Sau khi ra ngoài, Mạc Vong chọn đứng ở chỗ cửa sổ cách bảng đen gần nhất, vậy thì đợi khi vào học nếu may mắn còn có thể nghe giảng được, về phần ghi chép thì chỉ có thể mượn các bạn nhỏ sau khi tan học. Vừa mới đứng vững, cô phát hiện tên Thạch Vịnh Triết lại đứng bên cạnh mình, cô phồng má, khẽ hừ một tiếng, xoay người chạy từ bên cửa sổ này tới bên kia.
Thiếu niên bị ghét bỏ: “. . . . . .” Tuy rằng trong lòng rất buồn bực, nhưng ai sẽ mặt dày cùng đi qua chứ!
Vì thế hắn cũng hừ một tiếng, quay đầu không quan tâm đến cô gái nữa.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông thứ nhất thông báo vào tiết vang lên.
Các học sinh trong phòng học dần yên tĩnh, dựa theo thời khóa biểu lấy ra sách giáo khoa và vở ghi chép, Thạch Vịnh Triết đặt sách vào bệ cửa sổ, dựa lưng vào cửa sổ ngáp một cái, ánh mắt bất giác rơi xuống cô gái đứng một bên, ngay sau đó nhíu mày lại, quả nhiên, cô lại bắt đầu. . .
Mạc Vong hoàn toàn không phát hiện mình bị quan sát, ngừng thở, một tay che ngực.
—— Thời, thời gian đã tới rồi sao?
Một hai phút sau, cô dè dặt ngẩng đầu.
—— Đến rồi!
Mặt cô gái dần dần đỏ bừng, cầm quyển sách che mặt, dè dặt nhìn lén thiếu niên có dáng người cao ngất đang chậm rãi đến gần cách đó không xa, rõ ràng cũng là đồng phục tây trang, nhưng hắn mặc vào lại vô cùng đẹp mắt, nhất là cổ áo sơ mi trắng noãn và cúc áo được cài chặt ở cổ tay, mỗi lần nhìn đến đều làm người ta cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Mạc Vong không nhớ từ đâu nghe được một câu nói —— Có lẽ từng cô gái ở trong trường học, sâu trong trí nhớ là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng mà cô khó có thể quên, có lẽ hắn thật sự tồn tại, có lẽ chỉ là hư ảo. Thiếu niên này hẳn là có sợi tóc đen nhỏ vụn, dung mạo đẹp đẽ, làn da trắng nõn và ngón tay thon dài, mà thu hút nhất, là khi hắn lơ đãng ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ duyên dáng như thiên nga. . .
Cô cảm thấy lời này thật chuẩn xác, nhưng mà, bình thường ngồi trong phòng học nhìn lén còn được, đột nhiên tiếp xúc gần gũi như vậy rõ là. . . Hơn nữa, vẫn là dưới tình huống bị phạt đứng!
Mạc Vong rơi lệ đầy mặt, cô có thể tạm thời về lớp rồi lại ra đứng sau không?
Trong lúc rối rắm, thiếu niên lại đi tới trước mặt cô, mà khi đối phương đứng cách ba mét cô đã xấu hổ cúi đầu, thoạt nhìn giống như hận không thể chui đầu vào tổ kiến dưới đất.
Có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, lúc hắn lướt qua, Mạc Vong cảm thấy mình ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt từ quần áo đối phương, thời gian ngắn ngủi một giây như bị kéo dài vô cùng tận, mà bất giác, quyển sách yêu quý bị cô cầm đến mức biến hình.
Cho đến khi hắn đi qua. . .
Mạc Vong há mồm thở gấp, mới ý thức rằng mình đã lâu không hô hấp, may mà không tắc thở chết, nếu không cô có thể trở thành “Ma vương bệ hạ có kiểu chết bi thống nhất” rồi.
”Thạch sư đệ, sao cậu lại ở đây?”
A a a? Tên Thạch Vịnh Triết kia biết sư huynh ư? Sao hắn chưa từng nói với cô chứ? !
”Có liên quan tới anh sao?”
“. . . . . .” Nói chuyện cũng không lễ phép, Mạc Vong phồng má, tạm thời quên thẹn thùng, quay đầu nhìn về phía hai người.
Không thể không nói, trường học của Mạc Vong và Thạch Vịnh Triết có một điều rất được học sinh hoan nghênh, đương nhiên, chẳng phải cái gọi là chất lượng dạy học, mà là. . . đồng phục rất đẹp mắt.
Đồng phục nữ sinh chính là áo sơ mi trắng và váy ô vuông màu đỏ tím mà Mạc Vong đang mặc, lại phối hợp với caravat cùng màu váy, giày thì có thể tự do lựa chọn, chỉ cần đừng quá khoa trương là được. Áo sơ mi có ngắn tay và dài tay, lúc này đã có học sinh sợ lạnh mặc thêm áo vest màu đen ở bên ngoài, thời tiết lạnh hơn thì còn phối hợp áo len và áo khoác, nhưng dù mặc thế nào, tóm lại nhìn rất có tinh thần cũng rất đáng yêu.
Mà quần áo nam sinh thì đơn điệu hơn của nữ sinh, mùa này toàn bộ là âu phục đen, áo sơ mi trắng cùng caravat giống như nữ sinh, nếu lạnh hơn thì có kiểu phối hợp khác, nhưng điểm không giống với nữ sinh là áo vest của nam sinh màu đen nhánh, mà áo vest nữ sinh thì có đường màu trắng ở dưới, thoạt nhìn càng hoạt bát xinh xắn hơn.
Mạc Vong nhớ rằng, Mục sư huynh luôn mặc âu phục chỉnh tề, không như Thạch Vịnh Triết —— người này quả thực giống mặt trời nhỏ, mùa đông hoàn toàn không sợ lạnh, bây giờ mặc áo sơ mi cũng phải vén tay áo lên, cúc áo ở cổ cũng bị cởi ra, caravat cũng hơi kéo xuống.
Lúc này hắn lười biếng dựa vào cửa sổ, có vẻ đối lập rõ ràng với Mục sư huynh đang đứng thẳng.
”Thật có lỗi, hình như là không liên quan gì nhiều.” Mục Tử Du tốt tính cười cười, lập tức nói, “Nhưng mà, cần tôi xin giáo viên giúp cậu không? Ở bên ngoài đứng không thể nghe được bài.”
”! ! !” Hả? Như vậy cũng được à?
”Không cần.”
“. . . . . .” Nếu không phải đứng xa, Mạc Vong thật muốn đá tên này một cái, sư huynh khó được có ý tốt, đừng có lãng phí chứ!
”Vậy thì. . .”
”Sư huynh, anh nhàn nhã như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Thạch Vịnh Triết lên tiếng lần nữa trước khi đối phương nói hết, hắn vươn tay chỉ vào không trung, “Phòng học của anh ở tầng ba, mà cách giờ lên lớp chỉ còn 5 phút, không,“ Hắn nhìn đồng hồ, “4 phút 30 giây mới đúng. Trước khi xen vào việc của người khác, xử lý tốt việc của mình, được chứ?”
”Cậu nói có lý.” Mục Tử Du vẫn tươi cười, gật đầu, “Vậy thì, Thạch sư đệ, lần sau gặp.”
Nói xong, hắn thoang dong xoay người rời đi, tuy rằng tiếp nhận ý kiến của thiếu niên, nhưng lại không có vẻ vội vàng gì.
Thạch Vịnh Triết nhìn bóng lưng của hắn, chậc nhẹ, cho nên nói, kẻ vừa nhìn là thấy rối trá này, rốt cuộc có chỗ nào tốt? Mấy nữ sinh đều bị mê chết đi sống lại, thật sự là ngu xuẩn không chịu nổi!
”Sao cậu có thể không lễ phép với sư huynh như vậy!”
“. . . . . .” Thạch Vịnh Triết bất mãn quay đầu nhìn cô gái, “Không phải cậu không muốn đứng cạnh tôi sao?” Lại chạy tới làm gì, hay là, “Vì tên kia mà chỉ trích tôi? Hắn ta tốt như vậy sao?”
“. . . Nói, nói cái gì chứ!” Mặt cô gái bỗng đỏ bừng, cô lắp bắp nói, “Tôi tôi tôi chỉ là thấy cậu nói chuyện như vậy với sư huynh thì không tốt lắm.”
”Dừng, ầm ĩ chết được.”
”Này!”
Thiếu niên quay đầu, dứt khoát không quan tâm đến kẻ làm cho người ta sốt ruột bên cạnh nữa.
Nhưng vào lúc này, giáo viên tiết một đã tới, Mạc Vong vội vàng đứng thẳng, nhìn trộm thấy tên Thạch Vịnh Triết chẳng biết từ khi nào đã rút đi vẻ lười nhác, đứng ở nơi đó giống như “binh lính canh gác gương mẫu“. Khi đi qua giáo viên nhìn hai người một cái, có chút trêu ghẹo cười cười rồi mới đi vào phòng học.
Mạc Vong: “. . . . . .” QAQ Quả nhiên giáo viên còn nhớ rõ việc mất mặt vừa rồi. Xin quên đi! Nghĩ đi nghĩ lại, cô không khỏi buồn bực, vì thế quay đầu hung tợn lườm kẻ khởi xướng hết thảy, lại phát hiện tên này đã dựa vào cửa sổ, tay đang lật sách.
Thật là đáng giận, nhưng mà, rốt cuộc sao hắn lại. . .
Cô gái nhìn giáo viên bắt đầu giảng bài trong phòng học, lại nhìn xung quanh, ho nhẹ: “Này. . . Thạch Vịnh Triết. . .”
”Cái gì?” Tuy rằng luôn tranh cãi, nhưng hai người đều có một điểm giống nhau, chính là —— tức giận cũng nhanh mà tiêu tan cũng nhanh, chưa bao giờ chiến tranh lạnh quá lâu.
”Cậu. . . và sư huynh quen biết à?”
Thạch Vịnh Triết nắm chặt sách, lại như không hề để ý đáp lại: “Có liên quan tới cậu sao?”
“. . . Tôi, tôi chỉ tò mò mà thôi.”
”Có biết hay không cũng không liên quan.” Thiếu niên hừ nhẹ, “Dù sao hắn ta biết tôi chứ không phải cậu.”
“. . . . . .”
”Cho dù cậu lại hỏi nhiều nữa cũng vô dụng, nữ sinh giống cậu trong trường còn nhiều, tôi cam đoan ngay cả tên cậu hắn ta cũng không biết.” Cho nên nói, cái tên cả ngày giả mù sa mưa, cười tỉm tỉm rốt cuộc có chỗ nào tốt mà cứ phải chấp nhất chứ?
“. . . Tôi cũng không muốn cho anh ấy biết tên của mình.”
Thiếu niên quay đầu, quả nhiên nhìn cô gái cúi đầu xuống và chán nản quay mặt đi, nhưng. . . cho dù như vậy, chỉ có chuyện này hắn tuyệt - đối - không - thỏa - hiệp.
Im lặng một lát, hắn vươn tay đến trước mặt cô gái.
”5 xâu, nhiều nữa thì không được.”
”10 xâu!”
”Ít nhất 6 xâu.”
”Ít nhất cũng phải 9 xâu.”
”7 xâu.”
”Thành giao.”
Thạch Vịnh Triết nhìn vẻ mặt vui vẻ trở lại chỉ vì một chút đồ ăn vặt của cô gái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng vẫn không tha người: “Cậu tham ăn vậy sao?”
”Không phục hả? Hơn nữa xâu thịt dê cũng không phải chỉ có tôi ăn!” Rõ ràng các học sinh đều rất thích, hơn nữa cô lại đang trong tuổi thích ăn thứ này!
“. . . . . .” Lúc này, thiếu niên đột nhiên nhớ tới việc lúc trước muốn hỏi lại bị đánh gãy, “Đúng rồi.”
”Hả?”
”Người đàn ông sáng nay ở nhà cậu. . .”