Sang ngày thứ hai bắt đầu mặt trời chiếu rọi, trên luyện võ trường Đằng gia trang rất náo nhiệt.
“Nhanh lên chút, nhanh lên chút nào!” Ba xe hàng do ngựa kéo tiến thẳng
vào Đằng gia trang, trên xe hàng này đều là các loại nguyên liệu sắt
thép.
Đằng gia trang cần nguyên liệu để chế tạo hai trăm bộ trọng giáp cuối cùng đã vận chuyển tới.
“Thanh Sơn, ha ha… vụ mua bán này của Đằng gia trang các người quả là
không nhỏ, hàng chừng hơn một vạn cân nên ta phải dùng đến cả ba xe chở
hàng lớn để vận chuyển.” Lão béo nói chuyện mặc áo choàng màu vàng, ưỡn
cái bụng tươi cười đi tới và lớn tiếng chào hỏi.
“Lý Nhị thúc, chúng ta làm ăn cũng chỉ là làm ăn nhỏ làm sao lớn bằng hãng buôn các thúc được.” Đằng Thanh Sơn cũng cười nói.
Lý Nhị cầm một cái tẩu thuốc chạm ngọc rít hai hơi, cười vui vẻ: “A,
Thanh Sơn! Ta tới tìm ngoại công cháu thì bọn họ đã đi, cháu phải vất vả rồi.” Lý nhị cũng biết địa vị của Đằng Thanh Sơn trong Đằng gia trang,
lão cũng nghe nói qua Đằng Thanh Sơn thực lực mạnh cho nên mới đặc biệt
tới chào hỏi.
“Thanh Sơn, nguyên liệu đến rồi, mọi người đã có thể bắt đầu chế tạo trọng giáp.” Đằng Thanh Hổ bên cạnh có chút kích động.
“Ừm, có hai trăm bộ trọng giáp, vậy thì hán tử trong Đằng gia trang
chúng ta luyện ra nội kình, mỗi người đều có thể chống lại hơn chục tên
cường đạo, nếu như vận dụng tốt tác dụng lại càng lớn hơn!” Đằng Thanh
Sơn hiểu được tộc nhân luyện ra nội kình nhưng thân thể chính họ cũng
không phải đao thương bất nhập, nếu chỉ vẹn vẹn mặc áo vải chém giết với mã tặc thì cho dù luyện ra nội kình, một người tối đa cũng chỉ giết
được vài người rồi sẽ bị cường đạo khác quần công giết chết.
Nhưng một khi có trọng giáp, không sợ đao kiếm của người bình thường thì có thể phát huy lực công kích chân chính của nội kình cao thủ.
Rất nhanh, người của hãng buôn liền cầm theo vàng bạc rời khỏi Đằng gia trang.
Đến giữa trưa, đám nữ nhân bận việc cày cấy trên cánh đồng đều trở về.
Có phụ nữ vừa bước vào thôn trang lập tức hô hào, không ít người thích
náo nhiệt khác đều ra đón, nghe qua chút chuyện thú vị gì gì đó. Bởi vì
chu vi đồng ruộng cùng thôn trang khác nối liền nhau cho nên bình thường các thông tin nhanh nhạy chính là từ những người phụ nữ này.
“Thiếu đương gia Bạch Mã bang, còn cả Bạch Mã doanh kia toàn bộ bị giết sạch rồi.” Đám phụ nữ người người ríu ra ríu rít nói.
“Cái gì?” Một vài hán tử trong tộc đang luyện tập ‘Hổ Quyền’ hoặc thương pháp vốn không buồn nghe chuyện của các bà các cô cũng đều chạy tới
hỏi.
“Thật mà. Thiếu đương gia và Bạch Mã doanh kia toàn bộ đều chết sạch
rồi, một tên cũng không sót lại. Chính là cao thủ ám khí của Thiết Sơn
bang giết đó.”
“Mấy người làm sao biết được? Tin tức này chắc chắn thật chứ?”
“Hôm qua Bạch Mã bang tới chỗ chúng ta, không phải chiêu nạp người vào
Bạch Mã doanh đó thôi? Đúng hôm qua lúc ấy Lý gia trang đã có người được chiêu mộ gia nhập, tin tức này chính là hán tử Lý gia trang kia nói !
Cao thủ ám khí Thiết Sơn bang có cừu báo cừu, cũng không hề lạm sát
người vô tội, không giết mười hai người bọn họ.”
Nhất thời càng có nhiều tộc nhân lao tới.
“Thanh Sơn, thiếu đương gia và Bạch Mã bang kia đều bị người ta giết
sạch rồi, chúng ta đi nghe thử.” Đằng Thanh Hổ cũng không khỏi kinh ngạc liền chạy đến.
Đằng Thanh Sơn khẽ cười khi nhìn thấy tình hình như vậy.
Hán tử trong núi vốn rất chất phác!
Chắc chắn mười hai hán tử kia đối với người Bạch Mã bang đầy bụng oán
khí. Ngược lại đối với cao thủ ám khí Thiết Sơn bang lại có một tia cảm
kích. Họ may mắn giữ được một mạng, mỗi người trở về thôn trang đương
nhiên sẽ đàm luận về chuyện này. Việc bùng nổ của tin tức làm cho tốc độ truyền bá thực sự hết sức kinh người.
“Chết thực là tốt!”
“Cao thủ kia thực lợi hại. Ám khí đều chưa nhìn thấy đâu thì đầu của mã tặc Bạch Mã doanh đã bị xuyên thủng rồi.”
Từng tộc nhân ở bên kia cảm thán.
Đằng Thanh Sơn trong lòng nhẹ nhõm, xoay người cười: “Về nhà ăn cơm trưa thôi!”
Bạch Mã doanh cùng tên thiếu đương gia là do cao thủ Thiết Sơn bang giết chết. Chuyện này ở Nghi Thành đã là điều chắc chắn nên không có ai hoài nghi.
Ngay cả Bạch Mã bang cũng treo giải thưởng ở bên ngoài, nói ai có thể
bắt được cao thủ ám khí này sẽ được thưởng vạn lượng bạch ngân! Bạch Mã
bang một khi treo thưởng thì cũng đã chứng thực cao thủ ám khí Thiết Sơn bang kia chính là hung thủ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ trong chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua.
Trời mùa đông giá rét, từng bông tuyết tung bay.
Trong gian phòng chính nhà Đằng Thanh Sơn, chỉ có Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai người ngồi đối diện với nhau uống rượu.
“Hehehe… Thanh Sơn, huynh thế nào cũng không nghĩ đến Vương Thiết Sơn là một cao thủ lợi hại như thế không ngờ lại thua dưới tay Lưu tam gia
Bạch Mã bang!” Đằng Thanh Hổ cảm thán. “Ngày trước vị Lưu tam gia này đã tới Đằng gia trang chúng ta thu tiền hàng năm không ít lần, huynh thực
không nhìn ra y là một kẻ lợi hại như vậy!”
“Chó cắn người không kêu mới thực sự là kẻ ngoan độc, bề ngoài nhìn
không ra được đâu.” Đằng Thanh Sơn uống một hớp rượu phụ họa.
Đại đương gia hiện giờ của Bạch Mã bang chính là tam đương gia họ Lưu ngày trước!
Còn về tên thật là gì cũng chẳng có mấy người biết. Bởi vì ngày trước là tam đương gia cho nên bên ngoài đều gọi một tiếng ‘Lưu tam gia’. Nhờ
Lưu tam gia này mà hơn nửa năm qua địa vị Bạch Mã bang chẳng những không xuống cấp, ngược lại càng thêm củng cố. Bạch Mã bang một lần nữa lại có tiếng là tám ngàn đệ tử.
Còn có người nói nhân mã thực sự của Bạch Mã bang đã vượt qua một vạn. Đương nhiên Bạch Mã bang chỉ tự xưng tám ngàn đệ tử.
“Lưu tam gia này biết dùng nhất là âm mưu quỷ kế! Mấy tháng trước Quang
Đầu bang cũng không phải rất cuồng ngạo sao? Nhưng ngoảnh đầu lại thì vị đại đương gia Quang Đầu bang ấy đã hết trên bụng nữ nhân rồi.” Đằng
Thanh Hổ không ngừng nói, “Mà Liễu Thủy bang không ít người ở Nghi Thành đã thấy nó và Quang Đầu bang liên thủ tiêu diệt Bạch Mã bang sao? Đâu
ngờ rằng Liễu Thủy bang cuối cùng lại trở mặt thuần phục Bạch Mã bang,
ngay cả Vương Thiết Sơn cũng bởi thế mà bị vạn tiễn thịt sống!”
Đằng Thanh Sơn nghe xong chỉ cười.
“Huynh vẫn nghĩ Vương Thiết Sơn sẽ ra sức Bạch Mã bang, đâu ngờ cái mạng nhỏ của mình cũng xong đời.” Đằng Thanh Hổ lắc đầu cảm thán không thôi.
Đằng Thanh Sơn cười nói: “Biểu ca, thực ra Lưu tam gia chỉ dẫn chút ít
nhân mã đến Đằng gia trang miễn trừ tất cả tiền thu hàng năm sau này của Đằng gia trang, hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ với đệ, đệ lập tức biết
Nghi Thành này cuối cùng vẫn cứ là của hắn!” Đằng Thanh Sơn cũng có chút bội phục gã Lưu tam gia này.
Bởi vì Lưu tam gia rất hiểu nhược điểm bản tính con người.
Qua hơn nửa năm này, Quang Đầu bang, Liễu Thủy bang hưng thịnh, đó đều
là bị công phá từ nội bộ. Không có một bang nào hao phí đại lượng nhân
mã đi diệt sát cả.
“Hừ, xem như Lưu tam gia kia thức thời, bằng không nếu hắn dẫn nhân mã
đến Đằng gia trang thì hắn dẫn bao nhiêu chúng ta giết chúng bấy nhiêu!” Đằng Thanh Hổ lại tự tin cười.
“Huynh nói đến điều này khiến cho đệ lại nhớ tới tên gia hỏa được xưng là Nghi Thành đệ nhất cao thủ.” Đằng Thanh Sơn cũng cười.
Thực ra cơn chấn động hơn nửa năm qua, thế lực cường đạo Nghi Thành đã trải qua ba giai đoạn.
Giai đoạn đầu tiên, quần hùng cùng nhau vùng lên sau khi Hồng tứ gia
chết, Lý Duyên Sơn vốn được xưng là Nghi Thành đệ nhất cao thủ đã thành
lập Duyên Sơn bang lại mau chóng quật khởi, trở thành một bang phái duy
nhất có thể đối kháng lại với Bạch Mã bang. Có rất nhiều người đều xem
trọng Duyên Sơn bang này.
Giai đoạn thứ hai, Duyên Sơn bang toàn diệt, Quang Đầu bang và Liễu Thủy bang vùng lên đều cực kỳ cường thịnh. Thế lực cường đạo trong Nghi
Thành có thể nói là ‘thế chân vạc’.
Giai đoạn thứ ba, chính là Bạch Mã bang thu phục Quang Đầu bang, Liễu
Thủy bang, lại thêm một lần nữa đứng đầu và cũng không ai dám khiêu
chiến vị trí của Bạch Mã bang nữa.
Trong ba giai đoạn này, Duyên Sơn bang ban đầu vốn có hy vọng nhất. Gã Lý Duyên Sơn cũng là cao thủ.
Hắn thu tiền hàng năm, đâu nghĩ đến Đằng gia trang không ngờ một đồng cũng không nộp!
Gã Đại đương gia này lập tức nổi phát hỏa!
Lập tức dẫn theo gần ba ngàn nhân mã tiến đến muốn tiêu diệt Đằng gia
trang vốn được bên ngoài truyền tụng vũ dũng này, thuận tiện cho việc dễ dàng uy hiếp thôn trang khác. Gã Đại đương gia lại còn tự mình chiếm
giữ vị trí Nghi Thành đệ nhất cao thủ, ngay cả Vương Thiết Sơn cũng cam
bái hạ phong! Lúc đánh đến Đằng gia trang khi ấy, nhìn thấy không ít
người Đằng gia trang thân mặc trọng giáp, gã chẳng những không kinh sợ
mà còn lấy làm mừng, còn cười lớn : “Ha ha...Đưa trọng giáp cho Lý Duyên Sơn ta nào!”
Sau đó, gã dùng Lang Nha Bổng đập tan đại môn Đằng gia trang.
Đồng thời phía sau gã cũng có một trăm tên mã tặc mặc trọng giáp cùng gần ba ngàn mã tặc phổ thông.
Đâu ngờ rằng…
Lúc thực sự bắt đầu chiến đấu thì một cảng đáng sợ đã phát sinh!
Mã tặc mặc trọng giáp dưới trướng Lý Duyên Sơn chỉ là lựa chọn những tên thân thể cường tráng mà thôi. Mà tộc nhân Đằng gia trang thân mặc trọng giáp gần ngay trước mặt nhất đều là cao thủ có nội kình! Từng thanh
trường thương ẩn chứa nội kình đâm tới, trực tiếp xuyên thủng thân thể
mã tặc thân mặc trọng giáp bình thường.
Năm mươi tộc nhân thân mặc trọng giáp thượng đẳng phảng phất như máy xay thịt, bọn họ không hề sợ đao kiếm bình thường, dễ dàng chém giết hàng
loạt mã tặc. Phía sau còn có các tộc nhân mặc trọng giáp phổ thông khác
hỗ trợ. Cộng thêm việc đại môn rộng như vậy cho nên mã tặc có thể xông
vào cũng chỉ bấy nhiêu thôi, trên đất còn có hàng đống gai nhọn, chiến
mã không cách nào phi vào, chỉ có thể xuống đất chiến đấu.
Nghiêng hẳn về một bên!
Gã Lý Duyên Sơn được xưng là Nghi Thành đệ nhất cao thủ kia liền sốt
ruột, không ngờ lại muốn một mình giết sạch năm mươi cao thủ nội kình
của Đằng gia trang. Nhưng gã vừa nhúc nhích thì cũng là lúc Đằng Thanh
Sơn ra tay!
Đằng Thanh Sơn dùng sự thật nói cho Lý Duyên Sơn biết, gã chẳng phải Nghi Thành đệ nhất cao thủ.
Lý Duyên Sơn bỏ mạng!
Mã tặc sĩ khí sa sút nhưng sự điên cuồng đã ăn sâu vào trong cốt tủy đã
khiến bọn chúng muốn báo thù. Nhưng bị tộc nhân mặc trọng giáp của Đằng
gia trang, dưới sự dẫn dắt của đám tộc nhân ẩn chứa nội kình tiếp tục
chém giết hơn trăm tên làm cho đám mã tặc còn sót lại kinh hoàng mà
chạy. Trận chiến này Đằng gia trang giết đủ gần ngàn mã tặc! Còn tước
đoạt được một trăm bộ trọng giáp, khiến cho Đằng gia trang càng số trọng giáp tăng lên!
Trận chiến này khiến cho danh tiếng của Đằng gia trang càng mạnh, cũng không có mã tặc nào dám đến thu tiền năm nữa.
Gã Lưu tam gia vào ngày thứ ba sau chuyện đó lại tự thân chạy đến Đằng
gia trang miễn trừ tiền năm vĩnh viễn cho Đằng gia trang, còn cùng Đằng
Thanh Sơn xưng huynh gọi đệ.
“Lưu tam gia này rất biết phân lượng, biết người nào có thể dây vào,
người nào không thể dây vào.” Đằng Thanh Sơn cười nói, Lưu tam gia đã có tâm kết giao nên Đằng Thanh Sơn trong việc thống nhất thế lực cường đạo ở Nghi Thành cũng âm thầm ra tay hai lần, trong hai lần này, thực lực
hiển lộ ra đã khiến Lưu tam gia sợ hãi.
Lưu tam gia biết người nào không thể đắc tội!
“À! Thanh Sơn, chỉ có điều thế lực cường đạo ở Nghi thành đã ổn định rồi hai chúng ta cũng phải rời khỏi thôn trang rồi đó.” Đằng Thanh Hổ đột
nhiên có chút thương cảm.
“Đúng! Chúng ta nên đi rồi.” Đằng Thanh Sơn cảm thán một tiếng.
Ba ngày sau vào buổi sáng sớm, hai ngàn người Đằng gia trang đều tụ tập
trên luyện võ trường, hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ dẫn đầu
hơn trăm tráng hán trong tộc lại một lần nữa diễn luyện ‘Hổ Quyền’!
Hơn trăm người đồng loạt luyện ‘Hổ Quyền’ rất có khí thế.
Mẫu thân Viên Lan cùng muội muội Tiểu Vũ nhìn thấy cảnh này khóe mắt đều lệ rơi, bởi vì hôm nay Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ sắp rời khỏi
Đằng gia trang tới gia nhập Quy Nguyên tông!
Rất lâu sau…
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ mỗi người đều đeo túi đồ, binh khí của
từng người cũng tháo rời cất trong túi, có hơn hai ngàn tộc nhân tới
tiễn biệt.
“Ca!” Thanh Vũ ôm Thanh Sơn không nỡ để ca ca mình rời đi. Mẫu thân Viên Lan ở bên cạnh nước mắt không ngừng chảy xuống, Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh vỗ vỗ bả vai con trai: “Nam nhân chí tại bốn phương! Thanh Sơn nó ra
ngoài là muốn xông qua một phen làm nên đại nghiệp, đừng khóc lóc sướt
mướt nữa.”
Đằng Vĩnh Phàm mặc dù nói như vậy nhưng mắt ông cũng đỏ lên.
“Tiểu Vũ, ca sau này sẽ trở về thăm muội và cha mẹ mà.” Đằng Thanh Sơn sủng ái xoa xoa đầu Thanh Vũ.
“Ca, huynh nhất định phải trở về thăm muội.” Thanh Vũ sụt sịt nói.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu.
“Cha, mẹ bảo trọng.” Đằng Thanh Sơn cố nặn ra nụ cười.
“Chúng ta biết, con ở bên ngoài phải giữ gìn thân thể.” Đằng Vĩnh Phàm cùng Viên Lan hai người đều không nỡ.
Đằng Thanh Sơn cùng thân nhân lưu luyến chia tay, Đằng Thanh Hổ tương tự như vậy, “Mọi người đừng tiễn nữa!” Mắt Đằng Thanh Hổ cũng đỏ lên, gã
liên tục vẫy tay.
Trong tiếng chúc phúc của tộc nhân, Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Sơn hai người cuối cùng đã xách túi đồ rời khỏi Đằng gia trang, bước lên hành
trình của họ!