Trước khi rời khỏi Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn thay bộ y phục mua ở
Nghi Thành thành áo vải bình thường, thanh chiến đao cũng giấu trong
túi, khi này bộ dáng mới giống với mọi ngày trở về thôn trang, lưng đeo
túi đi về phía thôn trang.
“Thanh Sơn vào núi trở về rồi!” Các
tộc nhân canh gác ở đại môn Đằng gia trang cười chào, Đằng Thanh Sơn
cũng nhiệt tình chào lại đám tộc nhân. Rời khỏi thôn trang một ngày,
Đằng gia trang cũng không có bất cứ biến hóa nào. Dù sao thôn trang cũng có đến hai ngàn người, mấy ai có thể lưu ý việc đi lại của Đằng Thanh
Sơn.
Suy cho cùng, tại Đằng gia trang, Đằng Thanh Sơn bình
thường cũng chỉ là luyện tập thương pháp hoặc Hình Ý Quyền ở nhà, tộc
nhân thường rất khó nhìn thấy Đằng Thanh Sơn.
“Ca!” Một cô nương thanh tú trên luyện võ trường hớn hở gọi.
“Thanh Vũ.” Đằng Thanh Sơn hết sức yêu quý vị muội muội này, Thanh Vũ
hiện giờ mười ba tuổi đã vô cùng xinh đẹp. Nữ hài mười bốn tuổi đã thành niên, có thể lập gia đình rồi. Mà bây giờ đã có không ít người tới đề
thân, muốn cưới Đằng Thanh Vũ. Chẳng những là người bên ngoài trang, cả
người trong trang cũng có.
Dù sao Đằng thị nhất tộc là bộ tộc
đã có hơn ngàn năm lịch sử, trong lịch sử cũng từng gặp qua nhiều nguy
hiểm. Những ngày di dời gian nan vất vả trước kia, vì tông tộc truyền
thừa nên trường hợp huynh muội ruột thành thân cũng không phải không có. Mà cuộc sống Đằng thị tông tộc hiện giờ đã ổn định, bình thường chỉ cần trong ba đời không có quan hệ máu mủ, liền có thể thành thân.
“Thanh Vũ, cha ở đâu?” Đằng Thanh Sơn hỏi.
“Ở tiệm binh khí đó.” Thanh Vũ nói.
“Muội tới gọi cha trở về đi.” Đằng Thanh Sơn nhắn nhủ nói.
“Ài, biết rồi.” Thanh Vũ lập tức chạy về phía tiệm binh khí. Mà Đằng Thanh Sơn lại cầm túi vải đi về phía nhà mình.
o0o
Trong chốc lát, trong gian chính nhà Đằng Thanh Sơn.
Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn, Đằng Vân Long ba người đã tụ tập ở đây, Đằng Vĩnh Phàm lập tức khóa cửa chính nhà mình lại.
“Thanh Sơn, bảy cân hai tử quang hàn thiết kia của con, đổi được những thứ gì?” Đằng Vân Long có chút kích động nói.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía ngoại công, phụ thân Đằng Vĩnh
Phàm ở bên cạnh cũng cười nói : “Thanh Sơn, chuyện này sau khi ngươi đi
Nghi Thành, ta đã lập tức tới tìm ngoại công của con nói qua việc này.
Ngoại công con rất cao hứng, ngoại tôn (cháu ngoại) của ông tài giỏi như thế, có thể cùng giao long đấu một trận, ha ha, đúng là tiểu tử nhà
ngươi có chổ lỗ mãng nhưng ngoại công con rất cao hứng. Hoàn hảo, ngoại
công con đã đáp ứng, bang trợ (giúp đỡ) con đả tạo (chế tạo) binh khí.”
“Tạ ơn ngoại công.” Đằng Thanh Sơn lập tức nói.
“Ha ha, cả đời ta làm thợ rèn, có thể rèn ra một thanh thần binh, chết không hối tiếc a.” Đằng Vân Long cởi mở vui cười.
“Ngoại công, người nhìn xem.”
Đằng Thanh Sơn nói xong liền vạch hai túi vải ở bên. Trong đó, một túi
bên trong chứa đầy những khối kim loại Tinh Văn Cương, túi còn lại tràn
ngập những thỏi vàng tỏa sáng lập lòe chói mắt.
Hai người Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long hít một hơi, trợn tròn mắt.
“Đây là 110 cân Tinh Văn Cương và sáu mươi cân hoàng kim!” Đằng Thanh Sơn nói.
“Sáu mươi cân hoàng kim!” Đằng Vân Long ngây người trong chốc lát, ngay sau đó cười ha hả, đưa mắt liếc qua Đằng Vĩnh Phàm ở bên, “Vĩnh Phàm a, cả đời ta cũng chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy! Sáu mươi cân, đó
cũng chính là sáu trăm lượng hoàng kim a! Có số vàng này, Đằng gia trang chúng ta ít nhất trong một trăm năm sẽ không sợ thiếu bạc.”
Từng thỏi vàng, có thỏi nặng một lượng, cũng có thỏi nặng một cân.
Một đống vàng lớn như thế, đích xác rất chói mắt, động lòng người.
“Bảy cân hai tử quang hàn thiết lại đổi được nhiều Tinh Văn Cương,
hoàng kim như vậy, rất đáng giá!” Đằng Vĩnh Phàm cũng cười lên.
“Dùng Tinh Văn Cương và tử quang hàn thiết rèn một cây thần binh. Ta
nằm mơ cũng không dám nghĩ!” Đằng Vĩnh Phàm con mắt phát sáng, “Rèn cán
thương nguyên liệu tốt nhất là Tinh Văn Cương, rèn mũi thương nguyên
liệu tốt nhất là tử quang hàn thiết, trên Cửu Châu đại địa này, có thể
vượt qua thanh trường thương này, e là không có mấy cái.”
“Vĩnh Phàm, ta thấy hôm nay chúng ta nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng sớm ngày mai, lập tức bắt đầu!” Đằng Vân Long nói.
“Được, thưa sư phụ, các thứ đồ trong quá trình rèn binh khí đều chuẩn
bị đầy đủ rồi, chỉ chờ bắt đầu thôi.” Đằng Vĩnh Phàm cũng cười nói.
o0o
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hai cửa phía trước, sau trong tiệm binh khí đều bị đóng chặt, bên trong chỉ có ba người – Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn. Đằng
Vĩnh Phàm làm chủ, ngoại công Đằng Vân Long làm phụ. Về phần Đằng Thanh
Sơn chỉ là một tên giúp việc lặt vặt. Phụ thân và ngoại công, bảo hắn lo cái gì, hắn lập tức phải đi làm.
Các chuyện lặt vặt, Đằng Thanh Sơn làm hết sức nhanh chóng.
Chớp mắt bầu trời đã tối sầm.
Đằng Thanh Sơn đang đứng ở cửa sau.
“Thanh Sơn, mang những món ăn này vào hết đi.” Mẫu thân Viên Lan ôm giỏ trúc tới chổ này, đưa giỏ trúc đựng thức ăn cho Đằng Thanh Sơn.
“Dạ.” Đằng Thanh Sơn nhận lấy sau đó cười nói, “Mẹ, hôm nay cha và con
cả hai sẽ không về. Mọi người cứ đóng cửa lại đi ngủ trước đi, không cần chờ cha và con đâu.”
“Cha con và ngoại công con, đúng là nổi
điên rồi. Rèn một thanh binh khí, cả ngủ cũng không cần.” Viên Lan bất
đắc dĩ lắc đầu, bà chỉ biết, trượng phu và nghĩa phụ của bà rèn một kiện binh khí cho Thanh Sơn. Nhưng bà lại không biết giá trị thanh binh khí
của Đằng Thanh Sơn đáng giá kinh người cỡ nào.
“Mẹ, cha cũng là vì con a. Được rồi, con phải vào đây.” Đằng Thanh Sơn cười và nói một
tiếng với mẫu thân xong liền vào tiệm binh khí rồi chốt cửa.
“Choang!”“Choang!”“Choang!”…
Từng tiếng nện búa có tiết tấu vang lên.
Đằng Thanh Sơn từ xa nhìn thấy dáng vẻ phụ thân vung búa sắt trong tiệm binh khí, bình thường rèn binh khí rất nhanh, nhưng kiện binh khí này
của Đằng Thanh Sơn lại khác, rèn cán thương độ khó không cao. Mà khó
nhất chính là – mũi thương! Dẫu sao nói về nguyên liệu, Tinh Văn Cương
dưới nhiệt độ cao lại càng dễ dàng mềm đi.
Mà vạn niên hàn thiết độ khó lớn hơn nhiều.
Vạn niên hàn thiết vô kiên bất tồi, ngay cả dưới nhiệt độ cực cao cũng
khó biến hình, hòa tan. Muốn rèn được vạn niên hàn thiết thì cực khó,
cho dù ở Nghi Thành cũng khó tìm được một thợ rèn có thể rèn được vạn
niên hàn thiết.
Thế nhưng, kỹ thuật rèn binh khí tại Đằng gia
trang đã được nghiên cứu hơn trăm năm, có kinh nghiệm đặc biệt. Đừng
thấy danh tiếng không lớn, nhưng tay nghề đích xác rất cao thâm. Đằng
Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long dám rèn ngọn trường thương này đúng là có nắm
chắc mới làm, Đằng Thanh Sơn chỉ thấy ngoại công Đằng Vân Long thỉnh
thoảng lại rắc một ít bột phấn lên vạn niên hàn thiết.
Xuy xuy ~~
Mỗi lần rắc lên đều sinh ra nhiệt độ cực cao, khiến một phần vạn niên hàn thiết hơi mềm đi.
“Trở thành một người thợ rèn binh khí giỏi, cũng không hề dễ dàng.”
Đằng Thanh Sơn đối với cách làm của cha, ngoại công, căn bản không hiểu.
Đêm qua đi, ánh bình minh lại tới.
Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vân Long hai người không nghỉ ngơi một giây phút nào, tinh lực hoàn toàn rót vào binh khí.
Lại một buổi sáng qua đi.
Sắc trời tối sầm.
“Ha ha…Thành công rồi.” phụ thân của Đằng Thanh Sơn cười to cầm một
thanh trường thương từ tiệm binh khí đi ra, ngoại công Đằng Vân Long ở
bên cạnh vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn, cũng đi vào trong sân.
“Thanh Sơn, con xem xem thanh thần binh ta
và ngoại công con đã rèn được này.” Đằng Vĩnh Phàm vẻ mặt tự tin, chuyển thanh trường thường cho Đằng Thanh Sơn.
Trong lòng Đằng Thanh
Sơn không nhịn được có chút kích động, nhận lấy thanh trường thương, cán thương vào tay lạnh ngắt, khiến lòng người yên lặng. Cán thanh trường
thương toàn thân màu xám bạc, mà mũi thương thì màu đen, lại phối hợp
với tua đỏ nữa. Nhìn thoáng qua rất bình thường. Mũi thương này cùng mũi tấn thiết thương bình thường đều như nhau, sống cao lưỡi bạc đầu nhọn,
trên sống còn có rãnh máu.
Mũi thương mặc dù màu đen nhưng rất sáng bóng, có thể rọi ra ánh sáng đỏ trong tiệm binh khí.
“Thanh Sơn, thanh trường thương này đã hao phí gần trăm cân Tinh Văn
Cương cùng tám cân ba hàn thiết vạn năm, thương nặng tổng cộng một trăm
linh tám cân! Thương dài chín xích sáu tấc!” Đằng Vân Long ha ha cười
nói, “tử quang hàn thiết, mẹ nó, thực khó luyện. Rèn một thanh trường
thương này, không ít hơn mười tám canh giờ.”
Hao phí mười tám canh giờ, thanh thần thương này chung quy mới có thể luyện thành.
“Ơ, cha, ngoại công, cán thương sao lại màu xám bạc, cũng nhìn không
thấy tinh văn ( hoa văn hình sao) ?” Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc.
Bản thân Tinh Văn cương là màu sáng bạc mà không phải màu xám bạc giản dị này.
“Đây chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Đằng Vĩnh Phàm cười ha ha nói,
“Chẳng nhẽ để người ta liếc mắt một cái đã nhận ra đây là trường thương
rèn từ Tinh Văn Cương hay sao?”
“Dạ.” Đằng Thanh Sơn liên tục gật đầu.
Bằng không xông pha trong thiên hạ, có lẽ cán thương Tinh Văn Cương sẽ
khiến cho người khác thèm thuồng. Nên nhìn không ra vẫn tốt hơn. Mà mũi
thương bằng tử quang hàn thiết chỉ có dưới tình huống tối om mới có thể
miễn cưỡng nhìn thấy quầng sáng màu tím. Cho nên ngày thường, người bình thường cũng vô phương phát hiện ra mũi thương này là rèn từ vạn niên
hàn thiết.
“Nguyên liệu rèn thanh trường thương này là Thanh
Sơn con tiến vào Bích Hàn đầm, cửu tử nhất sinh (chín phần chết, một
phần sống) mới lấy được.” Đằng Vân Long cảm khái nói, “Lại nhờ vào tay
nghề rèn sắt truyền thừa ngàn năm của Đằng thị nhất tộc, thanh trường
thương này mới xuất thế.”
“Đây là đệ nhất thần binh của Đằng
thị nhất tộc chúng ta trong ngàn năm qua!” Đằng Vân Long có chút kích
động sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, “Thanh Sơn, thần thương này con định đặt tên là gì?”