“Tên thương…” Đằng Thanh Sơn ngắm cây thần binh, liếc qua phụ thân và
ngoại công đã vì hắn rèn thần binh suốt mười tám canh giờ chưa từng nghỉ ngơi, Đằng Thanh Sơn đột nhiên có chút sụt sịt. Kiếp trước, hắn luôn cô độc, mà kiếp này hắn lại có được sự yêu thương của phụ mẫu, muội muội
đáng yêu, còn có cả rất nhiều tộc nhân chất phác.
Kiếp trước kiếp này, phảng phất như một vòng luân hồi, kiếp này bù cho di hận kiếp trước.
“Cây thương nay cứ kêu là ‘Luân Hồi’ đi.” Đằng Thanh Sơn nói.
“Luân Hồi?” Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vân Long đưa mắt nhìn nhau, bản thân bọn họ nghĩ đến rất nhiều cái tên, chẳng hạn như Hàn Thiết thương, Tử
Văn thương, Hàn Tinh thương…vv.. nhưng vốn không nghĩ đến cái tên ‘Luân
Hồi’ này. Hơi trầm tư một lát, ngoại công Đằng Vân Long cười ha ha nói : “luân hồi, luân hồi, địa ngục luân hồi! Thanh thương thần này vừa rút
ra lập tức khiến địch nhân rơi vào trong cơn ác mộng mười tám tầng địa
ngục, tên hay, rất có ý cảnh! Vĩnh Phàm, oa nhi Thanh Sơn này so với
ngươi thực lợi hại hơn nhiều, đặt tên cũng hay thế cơ mà.”
“Lợi hại không bằng kẻ làm cha này, vậy không phải đời sau kém đời trước sao?” Đằng Vĩnh Phàm cũng vui vẻ cười lớn.
Đằng Thanh Sơn chỉ là âu sầu kiếp trước kiếp sau, cảm thán vận mệnh vô
thường, mới quyết định đặt tên thương là ‘Luân Hồi’, nào nghĩ đến ngoại
công và cha lại liên tưởng xa như vậy.
“Thanh Sơn, thử xem, thương này thế nào.” Đằng Vân Long thôi thúc nói.
Con mắt Đằng Vĩnh Phàm cũng tỏa sáng, khổ tâm rèn thần thương, con trai có thể dùng tốt, người làm cha như hắn cũng không chút tiếc nuối. Cảm
nhận sự băng lạnh từ cán thương truyền đến, tay phải Đằng Thanh Sơn hơi
run, liền cầm chóp cán thương trường thương, trường thương một trăm linh tám cân liền trực tiếp vắt ngang : “Cha, ngoại công, hai người xin hãy
lui lại vài bước.” Đằng Thanh Sơn cũng thấy được kình lực của bản thân
Luân Hồi thương!
Bởi vì chất liệu thương khác nhau , ‘thính
kình’ độ khó cũng khác nhau. Như Luân Hồi thương này, nặng chừng một
trăm linh tám cân, cán thương dày chắc, ‘thính kình’ độ khó cũng càng
lớn. Nhưng Đằng Thanh Sơn sớm đã đạt đến cảnh giới ‘nhân thương hợp
nhất’, cầm ngọn thương này cảm thụ trong giây lát, lập tức hoàn toàn
nhìn thấu kình đạo bản thân Luân Hồi thương.
“Hô!”
Đằng Thanh Sơn tóm lấy trường thương, tay trái cầm thương, tay phải đong đưa, trong nháy mắt cả trường thương hóa thành từng đạo ảo ảnh hình
tròn, phảng phất như một cái lồng bao phủ lấy Đằng Thanh Sơn. Rồi sau đó đột ngột dừng lại, mũi thương đang vũ động kia vẫn rung rinh không
ngớt. Lập tức tay phải dùng lực, đầu mũi thương mạnh mẽ đâm liên tục về
phía trước ba lần.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tốc độ cực nhanh, sinh ra tiếng gió rít.
Miêu tả thương pháp ở kiếp trước có nói đến ‘côn phạ điểm đầu thương
phạ viên’*, cao thủ thương pháp bình thường khi thi triển thương pháp,
mũi thương sẽ vũ động khiến người ta không thể suy đoán ra quỹ tích,
thoáng chốc liền đâm chết người. Nhưng sau khi đạt đến cảnh giới ‘nhân
thương hợp nhất’, truy cầu lại chính là ổn định! Truy cầu chính là tinh
diệu đến từng li từng tí!
Người ta gọi là ‘nhìn núi là núi,
nhìn nước là nước’, ‘nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải
nước’, ‘nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước’! Đây là tam trọng
cảnh giới, tương tự cũng được áp dụng trên thương pháp.
‘Thương phạ viên’ ! Đó là cảnh giới người luyện thương thường theo đuổi.
Cao thủ chân chính, cần chính là sự khống chế tuyệt đối, nếu muốn đâm
xuyên qua nửa miếng đậu hủ, tuyệt đối sẽ không đâm hơn một tí nào. Còn
muốn đâm chết con ruồi trên thủy tinh, tuyệt đối không hư hao thủy tinh.
Đây chính là sự chuẩn xác!
Đằng Thanh Sơn thi triển trường thương, thương nhanh như chớp hơn nữa
có thể trong nháy mắt cuối cùng đột nhiên thay đổi quỹ tích. Muốn đâm
thế nào thì là thế ấy, hư thực kết hợp, đây mới là cao thủ thương pháp
chân chính, khiến người ta khó lòng mà phòng bị.
“Độc Long Toàn!”
Đằng Thanh Sơn hứng khởi thi triển, tay phải cầm giữa cán thương, nội
kình tay phải rót vào trường thương đồng thời phát ra kình đạo xoay vòng bên trong. Giống như khoan điện cực nhanh khoan thủng chân tường, cả
trường thương mạnh mẽ khoan đục, thoáng chốc biến thành một tia chớp,
không khí xung quanh đều vặn vẹo, khiến thương ảnh trường thương trở nên mờ mờ ảo ảo.
Trong nháy mắt khi trường thương đâm tới.
“Rầm!”
Tiếng gió rít chói tai mạnh mẽ vang lên, phảng phất như tiếng sấm mùa
xuân đánh lên đất bằng, dọa cho Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long hai người ở bên nhảy dựng lên. Cả Đằng gia trang thoáng chốc trở nên ồn ào, không
ít tộc nhân hô to “ Núi lở rồi!” Từng người vội vàng chạy về phía bên
tiệm binh khí.
Trường thương rời tay bắn ra trong nháy mắt, lập tức nắm lấy phần chóp thương, Đằng Thanh Sơn theo liền hai bước lúc này mới nắm vững trường thương.
Một chiêu ‘Độc Long Toàn’ này uy
lực cực lớn, có một luồng ‘toàn kình’. Đồng thời cũng có một thoáng ngắn ngủi thoát khỏi sự khống chế nơi tay, tuy nhiên với thương thuật của
Thanh Sơn, hoàn toàn có thể trong nháy mắt kéo thương, chuyển công thành thủ.
“Hảo tiểu tử!” Đằng Vân Long hét to một tiếng, “Đây là chiêu gì? Một ngọn núi cũng phải bị đánh sập ấy chứ.”
“Ha ha, Thanh Sơn, nghe bên ngoài, các tộc nhân đều chạy tới rồi.” Đằng Vĩnh Phàm cũng cười lên.
Đằng Thanh Sơn nghe thấy bên ngoài có tộc nhân kêu ba chữ ‘Nổ lô rồi’
đành dở khóc dở cười. Đồng thời trong lòng cũng cực kỳ hưng phấn : “Luân Hồi thương này quả nhiên bất phàm, có thể chịu nổi khí lực hơn mười vạn cân của ta cùng với nội kình bộc phát hoàn toàn, hơn nữa đây còn xa mới đến cực hạn của Luân Hồi thương.”
Lúc trước sử dụng tấn thiết
thương, Đằng Thanh Sơn đều có thể cảm thấy chất liệu bên trong tấn thiết thương đang rung động, cảm giác tựa như gỗ bị ép đến cực hạn, sắp vỡ
vụn.
Đằng Thanh Sơn mỗi lần đều phải thông qua nội kình, tận
lực phụ trợ tấn thiết thương, chỉ sợ tấn thiết thương đứt đoạn, căn bản
không cách nào phát huy đủ mười thành thực lực.
“Phát huy uy
lực hoàn toàn, một chiêu ‘Độc Long Toàn’ này, uy lực đích xác cũng đủ
mạnh. Nếu mình và con giao long đó đánh một trận, thì với Luân Hồi
thương này, có lẽ con giao long đó cho dù muốn thắng, cũng không thể dễ dàng như thế được.” Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ, ngày hôm đó, mình dựa
vào tấn thiết thương thi triển ‘Độc Long Toàn’ chỉ vẻn vẹn đâm thủng lân phiến bên ngoài giao long. Ngay cả cơ nhục bên trong cũng không cách
nào đâm thủng. Nếu dùng Luân Hồi thương, hẳn là có thể đâm sâu hơn nữa.
Nhưng muốn giết chết yêu thú giao long này, Đằng Thanh Sơn vẫn không hề
nắm chắc. Dẫu sao…Con giao long đó luận về lực lượng, phòng ngự hay ‘hắc vụ’ nó phun ra, đều khiến Đằng Thanh Sơn cảm thấy sợ hãi.
“Đi
thôi, chúng ta ra ngoài, tiện thể nói qua một tiếng với đám tộc nhân,
đây không phải núi lở.” Đằng Vân Long cười ha ha, đi về phía đại môn.
Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm dở khóc dở cười, chỉ có thể cùng nhau ra ngoài.
o0o
Đối với một võ giả chân chính mà nói, một thanh thần binh thì đó chính
là huynh đệ thủ túc của mình. Mấy ngày vừa mới có được Luân Hồi thương
,Đằng Thanh Sơn mỗi ngày đều rèn luyện dùng thương, có điều mỗi lần,
Đằng Thanh Sơn chỉ sủ lục một thành lực khí để luyện thương, chính là sợ động tĩnh quá lớn khiến cho các tộc kinh sợ.
Nửa tháng sau, trong rừng cây phía tây Đằng gia trang.
Đằng Thanh Hổ đến tìm Đằng Thanh Sơn đang luyện tập thương pháp.
“Thanh Sơn, cha ta và người Lý trang kia đã thương lượng, ngày thành
thân ước định vào đầu tháng ba!” Đằng Thanh Hổ hưng phấn nói với Đằng
Thanh Sơn ở bên, “Ha ha, thời gian còn có không đến một tháng, Thanh
Sơn, đến lúc ấy ngươi phải đi cùng ta. Ngươi không phải vẫn luôn muốn
ngắm nghía chị dâu ngươi thế nào sao? Đến lúc ấy ngươi sẽ được biết.”
“Xem bộ dáng đắc ý của huynh kìa.” Đằng Thanh Sơn cười rộ lên.
“Hắc hắc, thành thân, ta cũng nghĩ thông suốt rồi, cả đời này chỉ lấy một người.” Đằng Thanh Hổ sung sướng nói.
“Xem bộ dạng ngây ngô của huynh kìa.” Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, mối
tình đầu của mỗi người bình thường đối với họ có ảnh hưởng rất lớn, như
Đằng Thanh hổ lần đầu tiên thích nữ nhân nào đó, hiện tại lại sắp lần
đầu tiên thành thân, bây giờ lại càng tung hô, sau này chỉ lấy một
người. Tâm tình của Đằng Thanh Hổ, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
“Thanh Sơn, ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của
ta, đầu tháng ba, ngươi nhất định phải đón dâu cùng ta.” Đằng Thanh Hổ
vội vàng nói.
“Yên tâm, ta nhất định đi. Đúng rồi, trong tộc lúc ấy không ít người đi chứ.” Đằng Thanh Sơn thăm dò.
“Ừm, cha ta, gia gia ta, còn có cả một số tộc nhân, ít nhất mấy chục người đi đó.” Đằng Thanh Hổ nói.
Các tộc nhân Đằng gia trang trải qua cuộc sống yên ổn, cuộc sống mỗi ngày trôi đi, rất nhanh liền đến ngày đầu tháng ba đó.
Đầu tháng ba, dựa theo cách nói dân gian thì đó là kế cận hai ba tháng
đẹp nhất, kết hôn, cử hành đại sự gì, đều nên cử hành vào những ngày
này. Buổi trưa ngày mùng sáu tháng ba, mặt trời đã lên cao, đại môn Đằng gia trang treo tơ hồng đỏ thắm, còn có cả hoa tươi đỏ chói, nơi nơi vui mừng.
Đại môn Đằng gia trang mở ra, không ít người đang tiễn đội ngũ rước dâu.
Trong đội rước dâu tuyệt đại đa số người đều dựa vào hai chân mà đi,
duy chỉ có tộc trưởng Đằng Vân Long và tân lang Đằng Thanh Hổ mỗi người
cưỡi một thớt Hoàng Tông Mã. Hoàng Tông Mã là ngựa bản địa Dương Châu,
một thớt chỉ cần bỏ ra hơn mười lượng bạc, tương đối rẻ. Có điều bình
dân không cần đến ngựa.
Cày cấy, cần chính là trâu.
Mà vào thành, chỉ dựa hai chân là được. Rất nhiều thôn trang cả trang
không có đến một thớt ngựa, Đằng gia trang có hai thớt ngựa cũng coi như không tệ.
“Ha ha, Thanh Hổ, thẳng lưng lên, hôm nay mùng sáu
tháng ba, là ngày đại hỉ của ngươi. Ngươi phải khiến cho người Lý trang
xem xem, hán tử Đằng gia trang chúng là dạng gì.” Đằng Vân Long hôm nay
cực kỳ vui vẻ, Đằng Thanh Hổ chính là cháu ruột của ông. Cháu ruột kết
hôn, gia gia đương nhiên rất vui vẻ.
“Thanh Hổ, cẩn thận chút, đừng làm bẩn y phục tân lang của ngươi.” Không ít tộc nhân bên cạnh chọc ghẹo nói.
Đằng Thanh Hổ chỉ cười.
“Được rồi, xuất phát!” Đằng Vân Long ra lệnh một tiếng.
Ngay lập tức đội rước đâu này liền đi về phía Lý trang, Đằng Thanh Sơn
chính là một thành viên trong đội rước dâu, đương nhiên hắn cũng đi bằng chân. Dẫu sao trong tộc cũng chỉ có hai thớt ngựa.
“Dựa theo
tốc độ này, tới Lý trang cũng gần đến trưa rồi. Ở bên đó ăn chút bánh
trôi, bánh chay rồi mau mau trở về sẽ vừa kịp lúc bày tiệc.” Đằng Thanh
Sơn mấy năm nay cũng chứng kiên qua không ít tộc nhân thành thân, đệ
nhất hảo hán như hắn cùng đi rước dâu cũng không phải một hai lần nên
đối với quá trình này rất quen thuộc.
Gió thổi nhẹ, mặt trời chênh chếch, đội rước lâu dọc đường cười nói đi về phía Lý trang.