Lúc này Hoàng Đế của Quang Minh Đế Quốc Tác Luân Sâm đang ngồi trên Vương tọa, vẻ mặt âu sầu thảo luận với các đại quan về chuyện Bạch Khởi giết chết các cường giả Giáo Đình và hai Đấu Đế cường giả của bổn quốc ngày hôm qua. Tiện thể bọn họ cũng đang thương lượng làm thế nào để liên kết với Giáo Đình xuất binh tiến vào Đông Phương Đại Lục, cứu Đế Quốc Thiên Long, giúp đỡ bọn họ hủy diệt quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều và nhân cơ hội đó tiến vào phương Đông. Vốn là chuyện này đã được Quang Minh Đế Quốc xác định rồi, quân đội phần lớn đã bắt đầu tập trung, binh mã lương thực đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn đợi Hoàng Đế hạ lệnh thì sẽ bắt đầu tấn công, nhưng bây giờ bọn họ lại gặp một vấn đề cần phải suy nghĩ nghiêm trọng hơn nhiều.
Bạch Khởi đã tiến vào Quang Minh Thành, hơn nữa hôm qua hắn đã thông qua chuyện giết chết tám Đấu Đế cường giả và sáu Hồng Y Đại Giáo Chủ để phô trương thực lực của mình. Các đại thần quý tộc của Quang Minh Đế Quốc ở đây không hề nghi ngờ là nếu Bạch Khởi muốn thì có thể trực tiếp tiến vào Hoàng cung giết chết Hoàng Đế và một số người của mình sạch sẽ, có sự uy hiếp như vậy tồn tại bọn họ nào dám làm loạn chứ? Sợ là chỉ cần bên đó hạ lệnh thì một giây sau đầu của mình đã rơi xuống đất rồi.
Sỡ dĩ vì một vài vấn đề này nên bọn họ vẫn muốn thương thảo kĩ một chút về việc Đế Quốc mở rộng biên cương, nhưng cũng có tiền đề là một số người có lệnh có hưởng dụng thành quả này không? Nếu vì thành quả này mà mất đi cái đầu của mình thì tin rằng không có ai ở đây đồng ý.
- Các vị, các ngươi xem nên làm thế xử lý thế nào với chuyện đối phó với Bạch Khởi và Bất Diệt Hoàng Triều? Xuất binh hay là không xuất binh? Còn chuyện ngày hôm qua hai Đấu Đế của Đế Quốc chúng ta đối phó với Bạch Khởi, các ngươi xem chúng ta có phải đi biểu đạt ý xin lỗi hắn không.
Tác Luân Sâm ngồi trên Long ngai đau khổ nhìn các Vương công Đại thần trước mặt nói.
Lời nói này là sự thật, thân là Hoàng Đế của một Đế Quốc, nói như vậy thật sự không phải là chuyện gì hay ho, nhưng Tác Luân Sâm không thể không nói, ai kêu ông ta là Hoàng Đế của Quang Minh Đế Quốc chứ, ông ta không nói ra thì ai dám nhiều lời?
Nhưng đối với vấn đề của Tác Luân Sâm, tất cả mọi người đều giữ im lặng, nhãn thần đang nhìn Hoàng Đế Bệ Hạ của bọn họ dần dần nhìn sang chỗ khác hoặc là nhìn xuống đất. Chuyện tấn công Bạch Khởi và Bất Diệt Hoàng Triều là do Giáo Đình định ra, mặc dù nói Quang Minh Đế Quốc là Đệ Nhất Đế Quốc, nhưng dù sao vẫn là quốc gia mà Thần quyền vẫn bao trùm lên Hoàng quyền. Ở đây, địa vị của Hoàng Đế mãi mãi không cao bằng một Hồng Y Đại Giáo Chủ, các binh sĩ mặc dù cũng phục tùng Hoàng Đế nhưng càng trung thành hơn với Giáo Hoàng. Ở quốc gia như vậy, ai dám phản đối quyết định của Giáo Đình chứ? Nhưng quyết định không phản đối Giáo Đình, kiên trì theo ý nguyện xuất binh thì bọn họ cũng sẽ rơi đầu, cho nên tất cả đều giữ im lặng, không phải vì bọn họ muốn như vậy mà là vì bọn họ không biết bản thân mình nên nói những gì mới tốt.
- Bệ Hạ, Bệ Hạ, không hay rồi, không hay rồi…
Đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, một thái giám hốt hoảng rối rít từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt kinh hãi nhìn Hoàng Đế Tác Luân Sâm của Quang Minh Đế Quốc ở trước mặt cao giọng kêu lên.
- Sao vậy? Có chuyện gì không hay? Tên cẩu nô tài đáng chết nhà ngươi hét lên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Người đâu mang hắn ra ngoài đánh hắn hai mươi trượng cho ta! Không bẩm báo gì cả!
Tâm tình của Tác Luân Sâm vốn đã không tốt rồi, vốn đang có bộ dạng phiền muộn trong lòng. Biểu hiện của đám Vương công Đại thần chỉ khiến Tác Luân Sâm muốn đem tất cả bọn họ đi giết hết nhưng không có cách nào. Hắn biết mình không thể làm loạn, chỉ có thể giữ một cục tức nghẹn trong lòng, muốn tìm cơ hội để phát ra một phen, nhưng lúc này tên thái giám không muốn sống này lại xuất hiện trước mặt Tác Luân Sâm, Tác Luân Sâm đương nhiên không thể bỏ qua.
- Bệ Hạ, Bệ Hạ, thật sự là xảy ra đại sự rồi.
Tên thái giám sau khi nghe xong liền kêu lên nhưng những lời của hắn nói bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng lời của hắn còn chưa nói ra đã nghe thấy một tiếng ‘rầm’, cánh cửa lớn làm bằng gỗ của đại điện đã bị một người đá văng, Bạch Khởi cứ thế từ bên ngoài tiến vào trong.
- Ngươi là ai? Người đâu, thị vệ đâu? Các ngươi chết hết rồi sao? Mau, mau bắt hắn lại cho ta!
Bạch Khởi đột nhiên tiến vào khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, Tác Luân Sâm đang ngồi trên Long ngai hét lên.
Nhưng đáng tiếc điều đó chỉ làm Tác Luân Sâm thêm thất vọng mà thôi, cả đám thị vệ không hề có phản ứng gì, mặc dù Hoàng Đế có kêu to thế nào cũng không hề có phản ứng. Mặc dù Tác Luân Sâm có thể từ vị trí của mình nhìn thấy những tên thị vệ, nhưng tất cả bọn chúng đều sợ hãi rụt rè không dám lại gần chu vi đại điện, điều này khiến nỗi thất vọng vô cùng trong lòng Tác Luân Sâm càng thêm kinh khủng.
- Ta sao? Ta là Bạch Khởi. Không biết Bệ Hạ có nhận ra ta không?
Bạch Khởi đứng ở đó lạnh lùng nói, khi nói kèm theo cả nụ cười mang bộ dạng đùa cợt. Tác Luân Sâm sao có thể không nhận ra Bạch Khởi? Sao có thể không biết Bạch Khởi là ai chứ?
- Ngươi, sao có thể là ngươi, ngươi tới đây làm gì?
Tác Luân Sâm sau khi nghe xong liền nuốt nước bọt, vô thức tiến về sau, còn những Vương công Đại thần của Quang Minh Đế Quốc đang đứng xung quanh đại điện cũng từ từ lùi xuống, từng một người tiến về gần vị trí xung quanh Long ngai của Tác Luân Sâm.
- Ha ha, xem các ngươi kìa, việc gì mà phải sợ hãi thế chứ? Nói thế nào ngươi cũng là vua của một nước, các Vương công Đại thần của Đệ Nhất Đế Quốc có thể xuất hiện ở đây đều không phải là những người quyền cao chức trọng sao, là những người nắm giữ sinh mạng của bách tính sao? Sao lại nhát gan như thế chứ?
Bạch Khởi cười cười liếc mắt nhìn các vị Vương công quý tộc của Quang Minh Đế Quốc đang ở trước mặt.
Lời nói của Bạch Khởi khiến sắc mặt của tất cả đỏ bừng lên, không biết phản bác thế nào, xấu hổ nhìn Bạch Khởi. Một lúc sau cũng không nói câu gì, bọn họ thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, vì những gì Bạch Khởi nói đều là sự thật.
Đương nhiên bọn họ không phải không muốn phản bác nhưng nghĩ đến sự cách biệt về thực lực giữa mình và Bạch Khởi, cuối cùng do dự một lát rồi vẫn chọn sự im lặng. Tình hình bây giờ không có gì tốt hơn sự im lặng, nếu không chẳng lẽ bọn họ không giữ im lặng mà xông tới cho Bạch Khởi một trận sao? Có thể không? Bọn họ không phải là kẻ ngốc.
- Thế nào? Các vị không nói tức là đồng ý đúng không?
Bạch Khởi lại cười cười.
- Bạch Khởi, tại sao lần này ngươi lại tới đây? Ngươi muốn làm gì chứ? Chúng ta biết chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi muốn làm gì thì mau nói rồi đi đi.
Nhìn các đại thần và các vương cung quý tộc của mình đang sợ hãi, cuối cùng Tác Luân Sâm cười đau khổ nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt rồi nói.
- Tại sao ta tới đây sao? Ha ha, Bệ Hạ trí nhớ của người không phải rất tốt sao, chuyện hôm qua các ngươi liên hợp với Quang Minh Giáo Đình đối phó với ta, ta nghĩ người không quên nhanh vậy đấy chứ? Lẽ nào trí nhớ của người đã kém đến mức này rồi sao? Nếu là như vậy… Ha ha… ta thấy hay là người đừng làm Hoàng Đế nữa, cái chết của hai vị Đấu Đế người còn không nhớ thì người còn có thể nhớ được cái gì nữa?
Bạch Khởi cười lạnh lùng rồi nói, một giây sau Bạch Khởi đã xuất hiện trước mặt Tác Luân Sâm, chỉ cần một tay đã bắt được Tác Luân Sâm đang ngồi trên Long ngai.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì chứ?
Tác Luân Sâm sợ hãi liếc nhìn Bạch Khởi hỏi như vậy, lúc này hắn hy vọng bao nhiêu là các thủ hạ của mình sẽ không màng đến sống chết chạy tới giúp hắn, nhưng Tác Luân Sâm đã thất vọng vì những tên thị vệ thì câm như hến, còn các đại thần thì trốn mỗi người một bên, căn bản không có ai để ý đến sự sống chết của hắn.
Tác Luân Sâm trong lòng vô cùng bi thương, mặt cắt không còn giọt máu liếc mắt nhìn Bạch Khởi, đôi môi không ngừng run run, nhưng không nói ra được câu nào. Bởi vì hắn không biết nên nói cái gì, hắn không cảm thấy bây giờ mình có tư cách gì để đàm phán với Bạch Khởi. Cho dù bây giờ mình là Hoàng Đế của Quang Minh Đế Quốc, cho dù mình đã thống trị khoảng mười tỉ con dân, nhưng trước mặt Bạch Khởi vẫn chỉ là một kẻ nhỏ bé bất lực mà thôi, thậm chí ngay cả tư cách đàm phán cũng không có.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh