CHƯƠNG 12
“Đại thúc… ngươi không sao chứ…”
Nhìn Bạch Vĩnh trầm mặc không nói, thanh âm của Đoạn Dịch càng lúc càng nhỏ lại: “Tối hôm qua ta uống hơn nhiều, cho nên…. xin lỗi.” Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức gần như tiếng muỗi kêu, nhưng Bạch Vĩnh vẫn nghe thấy được.
Giật mình vì lời xin lỗi của Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh sững sờ ngây ngốc.
Lớn đến như vậy mà ta chưa từng nghe được người khác nói xin lỗi, trong cuộc sống ta luôn phải khúm núm nịnh bợ, lúc nào cũng cuống quít xin lỗi, nhưng vô luận là đúng hay sai, người bị mắng vẫn luôn là ta…
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng giật mình tỉnh táo lại, mất tự nhiên mà cười cười: “Không có gì…” Âm thanh phát ra nhưng lại khàn khàn: “Ngươi xem, ta cũng không bị thương, không cần phải xin lỗi…”
Nhìn ánh mắt nam tử dần dần buông lỏng, Bạch Vĩnh ôn nhu tươi cười, nhưng lại phát hiện nam tử quay đầu đi, mặt đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu.
“À, đại thúc, lâu rồi không thấy ngươi ra ngoài, ngày nào cũng ở trong nhà không chán sao?” Đoạn Dịch bất mãn hỏi Bạch Vĩnh.
Bạch Vĩnh nghe vậy cười khổ một chút.
Ngươi đã nói, vĩnh viễn ta không đi ra ngoài được mà, làm sao ta còn dám hy vọng xa vời chứ… Mỗi ngày ngươi đều trói ta ở đây, không phải ép buộc nhét những thứ đáng sợ gì đó, thì lại là tiêm các loại thuốc kì quái vào cơ thể ta, làm cho ta ngứa ngáy khó nhịn, thống khổ không chịu nổi, bị hành hạ như vậy, ta còn có thể hy vọng xa vời được đi ra ngoài sao?
Nghĩ tới đây, nam nhân cười càng thống khổ hơn.
Đoạn Dịch nhìn nam nhân như vậy, trong lòng phảng phất như bị đao đâm một nhát: “Đại thúc.. đi thôi, lát nữa ta mang ngươi ra ngoài chơi.”
“Nhưng, nhưng mà… Oa! Ngươi làm gì thế?” Cái chăn trên người bị kéo xuống làm lộ ra thân thể trắng nõn mịn màng.
“Mặc vào đi.” Ném quần áo cho Bạch Vĩnh, sau đó Đoạn Dịch liền đi về phía cửa: “Ta đi lấy xe, chờ ngươi ở cổng.”
Bạch Vĩnh ở trong phòng lề mề một lúc lâu, cái áo màu đen cổ chữ V kẻ sọc, kết hợp với chiếc quần Jean, tuy đây là trang phục của giới trẻ, nhưng vóc người Bạch Vĩnh cũng khá chuẩn, cộng thêm mái tóc đen mềm mại, cho nên trông cũng rất hợp.
Đoạn Dịch ở trong xe chờ sắp hết kiên nhẫn thì nhìn thấy bóng dáng đang chậm rãi đi tới, định mở miệng mắng cho một trận nhưng lại bị nam nhan làm ngây ngẩn cả người, quần áo mình chỉ mua bừa không ngờ nam nhân mặc vào lại đẹp đến thế.
“Đại thúc, ngươi muốn đi đâu?” Thấy nam nhân lên xe, Đoạn Dịch hỏi.
“Ách…” Bạch Vĩnh suy nghĩ hồi lâu, hắn sống nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ rời khỏi Lâm gia quá 50 thước, cho nên nhất thời không nghĩ ra muốn đi nơi nào.
“Đừng nói là ngươi chưa từng ra ngoài chơi đùa đấy nhé…” Đoạn Dịch nhướn mi cười nhạo.
“Công… công viên giải trí….” Bạch Vĩnh cúi đầu, hai tay nắm chặt quần, nhỏ giọng nói.
“Hả?” Đoạn Dịch ngây ngẩn ba giây, rồi bật cười: “Đại thúc, ngươi muốn đi công viên giải trí sao? Ha ha ha…” Thấy mặt nam nhân ngày càng đỏ, Đoạn Dịch cố gắng nhịn cười: “Đại thúc thắt dây an toàn vào, chúng ta đi công viên chơi ~~~”