- Còn ngươi thì sao?
Nhìn Đỗ Mục Nguyên Soái đã chết trên mặt đất, Bạch Khởi chuyển ánh mắt sang Sơn Bản Long Nhất. Đối lập với mấy tên cường giả hộ thân của Đỗ Mục Nguyên Soái, Sơn Bản Long Nhất lại có vẻ rất cô đơn. Bên cạnh Sơn Bản Long Nhất chỉ có hai cường giả bao vây bảo vệ cho hắn, hơn nữa hai cường giả này ánh mắt đang muốn thoát ra, không khó nhìn ra hai kẻ này đã có chút do dự, có ý muốn thỏa hiệp.
Về phần Sơn Bản Long Nhất, sau khi vừa nghe thấy lời Bạch Khởi, hai mắt nheo lại, sau đó tức giận mắng chửi:
- Khốn kiếp… cái tên bản địa cấp thấp nhà ngươi, ngươi mơ tưởng bắt ta ư, Sơn Bản Long Nhất ta tuyệt đối sẽ không bị ngươi bắt lại dễ dàng như vậy, ngươi hãy chờ đó cho ta, dân tộc Đại Hòa chúng ta các ngươi không thể chiến thắng được.
Những người xung quanh nghe lời này đều mờ mịt, có điều khuôn mặt vốn lạnh như băng của Bạch Khởi, sắc mặt trong nháy mắt đã biến đổi, nhìn quang mang khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng phát ra từ trong con ngươi màu đen của Sơn Bản Long Nhất, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn mà lại có vẻ bí hiểm, sau khi nhìn Sơn Bản Long Nhất một cái thật sâu, Bạch Khởi thấp giọng nói:
- Không ngờ a, lại là người quen… người đâu… bắt lại tất cả bọn chúng cho ta, tên Sơn Bản Long Nhất này ta muốn đích thân thẩm vấn!
Vừa dứt lời, ba đại cường giả gồm Lưu Dịch Tư, Tác Lan, Mã Pháp Lý bên cạnh Bạch Khởi lập tức xông ra giống như cuồng phong, trong phút chốc bao vây đoàn người của Sơn Bản Long Nhất, không nói thêm lời nào, thanh toán ngắn gọn, giết chết những tênĐấu Vương cường giả xung quanh. Thậm chí ngay cả cường giả Thiên Long dưới quyền Đỗ Mục Nguyên Soái cũng không bỏ qua, chỉ có Sơn Bản Long Nhất là có thể giữ mạng sống, có điều lại bị hai người Lưu Dịch Tư và Tác Lan giữ chặt lại, ấn xuống đất. Sau khi phong bế đấu khí, mấy Đấu Vương trong nháy mắt trói gô đối phương lại, sau đó nghe theo lời sai bảo của Bạch Khởi, theo sau Bạch Khởi rời khỏi nơi này, đi về phía Gia Lam Thành nơi xa xa.
Chiến tranh đã kết thúc như vậy, những binh sĩ Liên quân còn sót lại không chút do dự mà lựa chọn đầu hàng, dưới tình hình này, bọn chúng ngoài đầu hàng ra thì đã không còn lựa chọn nào khác nữa, không đầu hàng thì sẽ chết, có hàng trăm vạn quân Bất Diệt Hoàng Triều, hơn nữa còn có những Ma Pháp Sư quỷ thần khó lường đó tồn tại, một khi bước ra lúc nào cũng có thể đầu lìa khỏi xác, những binh sĩ này đã không còn lựa chọn nào nữa.
Sau khi thu nạp những binh sĩ này, thủ hạ của Bạch Khởi sớm đã chuẩn bị hơn hai mươi Quân đoàn lập tức xuất phát, tiến về phía Bắc. Chủ lực đã mất đi phần lớn, bất luận là địa bàn của Thiên Long hay Sơn Bản Long Nhất cũng cũng lộ ra vẻ vô cùng trống không, lúc này quân đội của Bạch Khởi bắc phạt là một thời cơ rất tốt, có thể thôn tính toàn bộ lãnh thổ của Đế Quốc Gia Lam trong nháy mắt, nếu như thao tác thật tốt, thậm chí có thể tiến vào Thiên Long, ăn hết các tỉnh phía Nam của Thiên Long cũng không phải là không có khả năng.
Lần này xuất binh hai mươi Quân đoàn bốn trăm vạn người, Tiêu Thiên Vũ được Bạch Khởi bổ nhiệm làm chủ soái, về phần Vạn Lý Vân được Bạch Khởi lưu lại trấn giữ Gia Lam Thành, hơn nữa còn phái người thúc ngựa nhanh chóng đến Đế Đô Thành Hoa Hồng hồi báo chiến quả lần này, đương nhiên Bạch Khởi cũng tổ chức lễ ăn mừng chiến thắng ghi lại lại toàn cảnh binh Gia Lam tiến vào Thiên Long và cùng gửi đi, chờ đến khi sứ giả đến, bên này cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi đến khi tất cả mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, Bạch Khởi đến mật thất dưới đất Vương cung của hắn. Dưới ngọn đèn dầu tối tăm đó, Sơn Bản Long Nhất bị quật đến mức không ra hình dạng con người, cột trên cây cọc bằng sắt, bị khóa sắt khóa chặt lại. Chung quanh trong gian phòng ngoài một ngọn đèn ra không còn thứ nào khác nữa, chỉ có bức tường bóng loáng và mấy hình cụ, còn về người ở đây toàn bộ đều bị Bạch Khởi điều đi, rời khỏi nơi này. Cuộc nói chuyện kế tiếp có lẽ không muốn để người khác biết được, điều này đối với Bạch Khởi mà nói tuyệt đối là một bí mật.
- Sơn Bản Long Nhất tiên sinh… Thế nào, ở chỗ này của ta vẫn sống tốt chứ? Bọn thủ hạ của ta chào hỏi như thế nào?
Bạch Khởi đi đến, khẽ mỉm cười, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim ở vị trí đối diện với Sơn Bản Long Nhất, bên cạnh chiếc ghế gỗ lim này còn có một cái bàn kiểu phương Tây, trên mặt bàn bày rượu và thức ăn. Bạch Khởi tùy ý cầm lên một chén rượu, thoải mái tự tại nhìn Sơn Bản Long Nhất trước mặt mang theo nụ cười và hỏi như vậy, nói xong còn cầm chén rượu màu xanh lắc đi lắc lại hai cái dưới mũi, dáng vẻ vô cùng say sưa.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Sơn Bản Long Nhất đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lửa giận ngập trời nhìn Bạch Khởi. Hắn bị nhốt ở đây đã ba ngày rồi, ba ngày qua, thủ hạ của Bạch Khởi chưa từng hỏi mình bất kỳ chuyện gì, chỉ không ngừng tra tấn mình, thậm chí ngay đến ăn cơm cũng không cho mình ăn, chỉ cho mình uống chút nước để bảo đảm cho mình không chết, còn tên Bạch Khởi này đến đây lại ngạo mạn như vậy, nếu đối xử với Sơn Bản Long Nhất mình tại chỗ, thiếu chút nữa là hôn mê rồi…
- Đồ dân đại lục chết tiệt… Bạch Khởi, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi… Thiên Chiếu Đại Thần vĩ đại sẽ trừng phạt ngươi… Khốn kiếp~~~ khốn kiếp~~~
Sơn Bản Long Nhất tức giận hét lên.
Có điều tiếng hét của hắn lại không làm cho Bạch Khởi tức giận, trái lại sắc mặt càng trở nên bình tĩnh hơn, tia sáng trong mắt dần dần đậm lên, buông chén rượu xuống chậm rãi đứng lên, Bạch Khởi đi đến trước mặt Sơn Bản Long Nhất, sau khi nhìn đối phương từ trên xuống dưới liền lạnh lùng cười nói:
- Người Nhật Bản quả nhiên là người Nhật Bản, không hổ là dân tộc ngu xuẩn, lẽ nào ngươi không biết nơi này không phải là Trái Đất sao? Lẽ nào ngươi không biết cái tên Thiên Chiếu đó không thể đến nơi này sao? Hơn nữa… ngươi thực sự cảm thấy dân đại lục đơn giản như vậy, dễ đối phó như vậy sao? Nếu là như vậy sao ngươi lại thua những Ma Pháp Sư kia? Sao ngươi không đi trực tiếp chết Quang Minh Giáo Hoàng? Ngươi có cái khả năng đó không? Người Nhật Bản mãi mãi chỉ biết kêu gào, ngoài ra đều vô dụng…
- Ngươi… Làm sao ngươi biết được!
Sơn Bản Long Nhất trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng xanh, nhìn Bạch Khởi vẻ mặt không dám tin nổi, hắn không tin tất cả mọi thứ đều là sự thật, đây là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, hắn tưởng sẽ không có ai biết được, lúc này bị Bạch Khởi nói ra, hắn lập tức kinh hãi.
Có điều Sơn Bản Long Nhất dù sao cũng không phải tên ngốc, rất nhanh hắn đã hiểu ra, hoảng sợ nhìn Bạch Khởi trước mặt kinh ngạc kêu lên:
- Chẳng lẽ ngươi cũng là… Ngươi cũng là người xuyên việt! Ngươi là người nước nào! Chết tiệt, chẳng lẽ trên cái thế giới này không phải là chỉ có một mình ta sao?
- Ha ha… Ta là người nước nào ư? Đương nhiên là người Trung Quốc, ngươi nói… chỉ có một mình ngươi? Lẽ nào ngươi tưởng rằng ngươi thực sự là thiên kiêu chi tử? Ha ha… Sơn Bản Long Nhất ngươi quá ngây thơ rồi, mặc dù vẫn chưa khẳng định, có điều ta đã đại khái có thể suy tính, người đến Đại Lục Thiên n tuyệt đối không chỉ hai người chúng ta. Đúng vậy… Tuyệt đối không chỉ hai người chúng ta, ít nhất ta đã biết còn có một người nữa rất có khả năng, tuy hắn đã chết rồi… Sơn Bản Long Nhất à Sơn Bản Long Nhất… Ngươi biết tại sao ngươi thất bại không?
Bạch Khởi khẽ mỉm cười thản nhiên nói trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.
- Đều là bởi vì ngươi quá hèn hạ, ngươi lại có những Ma Pháp Sư như vậy, nếu không ngươi chắc chắn sẽ thất bại…
Sơn Bản Long Nhất nghe xong lời này bộ mặt thù hận nói, lúc này hắn đã nghĩ ra rồi, bản thân sở dĩ thất bại đều là vì cái tên trước mắt này nếu không phải hắn… nếu như không phải hắn có những Ma Pháp Sư như vậy, mình cơ bản sẽ không thất bại.
- Sai… sự thất bại của ngươi là do ngươi quá kiêu ngạo, hơn nữa ngươi cảm thấy ta chỉ có những Ma Pháp Sư đó sao? Ba trăm Đấu Vương cường giả, đủ để giết các ngươi người ngã ngựa đổ, ngươi thất bại chính là do ngươi quá kiêu ngạo, ngươi cơ bản không hiểu mình đang ở vị trí nào, lựa chọn tốt nhất của ngươi không phải là lượn quanh giữa hai nước chúng ta, ngươi cơ bản không có năng lực chống lại chúng ta, ngươi chỉ có thể lựa chọn nương nhờ vào một bên, nếu không cuối cùng ngươi cũng không rơi vào tình cảnh như thế này. Ngươi phải hiểu rằng… ngươi lượn quanh giữa hai nước chúng ta nhìn có vẻ thông minh, thực ra một khi chúng ta quyết thắng bại, kẻ đầu tiên bị giết chết sẽ luôn là ngươi, điểm này ngươi cũng không hiểu, còn mưu toan xưng bá? Năng lực của ngươi và dã tâm của ngươi không hợp nhau mới chính là nguyên nhân lớn nhất mà ngươi thất bại… Sơn Bản Long Nhất à… hiểu rõ đi… bây giờ ta đến hỏi ngươi một số vấn đề, nếu ngươi trả lời thành thực có lẽ ta có thể nể tình chúng ta cùng đến từ Trái Đất mà cho ngươi một con đường sống, nếu không, ngươi biết đấy… Sát Thần Bạch Khởi, cái tên này tuyệt đối không phải là nói không.
Bạch Khởi lạnh lùng cười nói.
- Điều này… Ngươi hỏi đi…