“Đúng vậy… Ta nói cho nhà ngươi biết. Huynh đệ ta đây lần đầu tiên đến Vương Đô, mặc dù hôm nay được mời nhưng địa điểm chính là do hai người chúng ta chọn. Nếu như hắn ta có điều gì không hài lòng…. Hừ hừ…. Ta sẽ đập tan chỗ này. Người khác không dám đụng vào cái Bách Hoa Viện này. Nhưng Bối Tác Tư ta là người thế nào bà cũng biết rõ rồi đấy.” Bối Tác Tư đã quen làm thổ phách vương, cho dù đến đây cũng không thay đổi được tác phong ngang ngược.
“Dĩ nhiên…. Dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Ở chỗ chúng tôi gần đây mới tới mấy người Địa Hồ nữ của thú tộc, các vị có muốn thử một chút không?” Tú Bà nũng nịu vừa cười nói vừa khéo léo né tránh bàn tay của Lý Tầm Hoan, sáp lại gần phía Bạch Khởi. Bà nhận ra Bạch Khởi chính là khách chính của đêm nay. Huống chi Bạch Khởi không hề giống với bọn Lý Tầm Hoan hèn mọn kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người ta.
“Hồ Nữ? Ừm…. Thứ này mặc dù không tệ nhưng ta chơi chán rồi. Ba Phạt Lợi Á chúng ta không giống các nước khác và Thú Tộc có nối đường ray, nên việc nhìn thấy Thú nữ càng là một điều trăm năm khó gặp. Bất quá Ba Phạt Lợi Á chúng ta giao chiến với thú nhân cũng không phải ngày một ngày hai, lúc kỵ binh của chúng ta có thể tiến sâu vào bình nguyên bắt được một số Thú tộc. Hồ nữ này tuy không quá tệ nhưng ở trong nhà ta cũng nhiều rồi, cái thứ này cũng không phải hiếm lạ gì…. Ta và Lý Tầm Hoan kia có thể dùng tạm nhưng còn huynh đệ ta đây sao có thể chấp nhận được….. Ngươi còn cái gì mới mẻ hơn không?’’Bối Tác Tư liếc nhìn. Ngữ khí khinh thường vô cùng.
Nói thực cái thứ Hồ nữ này mặc dù quý giá nhưng đối với nhân vật như Bối Tác Tư với Lý Tầm Hoan mà nói thì nó lại chẳng có gì hiếm lạ. Cho nên chẳng có ai để mắt tới, kỳ thực họ đâu có biết. Bạch Khởi mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ phong bình tĩnh lặng, thật ra trong lòng cũng đã sớm ngứa ngáy rồi.
Dù sao Bạch Khởi từ trước đến nay cũng không phải là người cái gì cũng tốt đẹp cả, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm một người tốt. Huống chi Bạch Khởi cũng chỉ là một nam nhân bình thường. Đối với những cô gái xinh đẹp đặc biệt là các Hồ nữ trong truyền thuyết như thế, càng tràn ngập hiếu kỳ. Chẳng qua là… ở trước mặt hai người kia hắn không tiện nói ra mà thôi.
Không ngờ rằng hai người này lại nói ra những lời lẽ như thế, lại còn trực tiếp cự tuyệt. Điều này khiến Bạch Khởi vô cùng hối hận. Hối hận đến muốn chết mất. Hối hận bản thân mình bình thường giả bộ lạnh lùng làm gì, đứng đắn quá. Bây giờ thì hay rồi, Hồ nữ xinh đẹp đến tay cũng không có.
Đáng buồn thay, đây chính là mình mời khách a, Bạch Khởi lúc ấy cảm giác kích động đến muốn khóc.
“Chuyện này…. Chuyện này. Đêm nay Hải Đường cô nương xuất giá, hai vị huynh đệ đây nếu thích…..” Tú bà sau khi nghe những lời trên thì lập tức vội vàng thận trọng trong lời nói của mình, sợ mình nói sai điều gì sẽ đắc tội với Bối Tác Tư.
“Cái gì! Hải Đường cô nương xuất giá! Lão Bảo, bà muốn chết à!!! Chết tiệt. Đêm nay Hải Đường cô nương xuất giá mà bà thậm chí cũng không nói cho ta biết, hôm nay ta sẽ giết ngươi…. Ôi Hải Đường của ta…. ” Lý Tầm Hoan nghe những lời này xong vẻ mặt đầy kích động, vừa nói vừa nhảy đến nắm chặt cánh tay Tú bà làm bà ta được một phen hết hồn, sợ hãi nhìn Lý Tầm Hoan.
Thấy tình cảnh như vậy, Bối Tác Tư vội vã lấy tay bóp trán, sau đó chuyển đầu qua hướng bên cạnh Bạch Khởi nói khẽ giọng: “Bạch Khởi huynh đệ và ta, cứ giả bộ như không biết cái người đang theo đuổi Hải Đường kia là ai…. Bất quá người ta từ trước đến nay đều không quan tâm đến hắn… Mất mặt quá, thật mất mặt quá…. Cũng đừng nên si tình đến như vậy.…”
“Ách.” Đối với lần này Bạch Khởi chỉ biết im lặng, liếc nhìn qua Bối Tác Tư đang che trán, còn bày ra bộ mặt khó hiểu nhìn Lý Tầm Hoan bi thống, Bạch Khởi có chút cảm giác dở khóc dở cười, hai người này…. Thật đúng là một cặp dở hơi.
“Lý, Lý, Lý công tử, là tôi cố ý… Tôi…Tôi… Không phải là tôi. Là Hải Đường cô nương không cho ta nói với ngài…Ngài biết…Tôi…”
Tú bà cuống quýt giải thích, lúc nói những điều này , vẻ mặt đầy oan ức, nôn nóng đến sắp rơi cả nước mắt.
Người khác không biết Lý Tầm Hoan này, nhưng bà lại biết rất rõ, cái bộ mặt hèn mọn dường như có vẻ tầm thường này, lại chính là người Quốc vương bệ hạ yêu mến nhất - Tam Vương Tử, Mân Côi thành Nhất Hào Thổ Phách Vương, đây tuyệt không phải chỉ riêng cái Bách Hoa Viên của Tú bà để đùa cợt, ngay cả dù có chủ nhân đứng đằng sau cũng phải nhún nhường ba phần, nếu như đứng bên cạnh lại thêm Bối Tác Tư, cho dù là chủ nhân mình, chỉ sợ cũng phải lánh mặt đi mà thôi, lúc đó, bản thân mình e là chết chắc.
“Hải Đường? Là Hải Đường? Ài, hoa rơi hữu ý, lưu thủy vô tình a a a…. Không ngờ lại như vậy.” Lý Tầm Hoan bi thống nói.
Cứ ngỡ rằng những gì người này muốn nói ra sẽ khiến người khác cảm động, khiến người ta bi thương, nhưng nào ngờ người này chỉ chớp mắt một cái lập tức đã thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng hèn mọn, sáp lại gần Bạch Khởi khẽ nói: Ta nói, người huynh đệ này, Hải Đường, nữ nhân kia…. Chậc chậc. Nói thực lòng quả rất xinh đẹp, Lý Tầm Hoan ta đây cũng được xem như là duyệt nữ vô số, ta cho ngươi biết, Hải Đường tuyệt đối là một nữ nhân xinh đẹp làm rung động lòng người nhất mà ta gặp, nhưng cái con nha đầu này cho dù có xuất giá cũng đòi hỏi rất cao, ngoài trả giá cực cao ra, còn phải hợp nhãn nàng mới có thể… Nếu không cho dù có nhiều bạc hơn nữa cũng không thể, ngẫm lại cũng thấy khó chịu, tên Bối Tác Tư kia cũng không được, nhưng ta thấy huynh đệ ngươi thì không có vấn đề gì, ngươi nhất định phải giúp ta ra mặt, lát nữa chúng ta đi qua, ngươi phải giải quyết nàng, nói gì thì nói cũng phải báo thù cho ta… hắc hắc… Hơn nữa ngươi cũng được hưởng thụ …”
“Cút, duyệt nữ vô kể, làm bộ à, còn ra vẻ, đừng cho rằng ta không biết ngươi là một xử nam, cả ngày đi dạo quanh thanh lâu mà vẫn còn là một xử nam, thật không thể hiểu ngươi có bệnh gì không.” Nói lời này xong, Lý Tầm Hoan liền nghe thấy Bối Tác Tư cắn môi khẽ thấp giọng nói, lời này vừa nói ra khiến Bạch Khởi bất giác liếc nhìn Lý Tầm Hoan một cách lạ kỳ, di chuyển đến vị trí hạ thể mình một cách vô thức.
Bởi vì trong đầu Bạch Khởi đang nghĩ đến lời của Bối Tác Tư, thầm nghĩ:
“Người này không phải bị đồng tính chứ, vì che giấu bản thân nên mới giả bộ háo sắc như thế”
Càng nghĩ càng có khả năng này, lại thêm con mắt hèn hạ của Lý Tầm Hoan, Bạch Khởi liền nổi da gà, bất giác lùi lại vài bước.
“A, Bạch Khởi huynh đệ, ngươi trốn cái gì mà trốn, đúng thật là…. Ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu…” Lý Tầm Hoan cũng phát hiện ra hành động lạ của Bạch Khởi, lập tức u oán nhìn ngay về phía Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi càng thêm ớn lạnh, nét mặt ấy giống như nuốt phải con ruồi…
“Được rồi, không cần nói nhảm nữa, Hải Đường đã xuất giá, thì như vậy chúng ta cứ chơi ở vương đô đệ nhất kỹ này, để xem rốt cuộc hoa rơi vào nhà nào, hắc hắc” Bối Tác Tư nói với thái độ dửng dưng, nói xong rồi bước tiên phong một bước vào trong.
Hai người theo sát Lý Tầm Hoan, ánh mắt Bạch Khởi có chút phức tạp, thực lòng mà nói hai người này có lúc biểu hiện sao mà hèn mọn đến thế, nhưng có lúc lại đem đến cho người ta cảm giác chuyện hình như không phải như vậy, nói chung là hai người này không hề đơn giản như bề ngoài…. Từ chuyện ngày hôm nay có thể nhìn ra, tối thiểu thì Lý Tầm Hoan cũng không phải là kẻ háo sắc giống như lời hắn nói, nếu không thì với thân phận địa vị của hắn, nếu quả thật háo sắc như mạng, tuyệt thế dâm ô đi nữa, e là trong Vương Đô rất ít người có thể cự tuyệt hắn. Nhưng… Cho đến tận bây giờ hắn vẫn là một xử nam…. Chuyện này…. Chuyện này thực là một điều không thể tin nổi, đây đúng là chuyện đáng phải suy nghĩ.
Quyển 2: Sóng gió Mân Côi thành