Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Chương 7: Tôi không thể bị phạt đứng




“Tiểu Vong?” Thấy Mạc Vong hồi lâu không nhúc nhích, Tô Đồ Đồ lo lắng hỏi.

”Thật xin lỗi!” Mạc Vong lệ rơi đầy mặt đứng lên, “Tớ tớ tớ tớ tớ đi tự thú với giáo viên đây!” Nói xong, cô làm việc nghĩa không chùn bước chạy “cạch cạch cạch” ra phòng học.

“. . . . . .” X n lần.

Đây xem như “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới” sao?

Một lát sau, Tô Đồ Đồ nhìn về phía Thạch Vịnh Triết: “Tiểu Vong làm sao vậy? Hôm nay rất kỳ lạ.”

”Tôi làm sao biết được!” Thiếu niên cau mày ném quyển vở mới trong tay đi, một lát sau, cũng đứng lên đi ra khỏi phòng học.

”A Triết, sắp vào học rồi, cậu đi đâu vậy?” Đằng sau có nam sinh hô to một câu.

Thạch Vịnh Triết không quay đầu lại, giơ tay lên: “Toilet!”

Mà lúc này, Mạc Vong đã trải qua một phen tự hỏi bi thương, rốt cuộc khó khăn ra quyết định —— thống khổ đi tới cửa văn phòng giáo viên. Mấy giáo viên chờ vào giờ học đang tán gẫu, cho nên không thấy cô ngay. Đấu tranh một lát, cô gái vẫn kiên trì hô lên: “Báo cáo!”

Vài giáo viên đồng thời quay đầu.

Trong thời gian ngắn bị rửa tội trước nhiều ánh mắt như vậy, cô gái cảm thấy chân mình mềm nhũn, lại nghĩ đến lời muốn nói tiếp theo, rất muốn chạy trối chết.

”Là Mạc Vong à, có chuyện gì sao?” Cô giáo chủ nhiệm Tôn cười hỏi —— cô có ấn tượng rất tốt với đứa bé ngoan ngoãn kia.

”Em. . .”

Tôn Hân Như hòa ái vẫy tay: “Tiến vào rồi nói sau.”

“. . . Vâng.” Mạc Vong lễ phép gật đầu, bước nhỏ tới trước mặt chủ nhiệm lớp, không dám động đậy nữa. Thực ra bình thường cũng không sợ giáo viên như vậy, chỉ là. . . Ai bảo cô phạm sai lầm nên chột dạ chứ?

”Có chuyện gì sao?” Tôn Hân Như nhìn chăm chú vào biểu cảm của Mạc Vong, thử hỏi, “Bị bắt nạt sao?”

”Không, không phải.” Nếu bị bắt nạt cũng sẽ không thể tìm giáo viên, làm vậy sẽ bị bạn học khác khinh thường.

”Vậy là làm sao?”

”Em. . .” Khẳng định không trốn thoát, hơn nữa cũng đã tới đây rồi. . . Mạc Vong nhắm mắt khoanh tay, lớn tiếng hô to, “Xin lỗi cô giáo em quên làm bài tập rồi! Cô hãy phạt em đi! ! !”

Tôn Hân Như: “. . . . . .”

Mạc Vong cúi đầu, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói tiếp: “Chép phạt phạt quét rác đánh lòng bàn tay đều không sao cả, cô ơi em thật sự biết sai rồi, về sau em không dám nữa.”

“. . . . . .” Chủ nhiệm lớp thật không biết nói gì, điều cần nói đều bị đứa nhỏ này nói ra, cô còn nói gì nữa?

Nhưng mà. . .

Cô giáo Tôn bỗng nhớ ra, nghĩ đến lời mà mẹ của Thạch Vịnh Triết lén nói với cô, thân thể của đứa nhỏ này hình như không tốt? Lại nhìn vẻ mặt tái nhợt, một thân mồ hôi lạnh (vì bị dọa!) của Mạc Vong, ngày nghỉ chỉ sợ là có việc ngoài ý muốn, cô bé lại ngượng ngùng không nói. Hơn nữa trước đây đừng nói là không làm bài tập, ngay cả nộp bài Mạc Vong cũng chưa từng quên, xem ra là do bị bệnh.

Cô lại ngẩng đầu nhìn các giáo viên khác, phát hiện ánh mắt của mọi người đều giống nhau —— cũng đúng, mọi người đều được mẹ Thạch dặn trước, ấn tượng với đứa nhỏ này cũng không kém. Lại nói, lớp 10 mới khai giảng một tháng, rốt cuộc có ngoan hay không hiện tại cũng nhìn không ra, tạm thường tha cho cô bé một lần cũng không phải chuyện gì lớn.

”Vậy. . .”

Ngay khi Tôn Hân Như vừa lên tiếng chuẩn bị nói, một tiếng nói từ cửa truyền đến ——”Báo cáo!”

Mọi người lại nhìn về phía cửa.

Mạc Vong ngây người, Thạch Vịnh Triết? Hắn tới làm gì? Xem trò vui sao? Quả nhiên là trứng thối!

”Tiến vào.” Tôn Hân Như nhìn Mạc Vong, lại nhìn thiếu niên đi tới, “Có chuyện gì sao?”

”Em tới nhận sai.”

Cô giáo Tôn nghi hoặc: “. . . . . .” Bình thường phạm sai lầm cũng không dám thừa nhận, sao hôm nay mọi người đều tới nhận lỗi? Hôm nay rốt cuộc là ngày bao nhiêu? Tuy rằng trong lòng khó hiểu, cô vẫn lạnh nhạt hỏi, “Em sai chỗ nào?”

”Em làm mất vở bài tập của Mạc Vong.”

Các giáo viên: “. . . . . .” Đây lại là tình huống gì?

Mạc Vong: “. . . . . .” Trợn mắt há mồm, “Chuyện, chuyện khi nào chứ?”

”Tối hôm qua sau khi cậu ngủ.”

“. . . Thạch Vịnh Triết, đồ khốn!” Thân ở văn phòng, chỉ số thông minh của Mạc Vong vì bị ảnh hưởng bởi buff “-5” mà giảm về 0, vì thế nghe lời như vậy cũng hoàn toàn quên suy xét logic, bắt đầu mắng người theo bản năng.

Thực ra, cũng không thể trách cô, ai bảo bình thường Thạch Vịnh Triết luôn đối nghịch với cô chứ.

Thạch Vịnh Triết “. . . . . .” Ngu ngốc! Nhưng mà. . . Quên đi, vốn đang lo lắng người này không biết diễn trò, hiện tại xem ra coi là thật, bởi vì diễn xuất tự nhiên hoàn toàn không có áp lực.

”Sao cậu lại làm vậy?”

”Bởi vì nhìn cậu không vừa mắt.”

”Thạch • Vịnh • Triết!”

”Cái gì?”

”Cậu cậu cậu. . . Tức chết tôi rồi!” Mạc Vong không thể nhịn được nhào lên, nhảy người bóp cổ tên này, “Tôi đánh chết cậu!”

Tôn Hân Như: = =+

##¥%. . . . . . &*(

”Cậu còn dám trốn!”

”Không né sẽ bị cậu đánh chết, được chứ? Hai ngày này cậu ăn cái gì mà khỏe vậy!”

Tôn Hân Như: = 皿 =

#¥%. . . . . . &*(#¥%¥%. . . . . .

”Tôi cắn chết cậu!”

“. . . Cậu là chó sao? Buông ra!”

Tôn Hân Như: “Tất cả im miệng cho tôi! ! !”

“. . . . . .” X2

Hai người bị quát bảo dừng lại nhìn nhau, rốt cuộc nhớ tới tình huống lúc này, Mạc Vong chết đứng —— bình thường quen cãi lộn với Thạch Vịnh Triết, kết quả kích động liền quên đây là văn phòng TAT.

—— Cô giáo, em thật sự biết sai rồi!

Thiếu niên ngoan ngoãn đứng im, cách quần áo xoa xoa cánh tay, phát ra một tiếng kêu nhỏ —— vóc người bé nhỏ mà răng thật sắc.

”Các em đi ra ngoài phòng học đứng một buổi sáng cho tôi! ! !”

“. . . Vâng.” TAT

“. . . . . .” Chậc.

Vì thế, thiếu niên thiếu nữ lĩnh mệnh đi phạt đứng sóng vai ra ngoài văn phòng.

Tôn Hân Như nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người, vừa bực mình vừa buồn cười: “Hai đứa đang làm gì chứ?”

Một giáo viên khoảng 40 tuổi ở bên cạnh cười an ủi: “Trẻ con thôi, đều như vậy.”

”Lại đánh lộn ngay trong văn phòng, rõ là. . .”

”Đây không phải là đánh, là cãi nhau.” Giáo viên lớn tuổi nhìn là hiểu rõ, “Hai đứa nhỏ này cảm tình thật tốt.” Rốt cuộc “bài tập” là sao, làm giáo viên nhiều năm như vậy bọn họ có thể không hiểu ư? Hơn nữa, “Nghe mẹ Thạch Vịnh Triết nói bọn chúng cùng lớn lên từ nhỏ, có lẽ đã quen rồi.”

Cô giáo Tôn nghĩ nghĩ, gật đầu một cái: “Cũng đúng.”

Nếu đánh nhau thực sự, cô cũng sẽ không chỉ làm vậy, khẳng định phải nói chuyện riêng với hai đứa trước, không chừng còn phải gọi cha mẹ đến. Cho dù phạt cũng sẽ không phạt cùng nhau, để tránh một lời không hợp lại đánh nhau ngoài phòng học, quấy nhiễu trật tự của lớp.

Mà lúc này, nhân vật trung tâm mà các giáo viên đàm luận chạy tới hành lang, cô gái đột nhiên dừng bước, thở nhẹ một tiếng: “Haiz!”

Thiếu niên quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

”Không đúng, vở bài tập tôi không làm còn ở trong cặp, tối qua sao cậu lại vứt được chứ?”

“. . . . . .” Phản ứng của cô rốt cuộc trì độn tới mức nào.

Thiếu niên không biết nói gì, khóe mắt giật giật, xoay người đi.

”Này! Chờ một chút, cậu mau nói rõ!” Đuổi theo, túm lấy.

”Á. . .”

”Cậu làm sao vậy?

”Cậu - nói - xem?”

“. . . Ha ha ha ha.” Cô không biết gì cả.

”Đừng giả ngu!”

Sau khi Thạch Vịnh Triết và Mạc Vong trở lại phòng học, được đối đãi nhiệt tình như anh hùng —— mọi người đều biết, tin tức trong trường học truyền nhanh nhất, mà các học sinh ngoại trừ học tập cũng không có việc gì lại là bộ phận chính buôn chuyện, cho nên hai người còn chưa ra khỏi văn phòng đã nổi tiếng khắp trường.

Thân là “đồng bọn” của “anh hùng”, tất nhiên cũng được thơm lây.

”Ai ~ Nghe nói các cậu đánh nhau trong văn phòng?”

”Thật - dũng cảm!”

”Anh Triết, em quyết định sùng bái anh!”

”Mạc Vong, nhìn không ra, lá gan cậu lại lớn như vậy, rõ ràng trông rất ngoan ngoãn mà.”

Thạch Vịnh Triết: “Câm miệng!”

Mạc Vong: “. . . . . .” TAT trừ giá trị ma lực, tuyệt đối trừ giá trị ma lực, bởi vì cô ra tay trước với Thạch Vịnh Triết, cho nên nói, rốt cuộc sao cô lại tới văn phòng chứ?

Quả nhiên tên Thạch Vịnh Triết là tai họa, siêu tai họa!

Đang rối rắm, thiếu niên cầm sách tiết một và bút từ trên bàn của hai người, đưa một phần cho cô: “Đi thôi.”

“. . . Hừ! ! !” Mạc Vong đoạt lấy thứ trong tay hắn, quay đầu bước ra ngoài —— mới không cần để ý hắn!

“. . . . . .”

Thời tiết hiếm khi tốt như vậy, thiếu niên thiếu nữ phạt đứng cùng nhau đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.