Cửu U Long Giới

Chương 271: Chương 271: Âm mưu động trời (1)




Tình cảnh như vậy, tất cả mọi người đều không ngờ tới, đây có lẽ là một ngàn kỵ binh tinh nhuệ, quân chính quy của Đế Quốc. Tuy rằng chỉ là Quân Thủ Bị địa phương, có điều lực chiến đấu vẫn không thể coi nhẹ. Phải biết rằng, binh sĩ của Quân Thủ Bị địa phương đại đa số đều là nhân mã từ quân chính quy Đế Quốc xuất ngũ xuống, toàn bộ những người này đều đã từng tham gia quân chính quy, sức chiến đấu cũng không kém, đại đa số bọn họ đều là quân nhân đã sắp xuất ngũ hoặc đã xuất ngũ nhưng lại không muốn trở về nhà làm ruộng, vì vậy đã trở thành Quân Thủ Bị địa phương, tiến vào Quân Thủ Bị địa phương, có một số nhân mã lại là trực tiếp từ quân chính quy điều động ra, trực tiếp tham gia vào hàng ngũ Quân Thủ Bị địa phương, để làm đầy đủ cho phòng bị địa phương, sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể nghi ngờ, trong đó thực sự không thiếu những nhân vật như Đấu Sĩ, Đấu Sư, Đại Đấu Sư, những cao thủ như vậy thường ngày đều khó gặp một lần.

Thế nhưng cho dù là một đội ngũ như vậy, trong nháy mắt đã bị Bạch Khởi giải quyết một cách dễ dàng. Tình cảnh như vậy ít nhiều khiến cho người ta có chút khó tin, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được.

Bọn họ không hiểu gã tửu quỷ trong mắt họ trước đây, cái tên cả ngày chơi bời lêu lổng chuyện gì cũng không làm, tại sao trong nháy mắt lại trở thành một người lợi hại như vậy. Thực sự có thể được gọi là cao thủ trong truyền thuyết, cao thủ cao cao thủ, thực sự là quá lợi hại. Bọn họ đã có chút kiến thức, mặc dù nói là thực lực của bọn họ không cao nhưng đấu khí đấu giả phân ra đỏ, da cam, xanh lá cây, xanh, lam, tím, sáu loại màu sắc, bọn họ đều biết. Đấu khí trong lam có tím biểu hiện cho điều gì, về cơ bản, người có chút kiến thức đều hiểu nó đại diện cho điều gì!

Cửu Tinh Đấu Vương… Cửu Tinh Đấu Vương thực sự, ngoài Cửu Tinh Đấu Vương, không có ai có thể có thực lực đó, bọn họ hoàn toàn không ngờ được rằng, người luôn đi bên cạnh mình lại là một Cửu Tinh Đấu Vương… không ai ngờ rằng kết quả lại như vậy… tuy La Đan và những người khác suy đoán ra Bạch Khởi có lẽ là một cao thủ nhưng bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được rằng Bạch Khởi lại lợi hại như vậy, lợi hại đến mức độ này.

- Nói… ngươi là thủ hạ của ai?

Bạch Khởi nheo mắt lại thản nhiên nhìn tên Thiếu giáo Đội trưởng trước mắt, lạnh lùng nói, khi nói lời này đã dùng tay bóp chặt cổ đối phương, nhẹ nhàng nhấc đối phương dậy, ánh mắt tàn khốc đó giống như lúc nào cũng có thể giết chết cái tên trước mặt, khiến cho người ta nhìn thôi cũng thấy sợ.

- Ta sẽ không nói… chết cũng sẽ không…

Gã quân quan Thiếu giáo đó cũng có cốt khí, nghe xong lời nói của Bạch Khởi, gian khổ trả lời, nói xong đã cắn lưỡi tự sát, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, khi sắp chảy tới cổ tay Bạch Khởi, Bạch Khởi đã vung tay lên vứt đối phương ra ngoài, vứt ra xa mấy mét, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái.

Tình cảnh như vậy Bạch Khởi cũng đã đại khái nghĩ đến, vì vậy cũng không thấy kỳ lạ. Đây không phải vì vị quan quân này có bao nhiêu lòng trung thành không thay đổi, mà là hắn là một kẻ thông minh, hắn hiểu nếu mình nói ra thì cũng sẽ chết không nghi ngờ gì, hơn nữa còn liên lụy đến người nhà của mình. Nhưng nếu mình không nói, lâu rồi chuyện gì cũng sẽ hết, cho dù là mình chết cũng không vì thế mà liên lụy đến gia đình mình, chí ít thì người nhà mình có lẽ có thể được người ta chiếu cố cho một cuộc sống sung túc, nhưng một khi mình nhiều lời nói ra những thứ không nên nói thì chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì… điểm này không có gì phải nghi ngờ, bởi vậy hắn lựa chọn nhanh chóng chết đi để tránh khỏi bị dằn vặt, đồng thời cũng bảo vệ được gia đình mình.

- Được rồi… thu dọn một chút chúng ta rời khỏi thôi…

Bạch Khởi quay lại xe ngựa, nhảy lên đầu xe, tùy ý dựa vào bên cạnh xe ngựa, cầm lấy bầu rượu nhắm nghiền mắt lại, vẻ mặt say sưa.

Lời này tuy nói rất nhẹ nhàng thản nhiên, giống như không có bất kỳ một sự ép buộc nào, thế nhưng trong giây phút lời này được nói ra, những người xung quanh thần sắc đều nghiêm nghị, không dám phản đối. Bạch Khởi đã không còn là Bạch Khởi trước đây, không ai dám phản đối hắn nửa câu, ngay cả Lô Bố trước đây có thành kiến với Bạch Khởi lúc này cũng nghiêm túc ngậm miệng mình lại, trung thực làm theo lời Bạch Khởi nói, cũng không dám có nửa phần bất mãn, thậm chí còn cố tình hay vô ý né tránh Bạch Khởi, không dám tiến gần lại đây…

Xuất hiện tình huống như vậy, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, Bạch Khởi bây giờ không phải là Bạch Khởi trước đây, ấn tượng về Bạch Khởi trong suy nghĩ của mọi người chính là tham ăn lười làm, không có bản lĩnh, bởi vậy bọn chúng có thể coi khinh Bạch Khởi, có thể chê cười Bạch Khởi, thậm chí có thể gây phiền phức cho Bạch Khởi, bọn chúng làm như vậy đều không cảm thấy sẽ có vấn đề gì. Nhưng khi Bạch Khởi bộc lộ ra thực lực thật sự của hắn, tất cả mọi người đều chấn động, đều sợ hãi, đều kinh khủng và cũng vô cùng tôn kính Bạch Khởi.

Thứ nhất là bởi vì Bạch Khởi đã cứu bọn họ, thứ hai là bởi vì Bạch Khởi là một Đấu Vương thực sự, hơn nữa còn là một vị cao thủ gần tiếp cận với cấp Đấu Hoàng, cao thủ như vậy đối với bọn họ mà nói đã tồn tại giống như thần rồi, cao thủ như vậy khiến cho bọn họ lòng đầy sợ hãi, đồng thời cũng tràn đầy sự sùng bái xuất phát từ cõi lòng mình.

Rất nhanh đội ngũ đã thu dọn xong rồi, bốn chiếc xe ngựa bắt đầu hướng về phía xa mà đi, cả ngày hầu như không nói, ngoài thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ra, những thứ khác đều là chạy trên đường. Còn Bạch Khởi vẫn ngồi ở đó bất động, cả người giống như bàn thạch, nhắm mắt lại, nhưng lại không có ai dám đến gần quấy rầy Bạch Khởi, cho dù là lúc đưa lên rượu ngon cơm ngọt cho Bạch Khởi, mọi người cũng cung cung kính kính vô cùng cẩn thận, không dám có chút bất kính hay chậm trễ nào, so với trước đây quả thực là khác biệt một trời một vực.

Có điều, mặc dù khi đối mặt với Bạch Khởi, khó tránh có chút căng thẳng và không tự nhiên lắm, nhưng những dong binh và hộ vệ đi theo xung quanh lại thoải mái hơn rất nhiều. Hầu như suốt dọc đường đi đến đều nghênh ngang, chẳng hề để ý mà đi tới, cực độ rất nhanh, cũng không quan tâm gì tới xung quanh, không có sự căng thẳng hay cẩn nhận như lúc đầu, dù sao đi theo một vị Cửu Tinh Đấu Vương còn có việc gì phải sợ? Phải biết rằng đây là Cửu Tinh Đấu Vương, tầng lớp cao nhất ở Ba Phạt Lợi Á một năm trước cũng chính là trình độ này. Đẳng cấp cao nhất ở Bất Diệt Hoàng Triều hiện nay cũng chính là cấp Đấu Hoàng, hơn nữa không phải là cao thủ bản địa của Bất Diệt Hoàng Triều, vùng đất này thậm chí ngay cả một cao thủ cấp Đấu Hoàng cũng chưa từng xuất hiện, điều đó cho thấy một chuyện… Bạch Khởi có thực lực Cửu Tinh Đấu Vương chí ít nói một cách không quá khoa trương, có thể gọi là đệ nhất cao thủ Bất Diệt Hoàng Triều.

Có một cao thủ như vậy tại đây, còn có điều gì khác phải sợ nữa? Còn có chuyện gì mà đáng phải lo lắng? Bọn họ đều nghĩ không ra có chuyện gì mình cần phải lo lắng, nếu lúc này có ai đó đến tìm mình gây phiền phức, cơ bản chính là đang tự tìm đường chết, có một cao thủ như vậy, bọn họ cảm thấy nhóm người này của mình quả thực không có chuyện gì là không giải quyết được.

Rất nhanh, trời đã lại vào đêm, một ngày đoàn người của Bạch Khởi đi được hai trăm dặm, bọn họ dừng bước tại một khe núi, sau đó lần lượt dừng lại. Hai gã dong binh ra ngoài săn giết được hai con lợn rừng kéo về, sau khi lột da và xử lý một cách đơn giản liền nhóm lửa lên, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn bắt đầu tiến hành bữa tối thịnh soạn.

- Đại nhân…

Sau bữa tối, Bạch Khởi ngồi trên mép xe ngựa vẫn nhắm nghiền mắt, sau khi hưởng thụ một cách đơn giản, La Đan đến gần Bạch Khởi, có chút lắp bắp hướng về phía Bạch Khởi, thấp giọng nói. Có điều, lời chưa nói hết đã bị dừng lại, có lẽ là chính hắn cũng không biết nên nói những gì.

Mở mắt ra thản nhiên nhìn La Đan bên cạnh mình, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp hơn nữa còn hơi hói đầu, Bạch Khởi khẽ mỉm cười, sau đó nhìn La Đan một lượt từ trên xuống dưới, Bạch Khởi thở dài một hơi, nói:

- Muốn nói gì thì ngươi hãy nói đi… Ta chờ ngươi một ngày rồi… chính là chờ ngươi đến nói với ta những chuyện ngươi biết. Nói cho ta… tất cả những gì ta muốn biết… bây giờ, cuối cùng ngươi đã đến, đã đến rồi thì hãy nói đi… Ở đây chỉ có hai chúng ta, kẻ khác cũng không nghe được lời của chúng ta, không có chuyện gì không thể nói, nói cho ta… ngươi là ai? Làm gì? Những người đó tại sao lại muốn truy sát ngươi? Và tại sao ngươi phải đi đến tỉnh Phong Lâm? Thương đội quy mô lớn bị tiêu diệt ngày hôm qua đó có quan hệ gì với ngươi?

Bạch Khởi rất nghiêm túc, mở mắt, liên tiếp hỏi nhiều vấn đề như vậy, vấn đề nào cũng giống như pháo hàng loạt, không ngừng hỏi, nhất thời khiến cho La Đan không biết mình nên trả lời như thế nào.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.