Nhìn thấy bốn chữ này, tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã bắt đầu điên cuồng gào thét: Bảo bối.
- Dạ Ma Đầu Cốt này được chứ?
Long Trần hỏi.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Bạch Linh mỉm cười, tuy Dạ Ma Đầu Cốt giá trị hơn một trăm vạn, vẫn không đáng là gì.
Một lát sau, có người đưa tới Hủ Tâm Thảo và Dạ Ma Đầu Cốt, Hủ Tâm Thảo được đựng trong một cái chai dày cao hơn một thước.
Tuy được bọc kỹ, nhưng vẫn có một mùi cực kỳ gay mũi bay ra, giống như muốn đốt phổi người ta vậy.
Long Trần nhìn Hủ Tâm Thảo đó, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, Hủ Tâm Thảo này tuổi không nhỏ, độc tính cũng vô cùng mãnh liệt.
Mà Dạ Ma Đầu Cốt thì rất to, cơ hồ cao bằng một người, giống như đầu một con dơi, trông cực kỳ dọa người.
Vươn tay ra thu Hủ Tâm Thảo và Dạ Ma Đầu Cốt vào trong giới chỉ, cười nói với Bạch Linh:
- Đa tạ Bạch tiểu thư.
Bạch Linh mỉm cười nói:
- Long Trần thế tử khách khí rồi, lần này mời Long Trần thế tử tới, một mặt là để biểu đạt lòng biết ơn, mặt khác cũng muốn hỏi Long Trần thế tử một chút, có nguyện ý gia nhập Hoa Vân Tông chúng ta không?
- Hoa Vân Tông?
Long Trần sửng sốt.
- Đúng vậy, Hoa Vân Các chỉ là một bộ phận sản nghiệp của Hoa Vân Tông chúng ta mà thôi.
Bạch Linh cười nói.
- Chẳng lẽ, Bạch tiểu thư là đệ tử tông môn?
Long Trần hỏi.
Bạch Linh gật gật đầu:
- Bạch Linh bất tài, chính là đệ tử ngoại môn của Hoa Vân Tông, phụ trách quản lý Hoa Vân phân ở Phượng Minh Đế Quốc.
Long Trần cả kinh, Bạch Linh này không ngờ chính là các chủ Hoa Vân Các, hơn nữa nàng ta không ngờ là một đệ tử tông môn.
- Kỳ thật với thiên phú và tạo nghệ trên đan dược của thế tử, rất nhanh có thể rời khỏi Man Hoang chi địa này.
Năm nay là năm thứ ba Bạch Linh ở Phượng Minh, hiện giờ dưới sự trợ giúp của Long Trần thế tử, cuối cùng cũng hoàn thành chỉ tiêu lịch luyện, lần này quay về tông môn, có thể tấn thăng đệ tử nội môn.
Trong hai mắt Bạch Linh hiện ra một tia chờ mong.
- Cho nên, cảm động trước ân đức của thế tử, tiểu nữ tử mặt dày đề xuất lời mời với thế tử, nếu thế tử gia nhập Hoa Vân Tông chúng ta, tất nhiên có thể có được phát triển tốt nhất.
Trong lòng Long Trần không khỏi khẽ động, không khỏi hỏi:
- Man Hoang chi địa trong miệng Tiểu thư là chỉ cái gì?
- Ha ha, thế tử không biết đấy thôi, thế giới này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, địa phương sở tại của Phượng Minh Đế Quốc là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Nơi này ở Man Hoang chi địa, rời xa thế giới tu hành, cho nên, với thiên tư của thế tử, nên tới nơi rộng lớn hơn để phát triển, mới không bị mai một.
Bạch Linh cười nói.
Có điều liên quan tới nơi rộng lớn hơn mà nàng ta nói, lại không đề cập nửa chữ, hiển nhiên không định kể nhiều.
Đây là lần đầu tiên Long Trần nghe về thế giới bên ngoài, ngay cả Vân Kỳ Đại Sư cũng không đề cập với hắn.
Nhưng thấy Bạch Linh không định tiết lộ nhiều, tuy trong lòng Long Trần tò mò, có điều cũng không tiện truy hỏi.
Long Trần cười nói:
- Cám ơn sự thưởng thức của tiểu thư, nếu Long Trần có một ngày rời khỏi Phượng Minh, muốn ra thế giới bên ngoài nhìn một cái, sẽ tìm đến Bạch tiểu thư.
Long Trần nói rất uyển chuyển, vừa không đáp ứng, cũng không từ chối, lưu lại đường lui.
Bạch Linh thở dài nói:
- Xem ra thế tử tạm thời không định, rời khỏi Phượng Minh, có điều tiểu nữ tử lại phải lập tức về tông môn báo cáo công tác.
Như vậy đi, nếu thế tử tương lai có một ngày rời khỏi Phượng Minh, nếu không có tông môn thích hợp, có thể suy nghĩ tới Hoa Vân Tông chúng ta.
Đây là tín vật của ta, đến lúc đó thế tử cầm khối ngọc bài này, có thể đến Hoa Vân Tông tìm ta.
Tiếp nhận ngọc bài Bạch Linh đưa cho, sau khi Long Trần cất đi, liền nói:
- Vậy đa tạ Bạch tiểu thư.
Nói thật, Long Trần thật sự rất động lòng, hắn cũng rất muốn ra ngoài, nhìn” Thiên không rộng lớn hơn” mà Bạch Linh nói.
Đáng tiếc hiện tại hắn có rất nhiều phiền phức cần giải quyết, mà Bạch Linh cũng không thể chờ hắn, điều này liên quan tới việc nàng ta từ đệ tử ngoại môn, tấn thăng đệ tử nội môn.
Tuy không biết giữa hai cái có khác biệt bao lớn, nhưng nhìn thấy vẻ hưng phấn không thể che giấu trong mắt Bạch Linh, biết rằng điều này đối với nàng ta mà nói là không thể coi thường.
Long Trần vừa đi, cửa phòng bên cạnh mở ra, Diêu Ny Thiên nhìn phương hướng Long Trần rời đi, có chút khó hiểu nói:
- Long Trần này không ngờ lại cự tuyệt lời mời của tỷ tỷ.
- Cự tuyệt cũng là bình thường, Long Trần này không đơn giản như ngươi nghĩ, lòng dạ của hắn rất sâu, tuyệt đối không như hắn thể hiện ra.
Bạch Linh thở dài nói.
- Đáng tiếc, nếu có thể kéo hắn vào Hoa Vân Tông chúng ta, một Đan tu tiềm lực vô hạn gia nhập, có lẽ tỷ tỷ có thể tiến vào đệ tử hạch tâm cũng chưa biết chừng. Hay là để ta lại đi thử xem, cùng lắm thì ta hy sinh một chút cũng không tiếc.
Diêu Ny Thiên cắn răng nói.
- Thôi, Long Trần không phải như những sắc quỷ mà ngươi bình thường ứng phó, ngươi đi, chỉ tổ tự rước lấy nhục, chúng ta hay là thu thập một chút, dàn xếp xong bên này, có thể khởi hành về tông môn, sau này Hoa Vân Các chính là nơi lịch luyện của đệ tử lịch luyện đời tiếp theo.
Bạch Linh nói.
Mặc dù có chút không phục, nhưng Diêu Ny Thiên vẫn rất tin phục lời Bạch Linh, chỉ lẩm bẩm mắng:
- Long Trần rốt cuộc có phải nam nhân hay không.
- Hắt xì.
Long Trần vừa trở lại trong phòng, hắt xì một cái.
- Hừ, không biết là Anh Hầu hay là Hạ Trường Phong đang trù ta, hay là nữ nhân ngu ngốc kia.
Tuy không biết là ai đang nhắc tới, hắn có điều hắn biết người nhắc hắn tuyệt đối không phải nói lời hay.
Gọi Bảo Nhi tới, dặn dò nàng ta không được cho bất kỳ ai làm phiền mình, lúc này mới đóng chặt cửa phòng.
- Tới lúc nên luyện chế Dong Tinh Đan rồi.