Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 169: Chương 169




Âm hiểm ư? Xảo trá ư?

Có lẽ hơi hơi như vậy, Lâm Cửu vẫn thường suy nghĩ, kiếp trước của y có phải là một người bụng dạ có chút đen tối hay không, biểu hiện ra là Chí Thiện Bạch Liên lãnh đạo lục liên, tâm mang thiên hạ, có một tấm lòng trách trời thương dân, địa vị cao cao tại thượng, phảng phất như không nhiễm bụi trần, thế nhưng bên trong lại là một người rất có cá tính ha.

Bằng không nếu chỉ có mỗi một mặt từ bi khoan dung, thì sao có thể hấp dẫn được U Minh Hắc Liên a?

Lâm Cửu đột nhiên nghĩ có phải mình có chút tự kỉ hay không, chỉ là mỗi người ai cũng sẽ có chút tự kỉ ha, người nếu như đến chính mình cũng không yêu, thì là sao có thể yêu người khác, yêu chúng sinh a?

Tây Sa Thương Hải liền nhốt Lâm Cửu ở trong Tuyết Điện, bên ngoài xảy ra chuyện gì, Lâm Cửu cũng không quá rõ ràng, y chỉ cảm thấy hơi đói, hơi khát, dù sao khi còn chưa hoàn toàn khôi phục lại công lực và kí ức kiếp trước như bọn Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu hiện tại dù cho có cực thánh chi thể, cũng vẫn có một nửa là phàm nhân.

Là một phàm nhân thì phải ăn, phải uống nước, mà y đã ba ngày ba đêm bị nhốt ở đây, một giọt nước cũng chưa thấm.

Uể oải nẳm trên trường y giữa Tuyết Điện, Lâm Cửu cũng chỉ biết trợn mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, khi thì lại làm một giấc mộng, trong mộng y cũng đến một nơi trắng như tuyết, ở đó y còn thấy chính mình, tương do tâm sinh, người trong mộng y thấy chính là Chí Thiện Bạch Liên, mà từ trên người Chí Thiện Bạch Liên y lại thấy được dáng vẻ của mình.

Y thấy bản thân y.

Tuyết Điện, cũng là nơi Chí Thiện Bạch Liên từng ở.

Dường như lúc này Diệt Thiên đang trầm miên trong một thế giới hắc ám, Tuyết Điện sao cũng không phải là một thế giới a?

Dường như Lâm Cửu ở trong mộng đã thấy qua, Chí Thiện Bạch Liên và U Minh Hắc Liên, tịnh đế song sinh, cửu thiên sinh liên, liên sinh song nhân, một người ở “thượng giới”, một người ở “hạ giới”.

Như ban ngày và đêm tối, như mặt trời và mặt trăng.

Nếu như Diệt Thiên có thể tuỳ ý không chế thế giới hắc ám dưới U Cốc, vậy phải chăng y cũng có thể khống chế Tuyết Điện a? Giống như trong tiểu thuyết trước đây y đọc qua, nhân vật lợi hại đều có lãnh địa thuộc về chính mình, vậy Tuyết Điện có phải là địa hạt y sáng tạo ra không? Nếu như đúng như vậy, thì trong địa hạt của mình y phải là lợi hại nhất a.

Nếu mà như thế, thì chuyện muốn lấy được thanh liên bình trên người Tây Sa Thương Hải chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?

Đáng tiếc, Lâm Cửu đã thử ba ngày nay mà vẫn không thu được thành quả nào.

Dù sao hiện tại y còn chưa phải Chí Thiện Bạch Liên, không có cách nào sản sinh ra bất kì cộng minh nào với Tuyết Điện, càng đừng nói đến chuyện khống chế địa hạt đánh bại Tây Sa Thương Hải.

Tây Sa Thương Hải từng bước một tiến lên bậc thang, hắn đã bắt Lâm Cửu ba ngày, mà trong ba ngày này Lâm Cửu cái gì cũng chưa ăn, nhìn thức ăn nguội lạnh đặt một bên, Tây Sa Thương Hải di chuyển tầm mắt về phía nam nhân nằm trên ghế chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ta không đưa thanh liên bình cho ngươi, ngươi sẽ không ăn đúng không?” Lời nói mang theo ý cười, Tây Sa Thương Hải đi tới bên cạnh Lâm Cửu nhìn xuống nam nhân, nói, “Được thôi, ta rất muốn nhìn xem vì nam nhân kia ngươi có thể làm đến phân thượng nào, thức ăn ta vẫn để đây, ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn cũng được, cho dù ngươi có nhịn đói một năm ta cũng có biện pháp khiến cho ngươi sống.”

“Ngươi giam giữ ta làm cái gì, nếu muốn để Diệt Thiên chết, không bằng ngươi cứ lấy dao phanh ngực ta, móc trái tim của ta, thuận tiện cũng đánh ta vào địa ngục, khoá lại đời đời kiếp kiếp, như vậy thế gian cũng thái bình.” Nhẹ giọng cười, Lâm Cửu vẫn nhìn nóc điện nói với Tây Sa Thương Hải những lời này.

Đặt từng kiện từng kiện thức ăn từ trong giỏ ra, Tây Sa Thương Hải trầm giọng cau mày nói: “Lâm Cửu, ngươi thực sự là ấu trĩ nực cười, thủ đoạn thấp kém như vậy, mà đã nghĩ ta sẽ giao thanh liên bình cho ngươi sao, ta thực sự hoài nghi ngươi có đúng thật là Chí Thiện Bạch Liên chuyển thế hay không.” Xoay người Tây Sa Thương Hải nhìn nam nhân trên trường y, sao lại thích cái tên ngu ngốc thế này a.

Ái tình, không phải cứ một mực trả giá là được.

Nếu như trả giá cả ngươi không phải là thứ đối phương cần, thì dựa vào cái gì để đối phương đáp lại ngươi a, ngươi có tư cách gì, lại uỷ khuất gì cơ chứ?

Tây Sa Thương Hải nhìn Lâm Cửu, nghe nam tử nói, nhất thời lại rơi vào hồi ức.

Chí Thiện Bạch Liên là một người như thế nào a, nam tử kia luôn luôn xa không thể với, luôn lộ ra khí tức thần thánh như tuyết Thương Sơn, khiến hắn không dám nhìn thẳng, không dám khinh nhờn, chỉ nguyện ý phủ phục trên mặt đất thần phục.

Chí Thiện Bạch Liên cũng là người lãnh đạo lục liên, mặc kệ là U Minh Hắc Liên hay Công Đức Kim Liên, mỗi ngươi tính cách khác xa nhau nhưng tựa hồ đều vô cùng tín nhiệm nam nhân này, hắn cũng không ngoại lệ.

Chỉ là một nghìn năm trước đây, hắn chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn bạch thường nam tử tựa như thần linh không nhiễm bụi trần, không dám nói, coi Chí Thiện như thần linh mà tôn sùng, chỉ có thể ngưỡng mộ, nhưng không thể tiếp cận.

Nhưng mọi thứ mà hắn vẫn luôn khát vọng trong mộng tưởng, lại bị người khác cướp đi, một lần lại một lần, một năm lại một năm, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn U Minh Hắc Liên thân cận Chí Thiện.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hoá ra Chí Thiện Bạch Liên thường ngày ôn nhuận như ngọc, bình tĩnh như nước, cũng sẽ cười không dựng nổi thắt lưng, cũng sẽ cùng người khác nắm tay, cũng sẽ tựa vào lòng người khác, sẽ vui vẻ, sẽ đau thương, sẽ tức giận, sẽ lộ ra dáng vẻ ấm áp, mỗi khi hắn ngẫu nhiên nhìn thấy U Minh Hắc Liên và Chí Thiện Bạch Liên ở chung một chỗ, tâm của hắn đều không thể ức chế mà đố kị ước ao.

Giữa U Minh Hắc Liên và Chí Thiện Bạch Liên lúc nào cũng tồn tại sự ăn ý như sợi chỉ số phận từ khi sinh ra đã dây dưa cùng một chỗ đời đời kiếp kiếp không thể chặt đứt khiến hắn khó chịu, khiến hắn ước ao, khiến hắn đố kị, càng khiến hắn đau lòng đến tột đỉnh, đây cũng có nghĩ là đời đời kiếp kiếp, Chí Thiện Bạch Liên đều sẽ không tiếp nhận tình cảm của hắn.

Lâm Cửu hỏi hắn Chí Thiện là người thế nào, hắn nên trả lời sao đây?

Tây Sa Thương Hải có thể thấy Chí Thiện Bạch Liên, đó chỉ là dáng vẻ Chí Thiện Bạch Liên thường ngày vẫn biểu hiện ra ngoài mà thôi, tính cách chân chính thuộc về Chí Thiện Bạch Liên, phần tính cách không bày ra trước mặt người khác này, hắn sao có thể biết, hắn càng không có tư cách này, không có cơ hội để thấy.

Lâm Cửu hỏi hắn câu này, không thể nghi ngờ chính là cho Tây Sa Thương Hải một cái tát.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng hiểu rõ nam nhân kia…

Thấy Tây Sa Thương Hải đột nhiên nhìn về phía mình, Lâm Cửu nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc nói: “Chí Thiện Bạch Liên là người thế nào, sao ngươi không nói?”

“Nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn Diệt Thiên tỉnh lại.” Tây Sa Thương Hải không trả lời câu hỏi của Lâm Cửu, là câu hỏi hắn không muốn trả lời, càng là hắn không đáp được, không muốn đối mặt đến.

“Còn phải nói sao?” Lâm Cửu từ trên ghế thong thả ngồi dậy, cười khổ mà nói: “Bởi vì ta yêu hắn.”

“Yêu…” Nghe xong Lâm Cửu trả lời, Tây Sa Thương Hải đột nhiên ngửa đầu cười phá lên, cười đến thê lương mà tràn ngập châm chọc, khiến Lâm Cửu cảm thấy khó chịu.

“Ngươi cười cái gì, nếu như ngươi cũng có người để yêu, nếu như ngươi cũng từng yêu một người, ngươi sẽ không cười to như vậy.” Lâm Cửu không vui nói.

“Ha ha ha…” Sau khi Tây Sa Thương Hải cười phá lên đột nhiên đi tới trước mặt Lâm Cửu, hai tay nắm lấy bờ vai nam tử, lạnh lùng nói: “Yêu? Ta không hiểu, ta đích xác không hiểu rốt cuộc tình yêu giữa ngươi và U Minh Hắc Liên là thế nào, Chí Thiện, có đôi khi ta thực sự phải suy nghĩ trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì!”

Hắn không có người yêu? Hắn sao có thể không có người yêu?! Hắn truy tìm người trước mặt tròn một nghìn năm, Lâm Cửu sao có thể nói hắn không hiểu yêu.

Lâm Cửu có chút bị Tây Sa Thương Hải doạ đến: “Ta cũng muốn biết kiếp trước của ta như thế nào…”

“Ngươi muốn biết sao?” Bị Lâm Cửu lần lượt dằn vặt đả kích, Tây Sa Thương Hải làm ra một quyết định tàn khốc, hắn nhìn nam tử, từng chữ từng chữ nói: “Ta đây liền nói cho ngươi, nói cho ngươi biết kiếp trước ngươi đã làm chuyện gì, Chí Thiện Bạch Liên, ngươi lẽ nào đã quên, một nghìn năm trước ngươi tự tay giết chết U Minh Hắc Liên người ngươi yêu nhất như thế nào, lại đánh ba hồn bảy vía của Diệt Thiên vào địa ngục trọn đời không thể thoát ra sao!”

“Nói cho ta biết, nếu như ngươi yêu hắn đến tột đỉnh, vậy vì sao ngươi lại muốn tự tay giết Diệt Thiên! Hiện tại vì sao ngươi lại muốn trở về cứu hắn! Chí Thiện, ngươi nói a! Ngươi chẳng lẽ không biết rằng, sau khi U Minh Hắc Liên tỉnh lại sẽ đối xử với ngươi – người đã từng thương tổn hắn thế nào sao?!” Tây Sa Thương Hải gào lên với Lâm Cửu.

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, điều đó là không có khả năng.” Tâm Lâm Cửu thoáng lạnh đi, y sao có thể, sao có thể làm ra chuyện thương tổn Diệt Thiên a, lời Tây Sa Thương Hải nói đều là giả, để lừa y thôi.

“Ngươi gạt ta ——” Nam nhân sắc mặt tái nhợt lập tức đẩy Tây Sa Thương Hải ra, ngực trái của y vô cùng đau đớn, linh hồn ẩn sâu trong trái tim phảng phất như nghe thấy cuộc đối thoại rung động kịch liệt, trái tim như bị một con dao bằng băng đâm vào, đông cứng khiến Lâm Cửu không thể thở nổi…

Lâm Cửu mang theo đau nhức đến nghẹt thở không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả, trong nháy mắt đau khổ và bi ai trong tâm như hồng thuỷ bao phủ cả đỉnh đầu y, giống như hãm sâu trong biển rộng, đau đến không thể thở nổi, mà còn hơn cả đau đớn, càng khiến y khó chịu chính là cảm giác ngạt thở không thể dùng lời nói rõ.

Đau nhức tới đột ngột, khiến Lâm Cửu có chút không biết phải làm sao, là linh hồn Diệt Thiên cảm nhận được lời nói của Tây Sa Thương Hải sao? Chưa kịp tự hỏi, nam nhân đã lâm vào hôn mê.

Mở choàng mắt, một mảnh tuyết trắng sáng loáng như dung hoà vào trong áng mây đập vào mắt y, chỉ hoảng thần trong chốc lát, Lâm Cửu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, Tây Sa Thương Hải nói với y mấy lời kì quái, đột nhiên lúc đó ngực trái của y rất đau, như là muốn té xỉu.

Lâm Cửu vừa tỉnh lại ngồi dậy, vẫn là một mảnh tuyết trắng trong đại điện, có điều lúc này từ trên trường y giữa điện đã được chuyển đến một gian phòng phía sau bậc thang, căn phòng rộng rãi sáng sủa, sau tấm mành là một dục trì thật to, tuy thoạt nhìn như đã lâu không có ai dùng, nhưng vẫn cực kì sạch sẽ.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, Lâm Cửu than nhẹ một tiếng quay trở về giường, lời Tây Sa Thương Hải nói, một câu cũng không thể tin, đó chẳng qua là Tây Sa Thương Hải muốn gây xích mích giữa y và Diệt Thiên nên mới nói lung tung thế mà thôi, từ từ cuộn mình lại, Lâm Cửu cảm thấy có chút lạnh, lúc này hẳn là ban đêm a, ngực trái vẫn truyền đến từng cơn lạnh lẽo.

Đến đêm Tây Sa Thương Hải lại quay về, mặc kệ Tây Sa Thương Hải đi đâu, trong lòng hắn không lúc nào không thôi lo lắng cho nam nhân đang ở trong Tuyết Điện kia, không cách nào kiềm chế xúc động trong tâm, vì vậy hắn quay lại.

Tây Sa Thương Hải thuỷ chung không rõ trong đầu Chí Thiện Bạch Liên đang suy nghĩ gì, cũng như hắn hiện tại không rõ Lâm Cửu lúc này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, một hồi muốn giết người, một hồi muốn cứu người, một nghìn năm trước Tây Sa Thương Hải phối hợp hành động với Chí Thiện Bạch Liên, một nghìn năm sau, hắn nên làm thế nào đây?

Một lúc xúc động, hắn cư nhiên lại nói chuyện bi thương nhất này cho Lâm Cửu, thấy nam tử sau khi nghe xong mình nói liền hôn mê bất bỉnh, trong lòng Tây Sa Thương Hải thấy hối hận và áy náy, thế nhưng vừa nghĩ đến Lâm Cửu tỉnh lại vẫn không thèm nói chuyện với hắn, vẫn muốn cứu Diệt Thiên, hắn liền phẫn hận đến nghiến răng.

“Ngươi hôm nay chưa khôi phục kí ức, cứu Diệt Thiên, sẽ chỉ làm cho lúc ngươi khôi phục kí ức thấy thống khổ khó chịu không gì sánh được, ta là vì tốt cho ngươi, sao ngươi lại không chịu hiểu?” Tây Sa Thương Hải siêng năng khuyên bảo Lâm Cửu.

“Ngươi cũng đã nói qua, ta chính là Chí Thiện Bạch Liên, ta không nên xuất hiện ở thế giới này, thế nhưng hôm nay ta không những không chỉ xuất hiện ở thế giới này, mà còn đi tới trước mặt ngươi, vì sao ngươi không nghĩ đây là số phận a? Tây Sa Thương Hải, nếu như ngươi thực sự tin tưởng Chí Thiện Bạch Liên, có lẽ nên nói nếu như ngươi còn tin tưởng ta, vậy ngươi hãy nghe lời ta, giao tàn hồn của Diệt Thiên cho ta.” Lâm Cửu đã dốc hết sức lực ý đồ thuyết phục Tây Sa Thương Hải.

Về vũ lực, Lâm Cửu lúc này không thể địch lại Tây Sa Thương Hải, âm mưu quỷ kế, y không có nhiểu tài nguyên để lợi dụng, hiện nay việc duy nhất có thể làm, vẫn là chuyện Lâm Cửu đã dự định từ sớm, dù sao từ Nghiệp Hoả Hồng Liên và Tây Sa Thương Hải nơi đó y đã nhận được rất nhiều gợi ý, trong đó quan trọng nhất chính là Chí Thiện Bạch Liên từng là người lãnh đạo lục liên.

Nhưng mà ít ít nhiều nhiều Lâm Cửu vẫn thấy có chút ngoài ý muốn, y vốn tưởng rằng giữa quan hệ giữa lục liên là không động chạm đến nhau, lấy tính cách của những người này, nếu muốn thực sự tin tưởng và tín phục một người, vậy người kia phải có bao nhiêu mị lực, bao nhiêu năng lực a, Lâm Cửu chưa bao giờ nghĩ người này sẽ là y.

Nhưng như vậy cũng để Lâm Cửu có cách giải quyết, nếu kiếp trước của y là người lãnh đạo lục liên, vậy Hỗn Độn Thanh Liên Tây Sa Thương Hải ít nhiều gì cũng còn lưu lại chút tín nhiệm từ kiếp trước với y.

Đây cũng không phải là lợi dụng, trên một phương diện nào đó, coi như là Lâm Cửu đang tự đặt nghi vấn mình, nếu như việc y trở về là số phận an bài, vậy giờ khắc này tất cả những chuyện y làm, cũng có thể coi là một loại số phận, một loại luân hồi, mặc kệ ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, Lâm Cửu chí ít vẫn muốn Diệt Thiên tỉnh lại.

“Giao cho ngươi?” Tây Sa Thương Hải cười, cười đến bất đắc dĩ mà buồn thương tiếc nuối, “Lâm Cửu, ngươi nói cho ta biết, trong mắt ngươi có phải chỉ có một mình Diệt Thiên hay không, ta thì sao, ta đối với ngươi là cái gì.”

“Chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Những lời này, Lâm Cửu cũng không phải nói dối, trong lòng y kì thực không hy vọng tồn tại bất luận cừu hận gì giữa lục liên.

Tây Sa Thương Hải nghe xong câu đó lại như là nghe được một câu chuyện cực kì buồn cười, ngửa mặt lên trời cười phá lên, bằng hữu, bằng hữu… hắn đợi cả nghìn năm, truy tìm một nghìn năm, cuối cũng vẫn chỉ là bằng hữu, nhưng Tây Sa Thương Hải không muốn tiếp tục truy tìm bóng lưng Chí Thiện, không muốn tiếp tục ngẩng đầu nhìn nam nhân này nữa.

Một năm lại một năm, không biết đã bao nhiêu năm, Tây Sa Thương Hải thà rằng trở thành cừu nhân khiến Chí Thiện lúc nào cũng phải bận tâm, cũng không muốn trở thành bằng hữu của Chí Thiện, chí ít, địa vị của hắn ở trong lòng Chí Thiện sẽ cao hơi một chút, mà không phải là hư không, mỗi một lần nói chuyện đều mang theo một khoảng cách với cái tên – bằng hữu.

Hắn tình nguyện để Chí Thiện hận hắn ——

Sau một hồi cười gằn, Tây Sa Thương Hải nhìn Lâm Cửu, trong mắt ẩn giấu sự tan vỡ không thể ẩn giấu, sự điên cuồng sau tan vỡ.

“Vì Diệt Thiên, chuyện gì ngươi cũng có thể làm sao?” Tây Sa Thương Hải lạnh lùng hỏi.

Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn Tây Sa Thương Hải, khoé môi khẽ nhêch lên ý cười nhàn nhạt: “Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn giao tàn hồn của Diệt Thiên cho ta.”





“Ngươi hiện tại đổi ý còn kịp.”

“Ha ha, ta đổi ý rồi, ngươi còn có thể đưa thanh liên bình cho ta không?”

Trong một gian phòng ở Tuyết Điện, Tây Sa Thương Hải cầm trong tay một mảnh lụa trắng muốt, hắn nửa quỳ trước mặt Lâm Cửu, dần dần tiến sát vào nam nhân, nhìn nét mặt lãnh đạm của nam nhân, nội tâm lại giãy dụa, hưng phấn mơ hồ chảy xuôi sâu trong tâm, kiên trì lựa chọn tất cả những việc hôm nay hắn sắp sửa làm.

Mảnh lụa mềm mại nhẹ nhàng phủ lên mắt Lâm Cửu, trước mắt Lâm Cửu lập tức tối đen, giống như lọt vào địa ngục mịt mù tăm tối, lúc này, không nhìn thấy thứ gì có lẽ tốt hơn so với bất kì chuyện gì, không nhìn thấy người trước mặt, cũng không nhìn thấy bộ dáng của mình, coi như đây là Tây Sa Thương Hải lưu lại cho y cái tôn nghiêm cuối cùng, hay là y đang —— tự lừa mình dối người?

Mặc kệ bịt chặt hai mắt y, mặc kệ là y có nhìn thấy hay không, đây chính là y đã nói ra, càng nhiều, chình là hắn không muốn nhìn thấy nhãn thần thanh lãnh của nam nhân này, không muốn thấy bi thương trong mắt Lâm Cửu, nhưng mà, tất cả chuyện y muốn làm cũng đủ để khiến Lâm Cửu hận hắn đời đời kiếp kiếp.

Đây là điều hắn muốn, hận đời đời kiếp kiếp, đời đời kiếp kiếp đều ghi nhớ khắc sâu trong lòng, không phải sao?

Tây Sa Thương Hải sẽ không thay đổi lựa chọn của hắn.

Một nghìn năm chờ đợi, đổi lấy một đêm quấn quýt si mê, không hơn.

Nếu như Chí Thiện lựa chọn để U Minh từ địa ngục tỉnh lại, vậy hắn cũng lựa chọn, lúc này đây, hắn lựa chọn bản thân bốc đồng, biết rõ chuyện sắp làm sẽ phát sinh ra cái gì, càng sẽ dẫn đến hậu quả bi ai ra sao, hắn đều phải liều lĩnh tuỳ hứng một lần, ích kỉ một lần.

Tây Sa Thương Hải nửa quỳ trước mặt Lâm Cửu, nhìn nam tử an tĩnh như đang ngủ, tự đáy lòng Tây Sa Thương Hải dâng lên một ái ý ấm áp, giữa hắn và y, khoảng cách gần như thế, gần đến mức hắn có thể cảm giác được khí tức Lâm Cửu nhẹ nhàng chầm chậm thở ra.

Không phải chưa từng hôn nam nhân này, nhưng tâm tình lúc đó và lúc này hoàn toàn khác nhau.

Nội tâm của Tây Sa Thương Hải ở Băng Nguyên Cực Bắc là xung động mà phức tạp, mà an tĩnh lúc này, lại khiến Tây Sa Thương Hải nghe được tiếng tim đập trong ngực hắn, cùng với chút kích động khẩn trương.

Lúc này, lúc này hắn cũng không rõ mình nhập ma thế nào, nam nhân này đáng giá cho hắn từ trên trời nhảy vào địa ngục, nếu như có thể đạt được nam nhân này, hắn tình nguyện đời đời kiếp kiếp sống trong địa ngục.

Khẽ cúi người xuống, bàn tay Tây Sa Thương Hải đặt lên mặt Lâm Cửu, từ từ nhắm mắt lại hôn lên môi nam tử, đôi môi mấy ngày nay không dính nước có chút khô nứt, nhưng vẫn mềm mại như xưa, mềm mại đến có thể chìm đắm trái tim làm bằng sắt đá.

Một chút tiếp xúc thanh ngọt này khiến Tây Sa Thương Hải muốn càng nhiều… càng nhiều….

Tay dần dần từ trên cằm nam tử trượt đến cánh tay, Tây Sa Thương Hải đột nhiên mạnh mẽ ôm nam nhân vào lòng, lực độ này phảng phất như đem Lâm Cửu khảm nhập vào thân thể mình vậy.

Sau nụ hôn như cướp đoạt, thân ảnh hai người dần dần ngã xuống giường, Tây Sa Thương Hải đặt Lâm Cửu xuống, mái tóc đen nhánh lập tức tản ra, như hải tảo giữa một mảnh suối tuyết.

Tây Sa Thương Hải khẽ nghiêng người nhìn nam nhân trên giường, đường nhìn dần dần hạ xuống, Tây Sa Thương Hải vươn tay dọc theo gương mặt Lâm Cửu chạm đến vạt áo, đầu ngón tay chạm vào mảnh ấm áp, chỉ như vậy cũng khiến hắn không muốn buông ra, bàn tay dò xét vào trong, lại chạm tới càng nhiều càng nhiều ấm áp.

Tay khẽ trượt xuống phía dưới tìm, vạt áo nam tử lập tức bị giải khai, càng đi xuống, vạt áo càng mở, cho đến khi lộ ra phiến phiến trắng muốt chói mắt…

Lúc mái tóc đen mượt rơi lả tả trên bờ vai tuyết trắng, Tây Sa Thương Hải sớm đã quên mất tất cả do dự và lo lắng của hắn trước kia, hắn thầm nghĩ ôm một nam nhân hắc tự phân minh như vậy vào lòng.

Đai lưng bị tháo bỏ, y mệ tung bay, phiến phiến hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.