiếc tất cả bằm thây hắn thành vạn mảnh, cúng tế hương hồn đại ca ta và Chấn Kiệt!

- Bằm thây vạn mảnh!

Những tên mã tặc đầu mục đều thét lên.

Trên mặt tam đương gia ẩn chứa sát khí, nhưng đáy lòng lại mừng thầm: “Ha ha... Ông trời đã giúp ta rồi! Tên tiểu tử lỗ mãng Hồng Chấn Kiệt còn muốn làm đại đương gia sao? Hôm qua nó thoát được một mạng, ai ngờ hôm nay đã chết rồi! Ha ha...Từ nay về sau ta chính là đại đương gia của Bạch Mã bang. Báo thù? Cao thủ ám khí đó có thể giết sạch cả Bạch Mã doanh, đi báo thù không phải tự tìm chết hay sao?”

Ngoài miệng hô báo thù, nhưng đáy lòng tam đương gia lại không hề nghĩ như vậy.

Thù của Hồng tứ gia và Hồng Chấn Kiệt liên quan cái rắm gì đến hắn?

Tam đương gia trong Bạch Mã bang là thấp nhất, chịu khó chịu khổ nhiều nhất, nhìn có vẻ như thô lỗ, nhưng trên thực tế hắn lại người cực kỳ tàn nhẫn âm độc. Chỉ là khi Hồng tứ gia còn sống thì hắn không dám làm gì. Ngày hôm qua Hồng tứ gia đã chết, cho dù hôm nay Hồng Chấn Kiệt không chết thì hắn sau này cũng sẽ tìm một cơ hội để giết chết Hồng Chấn Kiệt.

“Từ nay về sau Nghi Thành chính là thiên hạ của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.