Chỉnh lí xong một phiên quân đội, mất khoảng thời gian là gần hai ngày, Bạch Khởi đã điều dụng phó quan của các Sư đoàn, cùng với những người không tham gia tạo phản, toàn bộ đều được thăng cấp, đối với những người còn lại phàm là người tham gia tạo phản đều bị Bạch Khởi bắt giữ, hiện đã phái ra một đội ngũ với gần năm trăm người, phong toả tinh thần chiến đấu của đối phương, rồi áp giải đến hậu phương, cùng đi còn có một vài quân y cùng với Bổn đã bị thương nặng đang đi về hướng một tòa thành lớn ở phía Tây Nam.
Về phần Bạch Khởi thì ở đây chỉnh đốn lại quân đội, tuyên bố tin tức về những người làm phản, trấn an lại quân đội rồi bắt đầu xuất phát, thực ra tình hình quân đội vẫn chưa hoàn toàn được trấn an, vẫn còn nhiều việc cần phải làm, suy cho cùng thì đã chết nhiều người như vậy còn có cả vô số các tướng lĩnh tài cao có tiếng, Bạch Khởi muốn đó tạm dừng lại cũng không phải chỉ cần một thời gian ngắn là có thể làm được, chẳng qua tình hình tại Gia Lăng Quan trở nên căng thẳng bất thường, trong thời gian hai ngày Mạt La Sâm đã phái người đến đây trước hối thúc nhiều lần rồi, tuy rằng không có nói Gia Lăng Quan đã lâm nguy, không có sự cầu viện rõ rệt, nhưng Bạch Khởi từ giữa những hàng chữ mà Mạt La Sâm đưa đến, Bạch Khởi đã có thể hiểu được rằng Gia Lăng Quan đang rất nguy kịch, vì vậy mà không dám chậm trễ, sau khi chỉ dùng hai ngày thời gian để chỉnh đốn lực lượng, Bạch Khởi liền dẫn quân hướng về phía Gia Lăng Quan.
Gia Lăng Quan cách nơi đóng đô của đại quân cũng không xa lắm, chỉ cách khoảng mười mấy dặm đường, cưỡi ngựa thì chỉ mất khoảng một canh giờ, đại quân bộ hành cũng chỉ mất nửa ngày là đã đến được Gia Lăng Quan nằm giữa bốn bề núi non, chu vi của tòa thành Gia Lăng Quan được bao bọc bởi những dãy núi thì rộng lớn vô cùng, tường thành của Gia Lăng Quan cao gần năm mươi mét, được xây chính giữa khe núi tại Gia Lăng Quan, còn hai phía là đỉnh núi sừng sững gần như khó có thể trèo lên được, vị trí trung ương của Gia Lăng Quan lại là tường thành trọng yếu, nhưng phía sau lại là dãy tường thành rộng lớn gần như không giới hạn, mặt sau của Gia Lăng đã từng là khu phòng ngự các nước Tây Bắc, tuy đã bỏ phế cả trăm năm, nhưng sau khi được trùng tu vẫn có thể chứa được cả trăm vạn đại quân mà không có vấn đề gì, vì thế mà Quân Đoàn 35 do Bạch Khởi Thống lĩnh đã từ từ tiến vào khu chiếm đóng cũng chẳng có vấn đề.
Trong lúc Bạch Khởi thống lĩnh quân đội tiến vào, vẫn có thể nghe được tiếng đánh nhau khí thế ngất trời ở phía trên tường thành, trận mưa tên từ xa bay xuống, gần như cùng lúc khi quân đội tiến vào mười mấy tên lính rơi từ trên thành xuống, trước mắt Gia Lăng Quan bốn bề hỗn loạn.
- Sư đoàn 2 tiến lên, triệu tập toàn bộ cung tiễn thủ trong quân tiến lên thành lâu, có bao nhiêu người đến cũng đánh lui hết cho ta, những người còn lại cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xung trận.
Bạch Khởi nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh của mình xuống, đồng thời một mình tự xông thẳng lên thành lâu.
Sau khi thuận tay giết chết mười mấy tên lính của quân Liệt Diễm, Bạch Khởi đã tìm thấy được Mạt La Sâm đang chỉ huy trên thành lâu, Mạt La Sâm lúc này mặt đầy khói bụi và trông có vẻ mệt mỏi, trên mình thì đầy những vết thương, gần như kiệt sức đang đứng ở phía trên cùng của thành lâu chỉ huy chiến chiến đấu dưới sự bảo vệ của mười mấy binh sĩ than cận.
- Đại nhân… cuối cùng thì ngài cũng đã về rồi.
Sau khi Mạt La Sâm nhìn thấy Bạch Khởi, nét mặt vốn đầy lo lắng giờ đã xuất hiện một nụ cười, và nói nhỏ với Bạch Khởi đang đứng trước mặt, giọng nói có hơi khàn khàn.
- Ừ, quay về rồi, tất cả đều đã kết thúc, bây giờ ta sẽ tạm thay thế chức vụ Quân đoàn trưởng, ngươi sẽ phụ trách chỉ huy Binh Đoàn I… Mạt La Sâm… Mấy ngày nay tình hình Gia Lăng Quan như thế nào rồi?
Sau khi Bạch Khởi mĩm cười và vỗ lên vai La Sâm rồi hỏi.
- Đại nhân… mấy ngày nay chúng ta lại thương vong hơn năm ngàn người rồi, thế tấn công của địch… quá mãnh liệt… mà.. mà…
Mạt La Sâm nghe rồi ngượng cười trả lời, nhưng nói đến sau cùng thì không nói tiếp được nữa.
- Mà như thế nào?
Bạch Khởi ngạc nhiên hỏi rằng, không hiểu được sự lo âu này của Mạt La Sâm đến từ đâu, phải biết rằng có sự đóng giữ của quân đoàn này, Bạch Khởi có tự tin đối mặt với số quân địch đông gấp hai lần, mà trong ấn tượng của Bạch Khởi sợ rằng đối phương cũng có một quân đoàn, đừng nói là ba mươi quân đoàn đã đóng giữ ở Gia Lăng Quan rồi, cho dù có trực diện đánh nhau cũng không nhất định là ai thua ai thắng.
- Đối phương… đối phương sợ là không phải chỉ có một quân đoàn… mấy hôm nay tôi đã thấy được ít nhất là dấu hiệu của bốn quân đoàn, mà từ chỗ chúng ta có thể nhìn thấy lều trại ở đằng xa không ngừng có quân đội đi vào ở, e rằng… chủ lực của địch đã đến nơi này…
Mạt La Sâm ngượng cười nói như vậy.
- Sao… Điều ngươi nói là thật à? Chủ lực của địch đang ở đây? Bạch Khởi nghe xong mặt liền biến sắc mà nói, nếu như chủ lực của đối phương đã đến nơi này rồi, như vậy… Bạch Khởi muốn ngăn chặn sự công kích của đối phương e là cũng không dễ dàng, chủ lực của An Đức Liệt là bao nhiêu Bạch Khởi lại không biết được, nhưng có điều có thể khẳng định được rằng so với chúng ta ở đây còn nhiều hơn nữa.
- Ta nghĩ rằng… e rằng đó là thật, mấy ngày nay quân số tấn công của đối phương đang có sự tăng lên rõ rệt, tuy rằng không có cùng lúc tấn công, nhưng ta nghĩ rằng bọn chúng đang tập hợp binh lực đợi đến khi quân đội toàn bộ đều đến cả, nếu như ta đoán không sai, e rằng Đại Nguyên soái và Thống soái các bộ đã dự đoán sai mưu đồ của đối phương, bọn chúng vốn không có ý quyết đấu với chúng ta, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của ta, triệt để đánh vào Tây Nam, nếu đúng như vậy, vùng đất màu mỡ bao la ở phía Tây Nam Ba Phạt Lợi Á của chúng ta đang sắp bị đối phương tùy ý tàn sát, mà từ đó làm cho đại quân của chúng ta không thể không phân tán để đối phó với bọn chúng… ngài biết đấy, trước mặt đại quân của chúng ta là thành A Nhĩ Thái Sơn với danh hiệu là một nơi dễ phòng khó đánh, đối phương chỉ cần một quân đoàn nếu như được trang bị đầy đủ thì việc chống lại mười quân đoàn của chúng ta vốn không thành vấn đề, nói cho cùng thì thành A Nhĩ Thái Sơn so với chỗ chúng ta đây còn đáng sợ hơn nhiều, nơi đó… vốn không thể chứa nạp song song quá mười lăm người, nhưng hướng phòng thủ lại có thể công kích toàn bộ, đủ để chống lại đại quân ta trong thời gian vài tháng, thời gian vài tháng… đủ để cho chúng thôn tính cả Tây Bắc rồi, vì thế mà lúc bấy giờ chúng ta không thể không phân binh ra để đối phó, tới lúc ấy e rằng cả Vương Quốc cũng sẽ lung lay theo, một khi chúng đã nuốt được mảnh đất Tây Bắc màu mỡ phì nhiêu này thì sẽ có nhiều tiền bạc để chiêu mộ thêm nhiều binh sĩ, đồng thời quân tiên phong sẽ trực chỉ Vương Đô, kết quả cứ nghĩ là biết ngay…
Mạt La Sâm nói ra cái ý nghĩ mà bản thân đắn đo từ rất lâu.
Tuy đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân hắn, nhưng theo Bạch Khởi thấy, sự giải thích của Mạt La Sâm chưa chắc là đã sai, nói cách thẳng thắn là Bạch Khởi đã từng nghiên cứu qua lịch sử quân đội của Ba Phạt Lợi Á, có thể nói mấy năm nay Ba Phạt Lợi Á binh cường mã tráng, nhưng nếu thật sự mà nói, Ba Phạt Lợi Á là một nước không có tướng giỏi, tướng lĩnh ở đây đều là một lũ ngu ngốc vô dụng cả, Bạch Khởi đối với binh pháp tuy rằng không có sự am hiểu cho lắm, nhưng mà đang sống ở hiện tại, cái gì mà Binh Pháp Tôn Tử, cái gì mà ba mươi sáu kế, Bạch Khởi đều rõ như lòng bàn tay, Bạch Khởi nghĩ rằng nếu cho mình chỉ huy chiến đấu mười năm, chỉ sợ rằng mười năm chiến tranh đều sẽ trở thành mười tháng chiến tranh, nhưng mà chiến tranh như vậy, họ đã đánh nhau mười năm rồi, không thể không nói rằng là năng lực của các quan chỉ huy là thiếu tinh tế, khả năng phân tích tình hình thực sự chưa xác đáng. Nhưng đối phương lại là một nhà quân sự ưu tú nhất của Ba Phạt Lợi Á, là An Đức Liệt, cái người từng là quan to của Bộ Thống Soái, là một tướng lĩnh kiệt xuất nhiều năm nay của Quốc vương.
Điều mà Bạch Khởi có thể khẳng định là, e rằng cho đến bây giờ Đại Nguyên soái Kham Tát Tư ở ngàn dặm xa xôi thậm chí vẫn chưa biết được chủ lực của đối phương đã bỏ chạy đến phương Nam rồi, nếu như đúng như vậy, tình hình nguy cấp rồi.
- Vậy sao? Lập tức phái người dùng bồ câu đưa tin đến cho Đại Nguyên soái Kham Tát Tư, nói cho ngài biết… Chủ lực của quân địch đang tập trung về hướng Tây Nam, để ngài cẩn thận, hy vọng có thể sớm phái quân đội đến giúp đỡ, hoặc là tấn công quân địch từ hướng khác, nếu không e rằng Gia Lăng Quan sẽ giữ không nỗi nữa.
Bạch Khởi nghe xong sắc mặt liền thay đổi, lập tức đưa ra một mệnh lệnh đầy quyết đoán.
Sự thật quả đúng như Mạt La Sâm đã nghĩ, quân đội của An Đức Liệt đã tập trung toàn bộ đến Tây Nam, tại nơi đây An Đức Liệt đã rút ra đúng sáu quân đoàn, bốn quân đoàn còn lại, hai quân đoàn phân biệt đi sang hướng Bắc, còn một quân đoàn thì trấn giữ tại thành A Nhĩ Thái Sơn, còn về An Đức Liệt bản thân hắn giờ đang ở trong thành Tây Bắc Thanh Phong của hắn để huấn luyện hai đoàn binh mã vừa mới chiêu mộ để chuẩn bị cho chiến đấu…
Hai quân đoàn vừa mới chiêu mộ giờ đã là giới hạn cao nhất của An Đức Liệt, suy cho cùng thì bốn tỉnh thành mà hắn vừa thôn tính được cũng có một chút ít lương thực, của cải. Quân phòng bị địa phương của hắn giờ toàn bộ đã được phái qua bên ấy, trong tay của An Đức Liệt ngoài mười ngàn binh sĩ thân cận ra số còn lại đều là hai binh đoàn mới vừa được huấn luyện, An Đức Liệt vốn dự tính huấn luyện nhiều hơn nữa, nhưng chỉ tiếc là An Đức Liệt không có nhiều tiền như thế…
- Quốc vương Bệ hạ, cái bọn ngu xuẩn Ba Phạt Lợi Á kia giờ đã đúng như dự đoán của ngài đã tập trung toàn bộ binh mã tại vùng phụ cận của thành A Nhĩ Thái Sơn chuẩn bị quyết chiến với chúng ta, bọn chúng chỉ có một quân đoàn đóng giữ ở phía Nam thành Gia Lăng Quan, sáu quân đoàn của chúng ta toàn bộ đều đã đến đủ, chuẩn bị tấn công toàn diện.
Trong hoàng cung Liệt Diễm tại thành Thanh Phong, một bọn văn thần võ tướng đứng ở đấy, một trong số đó đã bước ra với vẻ mặt đầy phấn khích đứng trước mặt An Đức Liệt nói như vậy, người này vốn là bộ trưởng Bộ Tình Báo của Ba Phạt Lợi Á, giờ đang là Tể tướng của Vương Quốc Liệt Diễm, Lộ Đức.
- Ha ha… Cái tên Kham Tát Tư kia vốn từng là phó tướng của ta, tên ấy đánh nhau rất dũng mãnh, nhưng nếu nói là chỉ huy… Hừm… Không phải ta xem thường tên Kham Tát Tư cùng bọn người Ba Phạt Lợi Á, bọn chúng vốn không biết thế nào gọi là chỉ huy, một Ba Phạt Lợi Á lớn như vậy lại không có một tướng lĩnh kiệt xuất, chỉ biết chiến đấu một cách từ từ từng bước, vậy mà lại dám triển khai đại quân quyết chiến với ta, hắc hắc… Cái tên Kham Tát Tư đúng là quá ngu xuẩn, Lý Tự Minh là một cao thủ đánh trận… Nhưng chỉ tiếc là, hắn thân là một Quốc vương nhưng lại không có cách nào ra tay, cho dù hắn bây giờ có nhận ra ý đồ của ta thì e rằng cũng quá muộn rồi… Quân Đoàn 35? Chỉ là một đám tân binh mà thôi, mà trong đó lại có tay sai của chúng ta, bây giờ e là bản thân khó giữ, mà Kham Tát Tư giờ muốn điều động binh mã đến Tây Nam trong vòng hai tháng vốn là một chuyện không thể… Đến lúc ấy… Toàn bộ Tây Nam sớm thuộc về chúng ta rồi…
An Đức Liệt ha ha cười nói như thế, khi nói ra những lời này, từ bộ mặt mập mạp tràn trề nụ cười của hắn, có thể thấy được là An Đức Liệt giờ đang rất là phấn khích.
Có lẽ là tại An Đức Liệt thấy kế hoạch của mình đã thành công rồi, bình nguyên Tây Nam rộng lớn giờ đã ở trong tay hắn, đến lúc ấy hắn có thể trực tiếp chỉ huy quân đội tiến vào Vương Đô, cho dù không được thì ít nhất cũng chiếm được Tây Bắc, song song cùng với Ba Phạt Lợi Á, chiêu binh mãi mã mở rộng lực lượng, chỉ còn đợi Hải tộc và còn Đế Quốc Gia Lam cùng nhau động thủ, là có thể tiêu diệt được Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á, làm cho nhánh cuối cùng của Bất Diệt Hoàng Triều này bị tiêu diệt.
- Bệ hạ thánh minh!
Một đám quần thần dưới sự lãnh đạo của Tể tướng Lộ Đức cao hô thánh minh, mà An Đức Liệt vì thế mà lại lần nữa cười phá lên.
Sau khi cười xong nụ cười trên gương mặt An Đức Liệt biến mất, mặt đầy nghiêm nghị nhìn Lộ đức đang trước mặt nói với vẻ rất hung tàn:
- Lộ Đức… Lão già đó có nói còn có cách khác để mở tấm bản đồ của bảo tàng Đế Quốc Huy Hoàng hay chưa?
Nghe xong câu nói ấy Lộ Đức liền biến sắc, khúm núm nhìn An Đức Lộ đang đứng trước mặt và nói:
- Cái này… Bệ hạ, hắn sắp chết rồi, chúng ta ngày ngày tra khảo, nhưng một chữ hắn vẫn không chịu nói, chân tay của hắn đã bị chặt bỏ rồi, nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục, hắn còn nói rằng… Nếu như không có chìa khoá, cho dù chúng ta đã có bản đồ cũng không cách nào mở ra được.
- Chết tiệt… Đúng là chết tiệt… Mệnh lệnh tiền tuyến phải nhanh chóng chiếm được toàn bộ Tây Nam, sau đó diệt luôn cả Liễu Thành Bạch Gia, ngoài ra phái sát thủ giết chết tên Bạch Khởi cho ta đoạt lại chìa khoá… Chết tiệt… Nếu như ta có được chúng thì vốn không cần đi cầu xin đám người Gia Lam chết tiệt ấy, vốn không cần để mắt đến Ba Phạt Lợi Á… Chết tiệt… Lộ Đức ngươi cứ tiếp tục dụng hình cho ta để lão già đó sống không bằng chết, ép hắn giao ra tấm bản đồ…
An Đức Liệt mặt đầy giận dữ đứng đấy quát tháo…
Của cải của Đế Quốc Huy Hoàng là thứ mà không ít người hằng mong có được, nhớ năm xưa Đế Quốc Huy Hoàng tọa lạc tại phía Bắc của Đông đại lục, cùng với Bất Diệt Hoàng Triều trông ra xa, cả hai đại Đế Quốc này gần như thống trị cả phương Đông, một nửa của thế giới, tuy rằng trong đó xen lẫn vô số nước nhỏ, lãnh thổ và quân đội của các tiểu quốc đó gộp lại vượt qua cả hai đại Đế Quốc, nhưng vẫn không thể không dựa vào hai Đế Quốc này để tồn tại, Đế Quốc Huy Hoàng có vô số của cải, sự thành lập của họ là phải qua mấy ngàn năm thời gian tích lũy từng chút một mà có, tuy rằng sau đó không ngừng suy yếu, Đế Quốc rộng lớn này cuối cùng cũng sụp đổ, nhưng của cải trong hoàng thất dùng trong mấy ngàn năm của Đế Quốc Huy Hoàng nhiều đến bao nhiêu thì nghĩ thôi cũng đã đủ biết rồi.
Ba trăm năm trước vị Hoàng Đế cuối cùng của Đế Quốc Huy Hoàng vào đêm trước ngày Đế Quốc bị diệt vong, đã đem di dời toàn bộ của cải tích lũy mấy ngàn năm trong quốc khố hoàng thất, không chỉ có vậy, còn có một lượng lớn tiền vàng trong quốc khố cùng với tài sản mà các quý tộc của Đế Quốc Huy Hoàng quyên góp ra, nghe nói rằng số tiền này đủ để rèn luyện ra năm mươi binh đoàn tinh nhuệ, vốn được dùng để phục quốc của Đế Quốc Huy Hoàng, nhưng chỉ tiếc là mấy năm nay Đế Quốc Huy Hoàng lại không có cơ hội phục quốc trở lại, lãnh thổ của họ bị chia cắt bởi Thiên Long vùng dậy sau này cùng với La Tư của Thiên Long Bắc phương, ngoài ra còn có Đế Quốc Hải Nhật của Thiên Long Đông phương ba nước lớn này cùng với vô số các tiểu quốc khác, hậu nhân của Đế Quốc Huy Hoàng cũng vì số của cải này mà không ngừng bị truy sát, họ vốn không có cơ hội khôi phục lại quốc gia của mình, cho đến ngày hôm nay những người còn lại của Đế Quốc Huy Hoàng đã bị tàn sát một cách triệt để, từ lâu đã không còn một vài người nữa… Còn về cụ già ấy… Là một vị Đấu Hoàng… Thất Tinh Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư… Danh tiếng của hắn lan truyền khắp Đông đại lục, là một trong những cao thủ có tiếng của Đông đại lục, sống lâu dài tại Đế Quốc Gia Lam, cũng là người thừa kế cuối cùng của Đế Quốc Huy Hoàng, bản đồ của cải và chìa khoá quốc khố của Đế Quốc Huy Hoàng đang nằm trong tay của hắn, đương nhiên tin tức này người ngoài không ai biết được.
Nhiều năm trước đây An Đức Liệt và con trai của Lưu Dịch Tư sau khi ngẫu nhiên quen biết nhau mới biết được tin này, chỉ tiếc là con trai của Lưu Dịch Tư sống chẳng bao lâu thì bị bệnh chết, An Đức Liệt mấy năm nay luôn một mực đối đãi tốt với Lưu Dịch Tư đó là vì có thể có được của cải của Đế Quốc Huy Hoàng, chỉ tiếc là sau này tình cờ An Đức Liệt mới biết rằng, thì ra Lưu Dịch Tư vốn không muốn đem những của cải này giao cho hắn, mà là dự tính tiêu diệt hắn, hoặc là giao lại cho một hậu nhân của quý tộc Huy Hoàng, để cho họ tiếp tục phục quốc…
Sau khi biết được tin này An Đức Liệt vô cùng phẫn nộ, lửa trong lòng bừng bừng cháy lên, vì thế mà lợi dụng trong lúc Lưu Dịch Tư không chú ý đã sử dụng rượu độc đối phó với Lưu Dịch Tư, nhưng mà dù cho Lưu Dịch Tư có bị ám sát sau khi đã trúng độc đi nữa nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ, giết chết hai tên thuộc hạ Cửu Tinh Đấu Tông của An Đức Liệt, làm cho tên Tây Bắc Đấu Vương Ti Kiêu Kiệt bị thương nặng, rồi chạy ra ngoài, chuyện sau đó, nhân lúc trước khi cuối cùng bị bắt đã đem chìa khoá nhét vào tay Bạch Khởi.
Một Đấu Hoàng đối với An Đức Liệt mà nói là một cao thủ hoàn toàn xứng đáng, đối với hắn rất có ích, nhưng của cải của Đế Quốc Huy Hoàng so với một Đấu Hoàng mà nói… Thật ra thì cao hơn rất nhiều rất nhiều, một Đấu Hoàng có thể phát huy được khả năng lớn nhất của mình là có thể so với một quân đoàn… Nhưng… của cải của Đế Quốc Huy Hoàng có thể rèn đúc ra vừa đúng năm mươi binh đoàn tinh nhuệ, vì thế mà An Đức Liệt động thủ với Lưu Dịch Tư… Huống chi… Lúc đầu Lưu Dịch Tư cũng chưa từng nghĩ qua là muốn giúp An Đức Liệt đoạt thiên hạ.
- Bệ hạ tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức…
Lộ Đức sau khi nghe xong liền cung kính nói, nhìn vẻ mặt đầy tức giận của An Đức Liệt, Lộ Đức như câm, đối với vị vua này hắn là người hiểu được, dù sao năm xưa cũng đã làm việc rất lâu, vị Đại Công Tước An Đức Liệt này, Quốc vương của Vương Quốc Liệt Diễm hiện nay thực sự là một chủ soái tính tình rất táo bạo và thủ đoạn lại độc ác, người nào phục vụ không tốt đều bị mất đầu.
- Ừ… Đi đi… Khẩn trương huấn luyện tân quân, mệnh lệnh cho quân đội đóng giữ ở thành A Nhĩ Thái Sơn tử thủ ở đó cho ta, lệnh cho sáu quân đoàn ở Tây Nam toàn lực tấn công, để Nguyên soái Gia Đức ở đấy, trong thời gian ngắn nhất đánh bại Gia Lăng Quan…
An Đức Liệt đập bàn một cái đầy uy nghiêm nói rằng, nói xong rồi bỏ đi, bỏ lại một đám thần tử mặt đối mặt nhìn nhau.
Người ta đều nói là gần vua như gần cọp, trước mặt An Đức Liệt đó là một biểu hiện tốt nhất, vị Quốc vương Bệ hạ này là một người chủ nói trở mặt là trở mặt, lúc vui thì sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, lúc không vui thì có thể cho ngươi chia năm xẻ bảy, nhà mất mạng vong, làm cho những thần tử như họ không dám không phục tùng, Lộ Đức kia thấy tình cảnh như vậy trong lòng càng đau khổ, vì cái ngôi vị Tể tướng này, vì để làm cho gia tộc càng phát triển, hắn đã quy hàng An Đức Liệt bán đứng Lý Tự Minh và Ba Phạt Lợi Á, nhưng mà xem ra làm Tể tướng ở đây không được thoải mái như lúc còn làm Bộ trưởng Bộ Tình Báo tại Ba Phạt Lợi Á rồi, tuy rằng Lý Tự Minh cũng là người sát phạt quả đoán, nhưng chí ít cũng không tàn bạo như An Đức Liệt… Làm thuộc hạ của An Đức Liệt bất cứ lúc nào cũng có thể đầu mình một nơi.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh