Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 170: Chương 170




Từ trán, nụ hôn nhỏ vụ như cánh hoa rơi trên người nam tử, dường như mang theo sùng bái thành tâm, Tây Sa Thương Hải ôn nhu mà tinh tế từng chút từng chút để lại hôn ngân lên người Lâm Cửu, thân thể không chút che đậy lộ ra ngay trước mắt hắn, mỗi một tấc da nhẵn nhụi lại mềm mại dưới lòng bàn tay hắn.

Đã từng không chỉ một lần, Tây Sa Thương Hải thân là Hỗn Độn Thanh Liên vẫn thường mường tượng trong đầu thân thể dưới tấm y bào rộng rãi kia sẽ như thế nào, là làn da vô cùng mịn màng ngư ngọc thớ cơ trơn bóng sáng trong, hay là, hay là vòng eo mềm mại, dưới vạt áo đong đưa theo gió, lại là một đôi chân câu hồn đoạt phách thế nào.

Đôi chân được bao bởi đôi hài bằng gấm, sau khi bỏ ra từng phiến trói buộc, thì mắt cá chân đó lại có bộ dáng thế nào? Tây Sa Thương Hải muốn bỏ đi từng kiện từng kiện y vật bên ngoài của nam nhân này, kể cả vể nguỵ trang, hắn muốn chân chính xem thử, nam nhân này rốt cuộc là có bộ dáng gì.

Mà hôm nay, tâm nguyện ngàn năm của hắn rốt cuộc có thể thực hiện.

Hắn giải khai y phục của Lâm Cửu, thoát đi đai lưng, nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nam tử trong tay, nhẹ nhàng xoa nắn, cẩn thận cảm thụ sự nhẵn nhụi vô cùng của nam nhân.

Bàn tay nắm mắt cá chân dần dần trượt lên phía trước, bắp chân rắn chắc mà thon dài giống như ngọc thạch oánh nhuận mà lại không hề nhu nhược, Tây Sa Thương Hải để mặt mình kề sát chân nam tử, nhẹ hôn, nhẹ vỗ về, trượt qua đầu gối, dần dần lên đùi rồi càng lúc càng tiếp cận nơi tư mật.

Lâm Cửu vì gò má Tây Sa Thương Hải chạm vào nơi đó mà bỗng nhiên run rẩy, có chút mẫn cảm cùng chống cự, nhưng mà tất cả chỉ càng làm tăng thêm khát vọng trong nội tâm Tây Sa Thương Hải, không để ý đến cảm thụ của Lâm Cửu bị bịt mắt xem rốt lúc này y đang có tâm tình gì, Tây Sa Thương Hải trực tiếp kéo ra hai chân nam nhân, nơi tư mật lập tức lộ ra không sót tí gì.

Hai tay Lâm Cửu buông thõng bên người, khẽ nắm chặt tấm đệm dưới thân, đôi môi vẫn khép chặt nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ngoài Diệt Thiên ra, Lâm Cửu chưa bao giờ bại lộ toàn bộ bản thân trước mặt một nam nhân khác, tuỳ ý người khác hôn vuốt ve toàn thân trên dưới, lúc đầu lưỡi ấp áp của Tây Sa Thương Hải vừa chạm tới thân thể của y, chỉ kém một chút nữa, hai mắt Lâm Cửu đã thấm ướt mảnh lụa rồi.

Nhắm chặt hai mắt, việc y có thể làm là liều chết nắm chặt tất cả những thứ có thể nắm được bên cạnh, mặc kệ là chăn đệm, hay là lưỡi dao, chỉ cần có thể để y nắm, cầm lấy, chịu đựng…

“Hoá ra nơi này của ngươi là như thế này.” Tây Sa Thương Hải đột nhiên lên tiếng, hắn lẩm bẩm nỉ non, “Đến tận lúc này ta mới cảm giác được, hoá ra ngươi cũng là một người, cũng giống ta, chúng ta đều là người như nhau, nhưng từ trước tới giờ ta vẫn không dám khinh bạc ngươi, càng đừng nói là lúc này…”

Càng đừng nói lúc này hắn dĩ nhiên thực sự ôm Chí Thiện Bạch Liên vào lòng, đặt ở dưới thân, nam nhân nghìn năm qua hắn chỉ có thể truy đuổi phía sau thờ phụng như thần linh giờ khắc này lại ở dưới thân hắn, để mặc hắn hôn, vuốt ve, có thể tuỳ hắn muốn làm gì thì làm.

Tuyệt vời đến cực điểm, rồi lại mang theo đau thương cực độ.

Lâm Cửu, Chí Thiện Bạch Liên, cũng không phải thực sự cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hắn, mà là vì nam nhân kia, vì U Minh Hắc Liên, vì Diệt Thiên!

Vì người kia, Chí Thiện Bạch Liên thậm chí có thể chết, có thể nằm dưới thân người khác mặc người ta chà đạp, trong lòng Tây Sa Thương Hải có phức tạp, có lo lắng bi thống, còn có tuyệt vọng đến tột đỉnh.

Hắn biết, mặc kệ qua bao nhiêu năm, bao nhiêu đời, mặc kệ Chí Thiện Bạch Liên chuyển thế thành Lâm Cửu hay ai, y cũng sẽ không yêu hắn, vĩnh viễn sẽ không.

Nếu như không thể giữ được cả đời, vậy một đêm xuân triền miên, một đêm nắm giữ ngắn ngủi, như vậy là đủ rồi.

Vĩnh viễn có bao nhiêu xa, nhưng trong mắt Tây Sa Thương Hải, đêm nay chính là vĩnh viễn…

Mà với Lâm Cửu, đêm nay, cũng dường như là kéo dài vĩnh viễn vậy, dài đến mức khiến y tuyệt vọng, gian nan.

“Chí Thiện… Lâm Cửu…” Bên tai lại là một tiếng gọi của Tây Sa Thương Hải, nhưng cho dù không nhìn thấy nam nhân trước mắt, mà quen thuộc bên tai, không thuộc về thanh âm của Diệt Thiên, nó giống như con dao cắt từng miếng thịt y, tựa như lăng trì, cắt từng miếng từng miếng, nhưng thuỷ chung vẫn không lấy được mệnh y, dằn vặt y, phá huỷ y, không biết bao giờ mới là điểm cuối.

Đôi chân thon dài mở rộng ra, Lâm Cửu đã không muôn nghĩ đến kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, khuất nhục, tâm như tro nguội, càng nhiều là ngực trái truyền đến đau đớn như đao băng cắt tâm, áy náy, xấu hổ… các loại tâm tình phức tạp quấn quít vào một chỗ, khiến Lâm Cửu không có cách nào nhớ đến một người.

Diệt Thiên… ngươi sẽ trách ta sao?

Trách ta vì ngươi, đến tự tôn và thuần khiết cũng từ bỏ…

Dưới tấm lụa trắng chảy ra dòng thanh lệ thương tâm như muốn chết, nhưng không thấm ướt được tàng tầng tơ lụa dày, nương theo dò xét chậm chạp thấu xương, hồi lâu sau nhất thời bị ngoại vật sắc bén dũng mãnh tiến vào, nơi tư mật nhất lập tức bị lấp đầy, chiếm giữ… vật nóng rực đó không thuộc về người y yêu nó giống như hoả diễm địa ngục thiêu đốt thân thể y, cứ như sắp xé nát cả thân thể y vậy.

Giống như một tấm lụa trắng, bị một đao chém nát, mặc cho máu tươi chảy ròng, nhiễm đỏ một mảnh tuyết trắng, mảnh trắng noãn không nhiễm hạt bụi, thân thể phủ lên máu tươi và ô uế biến thành sự thực.

Một chút lại một chút, sự xâm nhập mãnh liệt từ bên ngoài khiến nam nhân nhịn không được run lên nhè nhẹ.

Lâm Cửu gắt gao nắm chặt lấy tấm đệm dưới thân, đôi môi cắn ra huyết nhục, trên sắc mặt tái xanh, một màu đỏ tiên diễm lại trở nên yêu dã thê mị như vậy, tuyết bạch liên hoa giữa trán loá ra ánh sáng nhàn nhạt, hòa cùng dòng thanh lệ ẩn giấu tấm lụa kia, phảng phất như đang kêu khóc.

“Chí Thiện… Chí Thiện…”

Ngửa đầu một lần nữa đọc tên người này, Tây Sa Thương Hải chìm đắm vảo một nơi chặt chẽ ấm áp không thể tự thoát ra được, hắn ngửa đầu, khẽ híp mắt, trên đỉnh đầu tuyết bạch sáng loáng, phảng phất như rơi vào cõi tiên, chỉ có nam nhân dưới thân bị hắn chiếm hữu mới có thể cho hắn dục và vọng như vậy.

Chỉ có nam nhân này, mới có thể lấp đầy trống rỗng nghìn năm nay của hắn.

Mà hắn, thứ có thể dành cho Lâm Cửu cũng chỉ có đau đớn khắc sâu lên thân thể này.





Đêm, yên tĩnh.

Tuyết, xám bạc.

Ánh bình minh rực rỡ, từ bên trong ngọn núi cổ xưa này tản ra. Áng mây xa xôi như nhuốm màu máu, ánh đỏ phảng phất phía chân trời.

Tây Sa Thương Hải lẳng lặng đứng ở Tuyết Điện, trong một mảnh trắng mênh mang, có một vệt máu loang lổ, phảng phất như muốn nhắc lại chuyện tàn nhẫn tàn khốc đã phát sinh đêm qua.

Phía sau bức màn phòng bên cạnh, không biết nam nhân kia lúc này có ổn hay không?

Tây Sa Thương Hải không có dũng khí để tự hỏi nữa…

Mà phía sau mành, dưới làn nước trong suốt oánh ánh, nam tử toàn thân ướt sũng ngâm mình trong đó một lần lại một lần tẩy trừ ô uế trên thân thể.

Y phục bị cởi ra có thể từng kiện từng kiện phủ thêm, thân thể bị dơ bẩn cũng có thể cùng nước trong gột tẩy sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi.

Thế nhưng trái tim thì sao? Thế gian này có vật phẩm thần tiên nào có thể tẩy trừ trái tim con người, đem những thống khổ và tổn thương này toàn bộ tẩy sạch, như vậy, có phải tốt biết bao không.

Nước mắt đáng giá bao nhiêu? Bao nhiêu cũng không đáng ——

Lâm Cửu lãnh đạm đứng trong dục trì, dùng nước tẩy sạch từng ngóc ngách trên thân thể, dù có phải tẩy rách da, chảy máu cũng không có vấn đề gì, y sẽ không cảm thấy có quá nhiều đau đớn.

Coi như là… bị người chém một đao, không hơn.

Không thì y còn có thể làm gì chứ? Y cái gì cũng không làm được, chuyện đã xảy ra, tất cả đều là y lựa chọn, oán không được ai, cũng chẳng trách được ai.

Từ trong thanh trì đi ra, cầm lấy một bộ y phục mặc vào, một cái túi nhỏ đặt ở bên cạnh, hẳn là túi Càn Khôn Tây Sa Thương Hải lấy từ trên người y.

Lâm Cửu nhìn một chút, nhưng không xoay người cầm lấy túi Càn Khôn.

Đã không cần nữa, thứ y muốn đã lấy được, trừ thứ đó ra, y không muốn đem theo bất kì vật gì trở về.

Bên cạnh túi Càn Khôn có một thanh liên bình tinh xảo, Lâm Cửu chỉ khom lưng cầm lấy thanh liên bình, nhưng để túi Càn Khôn lại, nhìn thanh liên bình chứa tàn hồn Diệt Thiên trong tay, rốt cục trên mặt nam nhân cũng lộ ra tiếu ý, nhưng trong mắt y lại rướm lệ.

Chưa đến nửa năm y đã thu hồi được cả ba tàn hồn của Diệt Thiên, y lập tức có thể thấy được Diệt Thiên rồi, thế gian này dù có nhiều đau khổ hơn nữa, thì có chuyện gì có thể so sánh được với việc này khiến Lâm Cửu hạnh phúc vui mừng như vậy a?

Dùng sức xoa xoa khoé mắt, Lâm Cửu nhìn xung quanh tìm kiếm cái gương, y vội vàng nhìn khuôn mặt trong gương của mình, ngoại trừ có chút trắng bệch ra thì không có trở ngại gì, nơi vừa bị Tây Sa Thương Hải chạm qua cũng bị y tẩy sạch sẽ không còn giấu vết.

Lâm Cửu thoáng yên tâm, y không muốn để Diệt Thiên sau khi tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng chật vật bất kham của mình.

Cất thanh liên bình đi, Lâm Cửu xốc mành lên đi ra ngoài, trong Tuyết Điện không có một bóng người, Tây Sa Thương Hải cũng không ở, cũng không tận lực tìm kiếm bóng dáng Tây Sa Thương Hải, Lâm Cửu nghĩ không gặp là tốt nhât.

Đứng bên cửa sổ, Lâm Cửu triệu hoán phượng hoàng, bạch thường nam tử vượt qua cửa sổ nhảy lên người phượng hoàng, về nơi tâm vẫn hướng đến…

Phượng vũ cửu thiên, mặt trời nhú lên phía đằng đông.

——Đệ tam quyển ѽ Hoàn——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.