Trong Hoa Vân Các, trong một phòng khách xa hoa, Long Trần nhìn nữ tử quyến rũ trước mắt, hỏi:
- Ngươi chính là đại nhân nơi này à?
Diêu Ny Thiên nhìn Long Trần, cười nói:
- Chẳng lẽ người ta không đủ “đại” à?
Theo tiếng cười của nàng ta, trước ngực hiện lên một mảng sóng sánh mãnh liệt, khiến người ta thấy mà miệng khô lưỡi khô, Long Trần không thể không thừa nhận không thừa nhận, quả thật là một “Đại” nhân.
Có điều Long Trần không có dục vọng quá lớn đối với nữ nhân ngực to, hắn vẫn thích loại duy mỹ như Mộng Kỳ, hay là loại khí chất tiểu thư khuê các như Sở Dao.
- Giữ riêng ta lại, có chuyện gì không?
Long Trần thản nhiên hỏi.
Thấy Long Trần không ngờ không bị mình dụ hoặc, Diêu Ny Thiên không khỏi có chút buồn bực, điều này khiến nàng ta rất tổn thương, đặc biệt là nàng ta trước giờ luôn vô cùng tự tin với mị lực của mình.
Diêu Ny Thiên vừa muốn lên tiếng, một thanh âm truyền đến.
- Ny Thiên, đừng hồ nháo.
Vừa dứt lời, một nữ tử bước vào, nữ tử đó nhìn qua thì khoảng trên dưới hai mươi tuổi, quần áo vô cùng mộc mạc, không phấn son, lại tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng đẹp đẽ quý giá.
- Hừ, tên gia hỏa không hiểu phong tình, tỷ tỷ, ta đi trước, hắn giao cho ngươi.
Diêu Ny Thiên nói xong uống éo đi ra khỏi phòng, có điều trước khi đi còn lườm Long Trần một cái.
- Tùy tiện mời ngài tới đây, có chỗ nào mạo muội, xin được thứ lỗi, đầu tiên tự giới thiệu một chút, tiểu nữ tử Bạch Linh, bái kiến Long Trần thế tử.
Nữ tử đó hơi cúi người.
- Cô nương khách khí rồi.
Long Trần cũng chỉ đành hoàn lễ.
- Biết thời gian của Long Trần công tử quý giá, cho nên tiểu nữ tử nói ngắn gọn thôi, lần này mời thế tử tới đây, thứ nhất chính là vấn đề chia tiền.
Tổng cộng hai viên đan dược, đấu giá được hai mươi ức một trăm vạn kim tệ, đây quả thực một cái giá trên trời.
Bạch Linh không khỏi cảm khái nói.
Cho dù lúc trước bọn họ đã đánh giá cao giá trị của hai viên đan dược này, vẫn không ngờ lại dẫn tới náo động như vậy.
Hơn nữa lần này Long Trần trong hội đấu giá đã mang tới tác dụng tuyệt đối, có thể nói lần đấu giá này, Long Trần có công lao cực lớn.
- Đây là phần chia của ngài.
Bạch Linh nói xong, đưa cho Long Trần một tấm tinh tạp.
Lấy ra tinh tạp nhìn một cái, bên trên có mười ức kim tệ, khiến trong lòng Long Trần mừng như điên, sau này không còn phải vì tiền mà phiền não rồi.
Tuy không biết bên Hoa Vân Các tính toán thế nào, hắn cũng không quan tâm, nhiều hơn chút hay ít hơn chút cũng không sao cả.
- Cám ơn.
- Người phải cám ơn nên là chúng ta mới đúng, lần này có thế tử gia nhập, khiến hội đấu giá lần này trở thành một lần thành công nhất trong lịch sử.
Bạch Linh cười nói.
Long Trần mỉm cười, minh bạch nguyên nhân chủ yếu, vẫn là hiệu quả mình đào hố cho Anh Hầu.
- Đâu có, đâu có, nếu không có các hạ ủng hộ, ta cũng không thể xả được cục tức này.
Bạch Linh ngây ra, lập tức cười nói:
- Ta nghĩ Long Trần thế tử hiểu lầm rồi, không phải chúng ta ủng hộ, mà là Vân Kỳ Đại Sư lúc trước từng dặn dò chúng ta, nếu thế tử thấy vật gì vừa ý, cứ bán cho ngài, về phần bao nhiêu tiền, hắn sẽ đến trả.
- Vân Kỳ Đại Sư?
Trong lòng Long Trần lập tức cảm động, không ngờ Vân Kỳ Đại Sư còn âm thầm bố trí chiêu này, có thể thấy được hắn vẫn luôn chú ý tới mình.
- Cho nên, lần này chúng ta là hợp tác song thắng, Long Trần thế tử tương trợ, Hoa Vân Các chúng ta coi như là kiếm đầy chậu đầy bát, cho nên để biểu đạt lòng biết ơn đối với ngài, ta sẽ tặng ngài một kiện lễ vật.
Bạch Linh nói xong, trong tay có thêm một danh sách, đưa cho Long Trần, nói:
- Đây là danh sách tất cả bảo vật trong khố phòng của chúng ta, ngài có thể tùy ý ở bên trong chọn một kiện.
Trong lòng Long Trần khẽ động, đối với chuyện tốt như vậy, Long Trần sẽ không cự tuyệt, mình kiếm được cho Hoa Vân Các nhiều tiền như vậy, lấy chút đồ cũng là nên.
Mở danh sách nhìn một cái, thứ tốt bên trong thật đúng là không ít, tuy hội đấu giá vừa kết thúc, có điều vẫn có vô số bảo bối.
Có điều những công pháp chiến kỹ đó, Long Trần không bận tâm, bởi vì không có thứ hắn muốn, đều là một số Nhân cấp, hắn hiện tại cũng không cần.
Khôi giáp vũ khí, cũng không thích hợp với hắn, đột nhiên mắt Long Trần sáng lên.
- Ồ, Hủ Tâm Thảo?
Long Trần nhìn thấy một cái tên, đó là một loại độc thảo, dùng để luyện chế độc dược, độc tính vô cùng mãnh liệt.
Độc dịch từ Hủ Tâm Thảo luyện chế ra, bôi loạn lên mũi tên, bắn vào trong cơ thể ma thú, cho dù là ma thú cấp hai cũng không chịu nổi.
- Chính là nó.
Long Trần chỉ vào Hủ Tâm Thảo nói.
Bạch Linh nhìn một cái, không khỏi có chút kỳ quái:
- Hủ Tâm Thảo này tuy độc tính mãnh liệt, nhưng giá trị cũng không cao, thế tử không cân nhắc thêm à?
Giá của Một gốc Hủ Tâm Thảo, cũng chỉ mấy chục vạn kim tệ mà thôi, vốn Bạch Linh là muốn để Long Trần lựa chọn một bảo vật, dù sao Long Trần cũng mang đến tài phú cực lớn cho Hoa Vân Các, bọn họ làm như vậy cũng là để lấy lòng Long Trần.
Nhưng Long Trần chỉ chọn một gốc thảo dược chỉ có giá trị mấy chục vạn kim tệ, khiến nàng ta không khỏi có chút xấu hổ.
- Là nó đi, thứ khác cũng không có tác dụng gì với ta cả, Hủ Tâm Thảo này vừa hay để ta có thể nghiên cứu.
Long Trần cười nói.
- Hay là ngài chọn thêm đi.
Bạch Linh hỏi thử.
- Thế không hay.
Long Trần cười nói.
- Không thành vấn đề, toàn bộ Hoa Vân Các, ta định đoạt!
Bạch Linh vô cùng hào phóng nói.
Long Trần vừa hay cũng muốn nhìn một chút, trong đây còn thứ gì hay, khi một danh sách dài, sắp bị lật hết, trong lòng Long Trần giật thót.
- Dạ Ma Đầu Cốt.