Cứu Thục

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Khi còn bé, nhìn bên ngoài qua cái lỗ, hắn thường trông thấy một đứa bé tay trái nắm lấy tay cha, tay phải nắm lấy tay mẹ mà chạy nhảy, trong miệng không ngừng đòi: “Con muốn đi công viên giải trí.”

Sau đó người phụ nữ cưng chiều cười nói: “Được rồi, mai ba sẽ đưa con đi công viên giải trí.”

Tiếng cười nói không ngừng quanh quẩn khắp con ngõ nhỏ bé, ánh sáng hoàng hôn kéo dài hình bóng của ba ngươi trên mặt đất, khi đó, muốn được đi công viên giải trí đã ăn sâu vào óc hắn.

Đây là nơi các đứa bé rất thích đi, sao Đoạn Dịch lại không thích nhỉ…

Nhìn nam tử tóc vàng đang xếp hàng mua kem, trời sinh khí thế vương giả đã hấp dẫn vô số các cô gái xung quanh, rất nhanh Đoạn Dịch được các cô nhường chỗ mà xếp thứ nhất, ôn nhu cười cười, kết quả dẫn tới một trận hét chói tai, thật đúng là gây sự chú ý mà…

“Đại thúc, cho ngươi cái này.” Đưa ly kem cho Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch cũng ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.

“Ngươi rất được hoan nghênh đó.” Nhìn ly kem trong suốt, Bạch Vĩnh nhẹ nhàng nói, như nói với Đoạn Dịch, hoặc có lẽ là đang nói với bản thân.

“Hả?” Đoạn Dịch nghi hoặc mà nghiêng đầu.

“Lúc nãy, ngươi đi mua kem, có rất nhiều cô gái nhìn ngươi…”

“Đúng vậy ~~~ A?… đại thúc, ngươi ghen?”

“Không… không phải.” Mặt Bạch Vĩnh hồng đến mang tai: “Từ khi sinh ra đến giờ, ta vẫn sống trong sân sau của Lâm gia. Chưa từng có cơ hội ra ngoài… Vô luận là lão gia, tiểu thư hay người hầu nhìn ta chả khác gì rác rưởi, nghe bọn họ thường nói, có người trời sinh cao quý, cũng có những người trời sinh hạ tiện. Hạ tiện… rốt cục ta cũng biết rồi, còn cao quý chắc là người…” Bạch Vĩnh không nói được nữa, thân thể không ngừng run rẩy.

Đoạn Dịch ôm chặt lấy Bạch Vĩnh, hôn hắn một cái thật sâu, cho đến khi hắn ngừng run rẩy, sau đó đem đầu Bạch Vĩnh đặt lên vai mình: “Biết không…” Giọng nói yếu ớt vang lên: “Mặc kệ trước kia đại thúc thế nào… nhưng… bây giờ ta muốn nói với đại thúc một điều, ta thích ngươi.”

Nghe thấy ba chữ cuối cùng, Bạch Vĩnh lại ngây ngẩn cả ngươi.

Có người thích ta… không đâu…

Bạch Vĩnh lắc đầu, bất đắc dĩ mà thở dài.

Vận mệnh của ta từ lúc sinh ra đã định không một ai thích ta cả… Hết thảy lúc này chẳng qua chỉ là hư ảo mà thôi.

“Đại thúc, ngươi không tin ta sao… từ khi gặp ngươi, ta đã thích ngươi rồi, chỉ có điều ta không biết biểu đạt bằng cách nào…”

Không biết biểu đạt bằng cách nào cho nên mới cường bạo ta sao?

Cười khổ một chút, Bạch Vĩnh chuẩn bị đứng dậy.

“Đại thúc, nhìn ta.” Khoác tay lên vai Bạch Vĩnh: “Thật sự… ta thích ngươi! Đi, ta đưa ngươi đi đến nơi này.” Sau đó liền kéo Bạch Vĩnh chạy khỏi công viên giải trí.

Đây là nơi nào….

Có rất nhiều nam hài xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đang khiêu vũ trên sân khấu, phía dưới mọi người thi nhau hò hét, có người còn nhảy theo.

“Đây là GAY Bar, đại thúc.” Nhìn ánh mắt khẩn trương của nam nhân, Đoạn Dịch giải thích.

“A… Đoạn Dịch, ngươi đi đâu vậy?”

“Đi toilet~~~ đại thúc đừng đi đâu đó, ta lập tức quay lại ngay.”

Đoạn Dịch chạy tới chỗ tối, chỉ lưu lại nam nhân lẻ loi một mình.

“Con mèo nhỏ ~~~, đi một mình sao?”

“Mặc gợi cảm như vậy… là muốn quyến rũ bọn ta sao?”

Đoạn Dịch vừa đi không bao lâu, bỗng một đám nam nhân liền xông tới, vừa vuốt ve mái tóc của Bạch Vĩnh vừa nói những lời hạ lưu.

“Các ngươi là ai?” Nhìn đám người trước mặt, Bạch Vĩnh có chút không biết làm sao.

“Lại còn giả bộ thanh cao nữa hả, con mèo nhỏ này thật *** đãng.” Một nam nhân vạm vỡ nâng cằm Bạch Vĩnh lên, tiến sát vào mặt hắn rồi phun ra lời nói khàn khàn.

“Chát!” Một âm thanh lảnh lót vang lên: “Ngươi… không biết xấu hổ…”

“Ha ha…. thì ra là một con mèo hoang.” Nam nhân vuốt bên mặt sưng đỏ, lộ ra nụ cười tàn bạo.

Trong nháy mặt, Bạch Vĩnh bị nam nhân áp đảo trên bàn, một bình rượu rơi xuống đất vỡ toang.

“A!” Lưng vì bị đập mạnh xuống bàn mà đau đớn.

“Để xem ngươi còn quật cường được bao lâu đây con mèo nhỏ.” Vừa nói vừa luồn vào trong áo Bạch Vĩnh.

“Ưm….” Thân thể bị điều giáo sớm đã mẫn cảm vô cùng, điểm đỏ trước ngực bị vuốt ve, đã thế còn bị gặm cắn cái cổ trắng nõn làm lưu lại nước miếng khiến Bạch Vĩnh cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Những người khác dường như không thèm quan tâm mà tiếp tục khiêu vũ, mặc kệ tên cơ bắp đang cường bạo Bạch Vĩnh, Bạch Vĩnh muốn hô cứu nhưng âm thanh đã trở nên khàn khàn.

Tối hôm qua cùng mập hợp với Đoạn Dịch đã làm Bạch Vĩnh mệt mỏi không chịu nổi, cả ngày lại không được nghỉ ngơi mà đi công viên giải trí với Đoạn Dịch càng làm Bạch Vĩnh mệt mỏi hơn.

“… Đoạn Dịch” Nam nhân nhẹ nhàng hô, nhưng khí tức lại vô cùng mỏng manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.