Cửu U Long Giới

Chương 190: Chương 190: Biển lửa địa ngục




Một khi chiến tranh đã đến, luôn mãnh liệt như gió bão, nhưng sự kết thúc của nó luôn không biết trước được, đến ngày thứ tám khi tin tức của Bạch Khởi được truyền đi, mệnh lệnh của Kham Tát Tư đã đến, yêu cầu Bạch Khởi tiết chế toàn bộ Quân Đoàn 35, đồng thời có quyền điều phối toàn bộ quân phòng hộ địa phương của cả Tây Nam phụ trách giữ thành, tổng số vượt qua mười vạn người…

Nhưng chỉ tiếc là các quân phòng hộ địa phương, phân tán ở khắp nơi, muốn tập họp họ lại thì vô cùng khó khăn, cho dù sao khi nhận được mệnh lệnh Bạch Khởi lập tức phái binh sĩ hướng về các nơi ở phía Tây Nam điều chọn ra quân phòng hộ địa phương, cùng với điều động lương thảo các nơi ở Tây Nam, nhưng vẫn có một số không theo kịp, phần lớn là có một số nước xa không cứu được lửa gần.

Sự tấn công của quân Liệt Diễm rất là mãnh liệt, sáu quân đoàn binh mã không chỉ đông mà còn thiện chiến, sự tấn công của quân Liệt Diễm mãnh liệt khác thường, tuy rằng chịu sự ảnh hưởng của địa hình ở Gia Lăng Quan không có cách nào triển khai tấn công trên diện rộng, nhưng vô số những khí giới công thành, còn cả trận mưa tên gần như bao trùm cả Gia Lăng Quan, mỗi phút mỗi giây đều có vô số người chết, Bạch Khởi đã cố thủ được một tháng trong tình trạng như vậy… Đúng một tháng… Nhưng tổn thất của tháng này thật kinh người, Quân Đoàn 35 với hai mươi lăm vạn người, công thêm hai vạn người giữ thành trước đây, đã chết mười lăm vạn người, còn lại bảy vạn người mà hầu như đều bị thương, xác quân địch chất ngoài thành đã cao hơn hai mươi mét rồi, gần như lắp đầy toàn bộ phía trước Gia Lăng Quan, nếu không phải Bạch Khởi đã thiêu hủy đi một số rồi, thì e rằng thi thể hãy còn nhiều hơn.

Dự tính bước đầu, chỗ Bạch Khởi đây đã tử thương hết mười lăm vạn người, đối phương ít nhất cũng tổn thất hơn một quân đoàn rưỡi, tỉ lệ thương vong truyền thống nhất về phương diện giữ thành và công thành là 1:2, có lúc thậm chí cao hơn, dự tính bước đầu của Bạch Khởi về con số thương vong của đối phương là ba mươi vạn.

- Đại nhân… Bắt đầu từ hôm qua cho đến hiện giờ quân Liệt Diễm vẫn không ngừng tấn công, các tướng sĩ giữ thành của chúng ta đã một ngày một đêm không được nghỉ ngơi rồi, nếu như vẫn cứ tiếp tục như vậy, thần e là chúng ta sẽ không trụ nổi nữa, sự công kích của bọn chúng ngày càng mãnh liệt rồi.

Tại phía trên cùng của thành lâu, Mạt La Sâm đứng đấy nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt mà nói nhỏ rằng, mặt đầy lo âu, xem ra hiện giờ Bạch Khởi cũng đang rất lo lắng.

- Đúng vậy… Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi, các quân phòng hộ địa phương còn mất bao lâu nữa mới đến được đây? Chúng ta ít nhất phải kiên trì một tháng… Nguyên soái Kham Tát Tư tuy đã nhận được tình báo của ta và đã phái năm quân đoàn đến đây chi viện, về phía kinh thành cũng đã phái Nguyên soái La Bá Tì đến, thống lĩnh những người này… Nhưng nếu như đợi họ đến nơi theo dự tính thì ít nhất cũng phải mất hai tháng, hiện giờ chỉ mới qua một tháng, nếu như chúng ta không có quân chi viện thì sợ rằng sẽ chống không nổi đối phương rồi.

Đứng trên thành lâu Bạch Khởi nhìn ra nơi xa những lều trại đen kịt, cùng với vô số ngọn đuốc dưới màn đêm tối đen có chút lo âu mà nói rằng.

- Vậy… Họ phải mất khoảng mười ngày thì toàn bộ mới đến được đây, nhóm binh sĩ đầu tiên phải ba ngày sau mới đến được, nhưng vấn đề ở đây là chúng ta đã có không ít người bị thương rồi, xem ra hiện giờ họ cũng chẳng cần nghỉ ngơi, hơn một ngày một đêm không nghỉ tay rồi, chúng có sáu quân đoàn với hơn một trăm vạn người, tuy rằng trong tháng này đã tổn thất không ít, nhưng theo phỏng đoán thì ít nhất chúng có một trăm vạn người… Liên tục đến chúng ta sẽ không chịu nổi đâu… Đại nhân ngài phải nhanh chóng tìm ra một giải pháp tốt mới được… Nếu không thần e rằng chúng ta đỡ không nổi rồi.

Mạt La Sâm dứng bên cạnh Bạch Khởi sốt ruột mà nói.

Thực ra thì đây cũng là một vấn đề mà Bạch Khởi đang lo lắng, đối phương tấn công một tháng rồi, lúc mới bắt đầu mỗi khi đêm đến là có thể rút quân rồi, dù sao thì ban đêm không thích hợp để đánh nhau, sau đó từ từ chuyển thành vừa mới sáng sớm đã bắt đầu tấn công, sau đó đợi đến đêm xuống mới rút quân, tháng này đã qua, đối phương cũng có vẻ lo lắng rồi, vậy mà lại bắt đầu tấn công mà không phân biệt ngày đêm, luân phiên lên trận, bất kể thương vong cũng muốn đoạt được nơi này… Hiện đã một ngày một đêm trôi qua… Nếu cứ mãi tiếp tục nhứ vậy sợ rằng chúng ta không chống nổi nữa rồi.

- Ai… Cho đến giờ ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ còn biết hiệu triệu các tướng sĩ tử thủ thôi, cũng không biết tình hình chiến sự ở nơi khác thế nào, hy vọng đừng có xảy ra điều gì bất trắc, nếu không chỗ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, ai… Ta hy vọng Nguyên soái Kham Tát Tư có thể vòng qua thành A Nhĩ Thái Sơn phái ra lưỡng đạo hai quân đoàn chi viện cho phương Bắc, sau đó từ phương Bắc đánh bại đối phương rồi đánh vào trong địa bàn An Đức Liệt, để cho bọn này không thể không rút quân, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn… Chỉ sợ là kết quả càng không được khả quan.

Bạch Khởi ngồi phía trước nhìn Mạt La Sâm với vẻ sốt ruột mà nói, tình hình bây giờ, Bạch Khởi vốn không còn cách nào khác, chỉ là đao thật súng thật đối chiến, dựa vào dân số của Bạch Khởi muốn giở âm mưu quỷ kế hay bất cứ binh pháp nào đều không được.

Có câu nói rất hay, trước mặt một lực lượng tuyệt đối bất kì âm mưu quỷ kế nào cũng không thực hiện được… Bạch Khởi bây giờ cũng gặp phải một việc ngập ngừng như vậy binh lực hai bên chênh lệnh quá xa, dưới tình hình như vậy vốn không thể phát động bất kì một đợt tấn công có hiệu quả cả.

Nhưng có một điều duy nhất làm Bạch Khởi an lòng là, các binh mã mà hắn Thống lĩnh, bảy vạn người tàn dư này cho đến giờ mỗi người đều có thể được gọi là bậc thầy của sự tinh nhuệ rồi, đồng thời là vì quân pháp được mở rộng, cùng với trận chiến tàn khốc này, giữa lúc sinh tử không ít người đều đã bắt đầu từ từ đột phá, không ít binh sĩ đều đã bước vào cao tầng Đấu Sĩ, các quan tướng đều dần dần nhận được sự đột phá.

Có một ít việc nhất định cần phải được nói, tinh thần chiến đấu rèn luyện tại Thiên n Đại Lục vô cùng rộng lớn, dân thường rèn luyện tinh thần chiến đấu vì là để tăng cường sức khỏe, tuy ít có thành tựu, thường thì những người không có tài bẩm sinh thì cả đời cũng chỉ có thể dừng ở cấp bậc Cửu Tinh Đấu Sĩ, mà nói chung thì những người có tư chất bình thường mà muốn đạt đến cấp này đều ở khoảng hai mươi lăm tuổi mới có được, nhưng sau khi trải qua lần thập tử nhất sinh này không ít người đã đạt được cấp bậc Đấu Sĩ, nhưng đồng thời vẫn không ngừng đi lên, khoảnh khắc sinh tử chính là lúc luyện tập tốt nhất, không ít những binh đoàn tinh nhuệ có rất nhiều người đều thuộc cấp bậc Đấu Sĩ, không phải tất cả ai cũng là Đấu Sĩ, nhưng giống với quân đội đoàn Cấm Vệ Quân của Ba Phạt Lợi Á như vậy một phần mười binh sĩ đều ở cấp bậc Đấu Sĩ, còn về Quân đoàn Thiết Bích, như vậy đội ngũ mà quanh năm ở vào chiến đấu sát biên giới hàng năm đều phải đánh vài trận với Thú tộc, Đấu Sĩ của họ đạt tỉ lệ 1/2… Tuy rằng bọn thuộc hạ hiện giờ của Bạch Khởi không lợi hại được như vậy, nhưng ít nhất cũng là 1/7 rồi.

Vẫn còn một điểm là tên biến thái Tiểu Huyền Vũ bên cạnh Bạch Khởi, thông qua sự truyền thụ của Bạch Khởi cho đến nay, giờ đã có thực lực của Bát Tinh Đấu Sĩ, hắn mới rèn luyện chưa tới nửa năm… Không thể không nói rằng tên này là một kẻ hoàn toàn biến thái, khả năng trời cho đã giúp cho Bạch Khởi có chút đố kị vượt lên tên Cô Độc Chiến Thiên ấy, còn về Cô Độc Chiến Thiên… Trận đấu của tháng này đã liên tiếp đột phá nhị tinh, đạt đến hàng Lục Tinh Đấu Linh, sự nhanh chóng của tiến cảnh làm Bạch Khởi ganh tị.

- Nhưng mà… Nếu đại nhân cố thủ… Chúng thần…

Mạt La Sâm có vẻ sốt ruột há miệng nói rằng, nhưng khi vẫn chưa nói xong thì thấy Bạch Khởi đã đi về phía thành lâu biên, thuận tay giết chết mười mấy tên lính Liệt Diễm đang xông lên thành lâu, sau đó đứng đấy nhìn chăm chú nhìn chằm chằm vào những thi thể dưới thành lâu, Cô Độc Chiến Thiên luôn hộ vệ bên cạnh người.

Trong lúc Mạt La Sâm đang nghi ngờ, Bạch Khởi ở đằng xa đột nhiên cười phá lên, cười có vẻ rất vui, cười xong Bạch Khởi liền xông ra, tinh thần chiến bính phát ra trên thân hình xanh xao, bắt đầu không ngừng tàn sát, thoáng chốt đã giết chết mười mấy người, từ bên trái thành lâu giết đến bên phải thành lâu, phàm là những binh sĩ Liệt Diễm bị trông thấy đều trở thành vong hồn dưới kiếm Bạch Khởi, tình cảnh như vậy thật làm cho lòng người rất phấn chấn, vốn là ở đấy liều mình giết chóc càng làm sĩ khí tăng lên, mười mấy thang lên mây và hàng ngàn binh sĩ Liệt Diễm xong lên đều bị giết sạch, các thang mây đều hư hại, Bach Khởi lại vì mọi người mà giành được một thời gian để nghỉ ngơi.

Những chuyện tương tự như vậy mấy ngày nay Bạch Khởi không nghỉ ngơi mà làm hết mười mấy lần rồi, nhưng lần này Mạt La Sâm lại cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không biết vị đại nhân trưởng quân đoàn nổi điên cái gì…

- Đại nhân… Ngài đây là…

Mạt La Sâm có chút lo lắng vội vàng đến bên cạnh Bạch Khởi mà hỏi rằng, hắn không hiểu Bạch Khởi sao lại có những hành vi lạ như vậy.

- Mạt La Sâm… Xuất động tất cả kỵ binh cho ta, để họ cưỡi ngựa nhanh về hậu phương điều dụng dầu lửa cho ta, cho họ thời gian một ngày, trong một ngày tập hợp cho ta số lượng dầu hỏa có thể tập hợp, để cho họ dùng ngựa nhanh vận chuyển đến đây, phàm là cản trở cứ giết…

Bạch Khởi cười vang, vỗ vai Mạt La Sâm nói như vậy.

- Đại nhân… Vậy ngài muốn…

Mạt La Sâm hơi không hiểu mà hỏi rằng.

- Nói nhiều như vậy để làm gì? Chúng ta không phải vẫn còn mười ngàn hậu bị kỵ binh chưa dùng đến sao? Bây giờ giữ chúng lại cũng chẳng có ích gì cứ để chúng đi là được, chẳng lẽ thời gian một ngày chúng ta đỡ không nổi sao? Đi nhanh, cụ thể làm gì đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Bạch Khởi cười vang mà nói như vậy, nói rồi vỗ vai Mạt La Sâm, nhìn Bạch Khởi mặt đầy vui vẻ tuy rằng không biết Bạch Khởi rốt cuộc bị làm sao… nhưng Mạt La Sâm sau đó lại nghĩ rằng Quân đoàn trưởng đại nhân đã có sắp xếp, nghĩ ra cách đối phó với địch.

Nghĩ đến đây Mạt La Sâm không còn do dự nữa, nhanh chóng đi sắp xếp mọi việc mà Bạch Khởi đã giao.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, chiến tranh vẫn tiếp diễn, lần này những tên quân Liệt Diễm đã lộ rõ quyết tâm giằng co với quân Bạch Khởi đến cùng, dưới tình trạng như vậy bên Bạch Khởi lần nữa lại phải trả giá với mấy ngàn người, để đối phương chặn đường hết một ngày, mà ngay lúc này toàn bộ kỵ binh được điều động lần lượt trở về, đem về mười mấy ngàn thùng dầu hỏa.

- Đại nhân… Dầu hỏa đến rồi…

Khi dầu hỏa được vận chuyển đến Mạt La Sâm nhanh chóng vội vàng đến bên cạnh Bạch Khởi cung kính nói rằng.

- Tốt, ra lệnh toàn bộ cung tiễn thủ, toàn bộ chuẩn bị tên lửa, để mọi người đem toàn bộ dầu hỏa ra ngoài…

Nhìn quân Liệt Diễm khắp núi đồi đang tiến đến đây Bach Khởi lạnh cười một tiếng rồi hạ lệnh.

Tới tình trạng này rồi Mạt La Sâm không còn nghĩ ra được Bạch Khởi muốn làm gì nữa, đó là ngốc trệ rồi, thế nhưng Mạt La Sâm lại không vui, trái lại mặt liền biến sắc, nói với giọng hơi run run:

- Đại nhân không phải là ngài muốn…

- Không sai… Ta muốn thiêu hủy những thi thể ấy, hắc hắc… Mấy ngày nay chúng đã chết bấy nhiêu người như vậy, chúng lại để lại nhiều thi thể như vậy, cũng không lấy về, còn lấy những thi thể này làm thang leo, đến công thành, vậy chúng ta cũng chẳng cần khách sáo nữa, trực tiếp đốt hết là xong, toàn bộ thi thể đốt hết, như vậy e rằng sẽ có trên vạn người chôn cùng, một lát nói với người của chúng ta, tên lửa phải phóng xa một chút, ta muốn toàn bộ chúng có đến nhưng không về được.

Bạch Khởi cười nhạt mà nói như vậy.

Tuy rằng ở Thiên n Đại Lục có một quy định bất thành văn đó là trên chiến trường cho phép hai bên thu hồi thi thể, trong lúc thu hồi thi thể không được công kích, người chết rồi thì thường không được thiêu hủy thi thể… Nhưng nếu như đối phương không nói đến quy định này thì, vậy Bạch Khởi hắn cũng không cần phải nhắc đến điều này nữa.

- Thế nhưng… Người chết thì vĩ đại, các nước đều có quy định bất thành văn về việc thi thể không được thiêu hủy, nếu ngài làm như vậy…

Mạt La Sâm có chút do dự nói.

- Phí lời… Chó má người chết vĩ đại, những người đó toàn bộ đều là phản đồ, chết chưa hết tội, và… Người ta cũng không quản quy định này chúng ta quản làm gì? Trực tiếp đốt cũng không có gì… Đốt những thi thể này có thể cắn đứt công kích của đối phương, đồng thời… cũng có thể giết chết kẻ địch, tại sao không làm như vậy? Chẳng lẽ chiến sĩ chúng ta phải đao thật súng thật liều mạng với bọn họ mới là chiến đấu sao? Chẳng lẽ phải lấy tính mạng của chiến sĩ chúng ta đổi lấy tính mạng của đối phương mới gọi là chiến đấu? Thân là đại tướng, không câu lệ tiểu tiết, đương đoạn tắc đoạn, nên nhớ ở đây là chiến trường không phải là từ đường… Nếu ngươi muốn làm một tướng lĩnh đạt yêu cầu thì ngươi phải học cách ác hơn đối phương, độc hơn so với đối phương, quê ta có một câu nói… gọi là từ bất trưởng binh, nghĩa bất trưởng tài, nếu như ngươi muốn trở thành Tướng Quân hợp tiêu chuẩn trước tiên ngươi nghĩ cách làm thế nào để cho binh sĩ ngươi giảm bớt tử vong, làm sao để binh sĩ của ngươi không hy sinh vô ích, làm sao có thể có hiệu quả hơn đi giết chết kẻ địch, không phải là làm những chuyện vô ích, ngươi biết không?

Bạch Khởi nghe xong lời này mắng lớn đổ ập xuống Mạt La Sâm.

- Cái này… Đại nhân. Ta…

Đối với sự chỉ trích của Bạch Khởi, Mạt La Sâm không biết nên nói gì.

- Được rồi… Không có nhưng gì cả, theo mệnh lệnh của ta mà làm! Nói với quân nhân của ngươi dĩ phục tòng mệnh lệnh vi thiên chức, ở đây ta lớn nhất… Ngươi phải nghe ta, đi cho ta! Hồi trước ta còn vì ngươi lâu như vậy mà không thể trở thành một vị Tướng Quân mà đáng tiếc… Nhưng Mạt La Sâm bây giờ ta cảm thấy, ngươi không trở thành một vị Tướng Quân là một may mắn, bởi vì ngươi sẽ đem lại không may cho sĩ binh của ngươi! Nhanh đi cho ta !

Bạch Khởi lần nữa quát lớn một tiếng nói như thế.

Lời này những sĩ binh xung quanh nghe rõ mồm một người nào người nấy cảm kích nhìn Bạch Khởi, sau đó bắt đầu chém giết tiếp tục bỏ mạng. Có Tướng Quân như vậy bọn họ cảm thấy rất hạnh phúc rất an tâm…

Mạt La Sâm cũng không do dự theo lời Bạch Khởi đi chấp hành nhiệm vụ, sau mấy phút, hơn vạn dầu hỏa được bọn sĩ binh từ thành lâu đổ xuống, những sĩ binh Liệt Diễm quân lúc đầu còn tưởng là vũ khí gì, nhưng sau đó phát hiện hiện chỉ là dầu hỏa mà thôi, bọn họ vốn không thèm để ý, người nào người nấy vùi đầu về phía trước đạp lên trên thi thể đồng đội mà lên…

Không phải bọn họ muốn làm như vậy, mà bọn Tướng Quân đốc chiến phía sau đã hạ mệnh lệnh, một giây một phút cũng không được ngừng lại, cho dù là đạp lên thi thể đồng đội, cho dù là chết cũng phải xông lên, công phá Gia Lăng Quan, cho nên bọn họ không thể không tiếp tục công kích.

Ở quảng trường rộng lớn trước Gia Lăng Quan có thể chứa hơn vạn người, bọn sĩ binh Liệt Diễm quân người trước ngã xuống, người sau lại tiếp tục xông lên, hơn mấy thước có khoảng hai vạn thậm chí nhiều hơn nữa, những con số này không phải đơn giản nhìn bằng mắt có thể thấy được, nhưng Bạch Khởi xem ra ít nhất cũng có hai vạn người.

Sau hơn hai vạn người này còn có đoàn người chi chit, người trước ngã xuống, người sau lại tiếp tục xông lên, không ngừng đem tới vô số thang mây còn có công cụ công thành, xem ra đối phương không đạt được mục đích là không từ bỏ, dưới chân bọn họ có hơn ba mươi ngàn thi thể, đắp đầy mặt đất xung quanh, nơi cao nhất đã cao tới hai mươi thước… Nơi thấp nhất cũng có một hai thước, xem ra giống như một ngọn núi chất đầy xác chết, càng có lợi cho sự công kích của quân Liệt Diễm.

Vô số dầu lửa từ trên trời đổ xuống, hơn vạn bình đựng dầu hỏa vỡ vụn, dầu hỏa sau khi vỡ vụn đều thấm vào thi thể, sau đó chảy xuôi xuống, mùi dầu hỏa nồng đặc bay từ chiến trường đến…

Thấy tình cảnh như vậy Bạch Khởi quơ tay một cái, bọn cung thủ đã sớm chuẩn bị sẵn lửa và cung tên, đều đứng dậy, trong thoàng chốc bắn vô số hỏa tiễn ra ngoài…

Trong thoáng chốc lửa hừng hực cháy lên, đốt hết những thi thể kia, dưới sự trợ giúp của dầu hỏa rất nhiều thời gian khoảng hơn mười giây đã cháy hết nguyên khu vực, xem ra không kém cỏi chút nào so với những cao giai ma pháp của thượng cổ văn minh.

Chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn, lửa lần lượt cháy từ trên thân hai vạn người xông lên phía trước, người nào người nấy kêu thảm thiết xông về phía sau, lúc đầu khi bọn họ nhìn thấy những hỏa tiễn này đã muốn bỏ chạy, nhưng không có cách, người của bọn họ quá nhiều, phía sau rất là chen chúc, người sau nối tiếp người trước không cách nào bỏ chạy, chỉ có thể mắt trừng trừng nhìn hỏa tiễn của đối phương rơi xuống, đốt mình thành tro bụi.

Đốc chiến Gia Đức Đại Nguyên soái ngồi phía sau hậu phương Liệt Diễm quân thấy tình cảnh như thế sắc mặt biển đổi một cái vội la lên:

- Mau… Mau rút binh!

Nhưng đã tiếc đã không kịp rồi, lửa quá mạnh, quá vô tình, mấy vạn người xông lên trước không có cơ may tránh khỏi đều bị lửa đốt lên, trước Liệt Diễm quân biển lửa một mảnh, ngọn lửa hừng hực háy khắp nguyên khu vực.

Cũng may cửa lớn của Liệt Diễm quan là dùng tinh cương chế tạo, nếu không Bạch Khởi cũng không dám làm như vậy… Trong thoáng chốc lửa cháy khắp đồng cỏ, hơn vạn sĩ binh thảm thiết kêu lên, tiếng kêu thảm thiết vang hơn dặm… mọi thứ trước Gia Lăng Quan, cho người ta có cảm giác như đặt mình ở địa ngục, bọn thủ hạ của Bạch Khởi đều hoan hô, những sĩ binh Liệt Diễm kia tóc gáy dựng thẳng lên, ở bọn họ xem ra, kẻ địch của mình thật sự là quá kinh khủng.

Quyển 3: Sát phạt nhân sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.