“Bằng hữu của con đển rồi, ha ha, nhìn xem” Nhìn thấy hai người bước đến, Bạch Kình Thiên cười ha hả, vỗ vai Bạch Khởi rồi cười nói, nói rồi phóng người rời khỏi đây, đi về hướng những quý tộc có tuổi ở phía xa, đám người đó cũng là đều mang con cháu của mình tới đây, mọi người đều ôm mục đích giống nhau mà đến, tự nhiên cũng là có không ít lời có thể hàn huyên.
Bạch Kình Thiên vừa đi, hai gã hèn mọn cũng đã đến bên cạnh Bạch Khởi, đặc biệt là tên Lý Tầm Hoan bộ mặt cười cợt. Con mẹ nó, Ài… Thật không biết người cha quốc vương sinh hắn ra thế nào, tại sao lại nhìn có vẻ hèn mọn như vậy, một chút phong độ hoàng tử cũng không có, may mà tên này tuổi còn nhỏ, nếu không mà đến ba mươi, bốn mươi tuổi, có một bộ râu trên mặt, tuyệt đối là một đại thúc hèn mọn tiêu chuẩn nhất của dị giới.
“Chà chà… Thế nào, hôm nay được thụ phong hả… có căng thẳng không?” Bối Tác Tư nói với Bạch Khởi bằng một giọng điệu chế nhạo, bộ dạng cợt nhả của hắn ít nhiều cũng khiến người ta có cảm giác khó chịu, nói thật Bạch Khởi lúc này nói không căng thẳng thì là giả, tuy hắn không quá coi trọng tước vị, nhưng ít nhiều cũng có chút căng thẳng.
Bạch Khởi bĩu môi một cái, nhìn Bối Tác Tư một mắt rồi uể oải nói: “Có chút căng thẳng, ngươi thì sao?”
“Ta? Ha ha, ngươi có lẽ không biết rồi, khi ta sáu tuổi đã là nam tước rồi. Hiện tại đường đường là nhị đẳng tử tước, hắc hắc…Việc sắc phong chẳng đáng là chuyện gì với ta… Tuy ta cũng muốn để hoàng đế bệ hạ sắc phong cho ta một lần, nhưng ta nghĩ ta không có cơ hội đó…” Bối Tác Tư không hề hiểu tâm trạng Bạch Khởi một chút nào, chẳng hề kiêng kị cười nói.
Lời của Bối Tác Tư khiến hắn đầu tiên là cảm thấy sửng sốt, sau đó là khinh thị nhìn cái tên được thừa hưởng danh vọng của gia tộc, cũng không cần nói nhiều nữa, thân là người của gia tộc Lan Lăng đã có những công tích lâu đời đích thực được hưởng nhiều quyền lợi hơn những gia tộc bình thường khác, huống hồ Lan Lăng gia chỉ có mỗi Bối Tác Tư là người thừa kế duy nhất, trong tương lai sẽ kế thừa chức vị đại công tước, dĩ nhiên những con cháu quý tộc mới nổi như bọn Bạch Khởi không thể so bì được, huống hồ tên này cần tước vị gì cũng vô ích, bởi vì ngoài địa vị quốc vương của cả vương quốc Ba Phạt Lợi Á ra, tước vị đại công tước chính là chức vị cao nhất rồi, trừ phi Bối Tác Tư muốn tạo phản, nếu không tước vị đại công tước hắn thừa kế trong tương lai đã là đỉnh phong rồi, cho nên lúc này cho dù Bối Tác Tư có nhận được bất cứ tước vị nào cũng là dư thừa, đến cuối cùng cũng sẽ quẳng đi mà thôi.
“Ha ha ha căng thẳng à? Chỗ ta có một tin này có thể khiến ngươi không còn căng thẳng nữa đây…” Lý Tầm Hoan bên cạnh cũng bước sát tới, nhỏ giọng nói với Bạch Khởi bên cạnh, khi nói chuyện đôi mắt đào hoa của hắn không ngừng quét mắt khắp bốn phía nhìn.
“Tin gì?” Bạch Khởi hỏi.
“Hắc hắc… Cái này à… Uhm… Ngươi biết đấy… Tối nay… Nghe nói Bách Hoa viện có một số thứ hay ho, ta và Bối Tác Tư….” Đôi mắt Lý Tầm Hoan không ngừng liếc nhìn bầu trời, sau đó nói chuyện một cách không tập trung.
Nhìn bộ dạng của tên này, Bạch Khởi đã biết tên hèn mọn này đang nghĩ gì, ngay lập tức nổi giận, nói thực, hiện tại Bạch Khởi đã nghèo đến mức mang tất cả mọi thứ để A Lý đi cầm, trên người chi còn bốn mươi kim tệ, hơn nữa ngoài ra còn nợ một khoản khá lớn, hắn thực sự đã chẳng còn tiền, nhưng hắn vẫn nghiến rắng cực độ nhìn hai tên trước mặt nói: “Khá lắm… Ta mời, được chưa.”
“Ha ha, thế mới là hảo huynh đệ…. Không uổng phí bổn vương tử và Bối Tác Tư đứng trước mặt phụ vương ta nói tốt cho ngươi. Hơn nữa hai chúng ta còn viết một tờ giấy bảo đảm ngươi tuyệt đối là một người ưu tú… Phụ vương ta mới nể mặt của hai chúng ta… Chà chà… Ông đã quyết định rồi. Lần này phong ngươi làm nhất đẳng thế tập nam tước. Nếu sau này ngươi biểu hiện xuất sắc, sẽ lại tấn phong tước vị cho ngươi. Thế nào hả ? Hai chúng ta đủ nghĩa khí rồi chứ?” Lý Tầm Hoàn bộ mặt bày ra bộ mặt hèn mọn, bước tới gần Bạch Khởi cười híp mắt nói.
“Ha ha… Phải… Cho nên tối nay ngươi mời khách một chút cũng không hề lỗ đâu. Ha ha… Có điều tiểu tử ngươi phải mang nhiều tiền đi… Nếu không, ngươi sẽ phải khóc đấy…” Bối Tác Tư cười ha hả nói. Bạch Khởi không thể hiểu được hai tên này đang làm trò quỷ gì, chẳng lẽ chúng thật sự chuẩn bị chém mình một trận sao?
Nhưng cho dù là nhiều tiền hơn nữa thì Bạch Khởi cũng sẽ không đau xót, bởi vì hai tên này đã giúp mình một chuyện lớn, phải biết rằng đó là nhất đẳng nam tước, rất nhiều quý tộc khi sinh ra đều không cách nào có được cấp bậc đó, huống hồ còn là thế tập…
Thế tập nói lên điều gì? Đó chính là đời đời tiếp nối, cũng chính là nói khi Bạch Khởi chết đi, vậy thì tước vị của hắn sẽ do con trai hắn kế thừa, cho dù hắn không có con trai thì tước vị này cũng sẽ giao cho một thân thích của hắn kế thừa. Quý tộc trong vương quốc rất nhiều, nhưng người được thế tập thực sự lại rất ít, tuy thế tập tước vị cũng vì truyền lại mà từng bước suy giảm đi, nhưng vậy cũng đã không tệ rồi.
Huống hồ gì, nhất đẳng nam tước sở dĩ là nhất đẳng vì có sự khác biệt với nhị đẳng và tam đẳng, nhất đẳng nam tước có thể có thôn trang riêng của mình.
Nhưng lại là đất phong thực sự. Cái gọi là đất phong, chính là lãnh thổ được quốc vương phong cho, tất cả những thứ ở đó, bất luận là người vật đều thuộc về vị nam tước này, tất cả thu nhập đều thuộc về nam tước. Có thể nói là trong vùng đất phong ấy, hắn chính là vua… chính là ông trời…
Chính là tất cả…Điều này đều khác với tam đẳng nam tước.
Còn có một điểm nữa là theo quy định, Bạch Khởi có thể huấn luyện một lượng nhất định quân đội riêng cho mình, tuy pháp luật vương quốc nghiêm cấm bất cứ người nào huấn luyện quân đội riêng, nhưng những quý tộc có đất phong lại ngoại lệ, họ có thể có một lượng quân đội nhất định để bảo vệ đất phong của mình, còn số lượng quân đội phải xem vào vùng đất phong của họ to hay nhỏ mà định. Giống như Bạch Khởi thì nhiều nhất có thể huấn luyện một trăm người, có điều… Đối với Bạch Khởi mà nói thì đã là một con số không nhỏ rồi, với giai đoạn này cũng đã để cho Bạch Khởi dùng, huống hồ, những vũ trang này là thân cận riêng của Bạch Khởi, tuyệt đối có thể tín nhiệm, không phải có quá nhiều nỗi lo về sau.
Bất kể xét từ phương diện nào, đối với Bạch Khởi mà nói đều là một chuyện tốt, nói thực, sau khi nghe được tin này đã khiến lòng Bạch Khởi nhẹ nhõm lại, đang định nói vài câu cảm tạ trong lòng mình lại phát hiện hai tên đó đã bỏ đi, còn Bạch Kình Thiên sau khi hai người họ bỏ đi, cũng đến bên cạnh Bạch Khởi.
“Hai người họ có chuyện gì sao? Ta vừa nhìn thấy họ cứ thần thần bí bí thế nào ấy.” Bạch Kình Thiên thấp giọng hỏi, mắt nhìn theo bóng của Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Bọn họ? Bọn họ à, vừa qua nói cho con biết họ giúp con có được chức vị nhất đẳng thế tập nam tước, muốn con tối nay mời họ một bữa.” Bạch Khởi nửa thật nửa đùa nói, khi nói trên mặt còn hiện ra một nụ cười.
“Nhất đẳng thế tập nam tước? Ha ha… Con trai, hai người bằng hữu của con thật đã bỏ ra nhiều công sức rồi, lại có thể vì con mà chạy đến trước mặt quốc vương bệ hạ xin xỏ, tính cách của quốc vương bệ hạ ta biết rất rõ, hoàn toàn không phải dễ thuyết phục đâu, hai người họ lại có thể thuyết phục bệ hạ cho còn làm nhất đẳng thế tập nam tước, e rằng cũng bỏ ra không ít sức đâu, ha ha, tối nay con cứ mặc sức đi đi, bất luận tốn bao nhiêu tiền đều đáng, chi phí tối nay, ngày mai trực tiếp đi tới phòng thu chi báo là được rồi.” Bạch Kình Thiên nghe xong hai mắt rực sáng, cười ha hả, rồi nói với Bạch Khởi bên cạnh mình, khi nói còn dùng tay vỗ vai Bạch Khởi, có thể nhìn ra tâm trạng của Bạch Kình Thiên không tệ chút nào.
Vào lúc này, Bạch Khởi bỗng cảm thấy hai tên này trong văn minh đế đô cũng không đến nỗi xấu xa, ngoài thế lực lớn đằng sau lưng họ ra, họ có thể còn có những lợi ích khác, ít nhất… Làm bằng hữu với họ có vẻ không đến nỗi nào.
Chuyện tiếp theo dường như đã trở nên đơn giản hơn, theo bước Bạch Kình Thiên cùng các quý tộc khác đi về hướng chính điện của vương cung, khi Bạch Khởi nhìn thấy đương kim quốc vương thứ mười bảy của vương quốc Ba Phạt Lợi Á Lý Tự Minh, một người gần năm mươi tuổi, vóc người cao ráo, gương mặt khôi ngô, trên người lại toát ra vẻ cương nghị, thưởng phạt quyết đoán, là một vị quốc vương anh minh thần vũ.
Ba Phạt Lợi Á trong tay hắn, đã gần hai mươi năm nay, kinh tế văn hóa đều nhanh chóng phát triển, diện tích lãnh thổ được mở rộng gần gấp đôi, tuy mười năm gần đây Ba Phạt Lợi Á đã xâm lấn hai công quốc xung quanh và gặp phải sự bao vây công kích của bốn vương quốc xung quanh, xảy ra chiến tranh đã gần mười năm, nhưng vẫn không có ảnh hưởng gì lớn đến Ba Phạt Lợi Á, hơn nữa cuối cùng vương quốc cũng giành được thẳng lợi.
Mặc dù chiến tranh mười năm đã tạo ra một An Đức một đại công: cầm binh thận trọng, nhưng điều này cũng không cản trở đến chiến tích to lớn của Lý Tự Minh, bởi vậy, đối với vị quân chủ này Bạch Khởi vô cùng tôn trọng, vị quốc vương này ngồi vững vàng trên vương tọa, nét mặt không hiện ra sắc thái biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một trí tuệ hơn người.
Do dự vì nhân số quá nhiều, khi tuyên đọc chỉ ý đều do quan thái giám đọc thay, từ đầu đến cuối Lý Tự Minh không nói một lời, nhưng sự tồn tại của hắn lại khiến người khác không thể không giữ một tâm trạng căng thẳng cao độ.
Vô số con cháu quý tộc đều có được sắc phong, đại đa sô là tước sĩ, chỉ có số ít là nhận được chức vị tam đẳng nam tước khiến từng người quên cả đất trời, còn tên của Bạch Khởi xếp ở cuối cùng, khi nhắc đến Bạch Khởi, quan thái giảm đã nhấn mạnh nói: “Sắc phong Bạch Khởi…Nhất đẳng thế tập nam tước, đất phong Liễu Diệp Trấn bên góc phía Tây Liễu Thành.”
Phần sắc phong này rất hàm súc, cũng có thể nhìn ra sự xem trọng của Lý Tự Minh với Bạch gia, bởi vì không lâu trước đó Liễu Thành đã được phong cho Bạch Kình Thiên, Bạch Kình Thiên được gọi là lãnh chúa của Liễu Thành, còn Bạch Khởi chính là thủ hạ của hắn, có thể nói ở một mặt nhất định nào đó đây là một ưu đãi cho Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi không cần lo lắng để đi nịnh bợ đại lãnh chúa thượng cấp của mình.
“Xì xào ~ mệnh lệnh này vừa tuyên bố tất cả mọi người đều hướng mắt về Bạch Khởi, từng người đều có ánh mắt không thể tin được, họ không hiểu tại sao Bạch Khởi lại có được sự tán thưởng của bệ hạ như vậy, có thể được phong làm nhất đẳng thế tập nam tước, đây dường như là một sự ân sủng đặc biệt, kỳ thực họ đâu biết rằng tất cả đều là công lao của Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư.
Giới quý tộc nhìn về phía Bạch Khởi với con mắt tràn đầy đố kỵ, không sai chính đố kỵ, điều này khiến Bạch Khởi cảm thấy vinh quang đồng thời cũng cảm thấy buốt giá thấu xương khôn và, hận bản thân không thể ăn tươi nuốt sống những ánh mắt đó.
Dĩ nhiên những ánh mắt này dừng lại không quá lâu, giới quý tộc đều rất giỏi về giao tiếp, vả lại trong tình hình chung thế này không ai muốn đắc tội với quý tộc, đặc biệt là đằng sau lão tử của Bạch Khởi có hàng vạn binh lính, bản thân lại nhận được sự tán thưởng của Hoàng đế đối với tiền đồ rộng lớn của quý tộc trẻ trong tương lai.
Ánh mắt sát nhân trong nháy mắt thoáng lướt qua, thay vào đó là vẻ mặt hòa nhã, sau khi Quốc vương Ba Phạt Lợi Á đời thứ 17 - Lý Tự Minh rời khỏi, mọi người và nhau rối rít đi đến chúc tụng vấn an Bạch Khởi, ai cũng muốn kết giao hảo, cho dù không được thế thì cũng muốn giả quen thân, ít nhất đều có lợi cho sau này.
Bất quá, Bạch Khởi không có thời gian để tâm đến họ, bởi vì lúc đó hai kẻ hèn mọn tột đỉnh Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan lại còn mang theo nụ cười trên mặt đã xuất hiện ở bên ngoài đại sảnh Vương Cung, Bối Tác Tư lại càng không ngừng vẫy tay chào Bạch Khởi, không còn cách nào khác Bạch Khởi đành phải bỏ lại Bạch Kình Thiên để đi ứng phó với bọn quý tộc kia đến đây chúc tụng, còn mình thì chạy ra ngoài.
Hắn không muốn hai người kia gọi mình mà không có kết quả trong khi phía trong Vương Cung nháo nhác không biết xảy ra chuyện gì, không còn nghi ngờ gì nữa, cả cái Ba Phạt Lợi Á này thật không có chuyện gì mà hai người này không dám làm.
Đi theo sau hai thổ phách vương trong thành ra khỏi Vương Cung, hướng về phía tây thành Vương Đô, đến nơi tọa lạc ở một chỗ cao nhất trong Vương Đô , xa hoa nhất và cũng là nơi lý tưởng nhất của thanh lâu - Bách Hoa Viện.
Không ai biết chủ nhân Bách Hoa Viện là ai, chỉ biết rằng cái thanh lâu này có lịch sử từ rất lâu, một nơi xa hoa, thậm chí có ít nhất hơn trăm năm lịch sử, có thể nói cái nghề này thường ví như cây xanh sừng sững trăm năm không ngã, truyền thuyết rằng nó có hậu đài vững chắc, người bình thường cũng không ai dám trêu chọc.
Dĩ nhiên tới nơi này mua vui đều là những vị quan quyền quý, Bách Hoa Viên cũng không dám cậy quán to bắt nạt khách, ở chỗ này chỉ cần có tiền, đương nhiên sẽ được hưởng thụ những đại ngộ như Thượng đế, nếu như không có tiền thì số phận đồng nghĩa với việc khá thê thảm, một nơi có tiếng là một ổ tiêu tiền của Vương Đô với những thủ đoạn đối phó với những kẻ quỵt nợ.
“Lý Công Tử , thiếu gia Bối Tác Tư, hai vị đến rồi à, người đâu, đến đưa hai vị thiếu gia vào trong.” Ngoài cửa, Tú bà sau khi thấy Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan vội vàng chạy đến tiếp hai người vốn không còn xa lạ này.
Cảnh tượng này khiến Bạch Khởi nhìn hai người một cách kỳ lạ, cảm giác với hai vị này là khách quen của nơi đây, nhưng không đợi Bạch Khởi nói, bên kia Lý Tầm Hoan bèn khà khà cười, một tay kéo chặt Tú bà đã xấp xỉ ba mươi mà vẫn còn dáng điệu thướt tha, cười híp mắt sờ soạng rồi nói một tràng: Hì hì …. Hôm nay huynh đệ ta mời khách, bà phải sắp xếp cho ta những nơi tuyệt nhất đấy.”
Quyển 2: Sóng gió Mân Côi thành