Cửu U Long Giới

Chương 286: Chương 286: Các vị Tổng Đốc của phương Nam (2)




Một vị Tổng Đốc nghe xong thì đứng lên, cao giọng nói.

- Nói thì nói như vậy, nhưng Đế Quốc dù sao cũng cường đại, chuyện này khi chúng ta làm rất nhiều chi tiết cần phải thương thảo tỉ mỉ, cần phải có sự phối hợp đồng thuận của mọi người mới được, cho nên vẫn có rất nhiều chỗ cần phải thương thảo

Một vị trầm giọng nói như vậy, người có tính cách trầm ổn như ông ta vẫn tương đối coi trọng chi tiết và cách làm, lúc này không có tùy tiện như vậy, ông ta cảm thấy phàm là chuyện gì vẫn nên nhận thức thật cẩn thận một chút thì tốt hơn.

- A… đúng vậy, vẫn có rất nhiều chỗ cần phải thương lượng, nhưng Du Lâm Tổng Đốc có chuyện nên vắng mặt, không thể đến đúng giờ, nhưng Phong Lâm Tổng Đốc cũng có vấn đề sao, ông ta không biết đang làm cái gì vậy, chúng ta đã tới lâu như vậy mà bản thân ông ta là chủ nhà vẫn chưa ra chào hỏi chúng ta, khó tránh có chút quá đáng đó.

Một vị Tổng Đốc nói với chút bất mãn.

- Ha ha… Phong Lâm Tổng Đốc? Sợ là hắn ta không có cơ hội ra nói chuyện với các ngươi đâu, nhưng Phong Lâm Tổng Đốc không có cơ hội, ta lại có, không biết các vị cảm thấy thế nào?

Một giây sau hai tráng sĩ mặc áo giáp đen mở cửa phòng, Bạch Khởi mặc một bộ quần áo màu trắng từ bên ngoài bước vào, nhìn đám đông trước mặt lộ vẻ mặt tươi cười, sáng lạng như hoa nói như vậy.

Đương nhiên người thân cận thấy nụ cười của Bạch Khởi rất đẹp rất sáng, khiến người ta có cảm giác như gió xuân, nhưng các vị Tổng Đốc ở nơi này nhìn đương nhiên không phải như vậy. Vẻ mặt biến sắc có chút ngưng trọng, vừa rồi mọi người bất luận đang nói cái gì, nhưng ít nhiều trên mặt vẫn đang mang nụ cười, nhưng lúc này sắc mặt cả đám lại thay đổi đến mức rất khó coi, đại khái bọn họ không nghĩ chuyện này đột nhiên lại phát sinh biến cố.

- Ngươi là ai? Phong Lâm Tổng Đốc đâu?

Một vị Tổng Đốc đang đứng trước nhất xem ra giống như là người trẻ nhất trong đám người này, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi mặt vội biến sắc, không kìm được thấp giọng quát Bạch Khởi.

- Ha ha… Phong Lâm Tổng Đốc? Người muốn gặp hắn sao? Sợ là không được rồi, nếu ngươi muốn gặp Phong Lâm Tổng Đốc thì e là chỉ có thể tới địa phủ gặp hắn thôi, hắn đã xuống địa ngục rồi…

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, nói với chút trêu đùa, trào phúng.

- Cái gì! Ngươi giết hắn! Rút cục ngươi là ai?!

Các vị Tổng Đốc đứng xung quanh sau khi nghe thấy lời này sắc mặt càng biến đổi, không kìm được lùi về sau mấy bước phòng vệ, sau đó người đứng đầu tiên trong đó không nhịn được kinh hãi, lại chất vấn thân phận của Bạch Khởi lần thứ hai.

- Ta? Tiếc cho các ngươi vẫn là Tổng Đốc, lẽ nào ngay cả Bạch Khởi ta mà các ngươi cũng không nhận ra sao? Các ngươi cũng quá tự đại đó, các ngươi cho rằng chuyện các ngươi mưu triều soán vị không có ai biết sao? Thật sự cho rằng kế hoạch của các ngươi không thể thất bại sao? Hay là các ngươi cảm thấy cho dù ta xuất hiện ở đây cũng không làm gì được các ngươi?

Bạch Khởi nheo mắt cười lạnh lùng, biểu hiện phần lớn là lạnh lùng nhưng vẫn có mấy phần đùa cợt.

- Cái gì! Bạch Khởi…!

Các vị Tổng Đốc xung quanh lần này thật sự bị chấn động, cả đám thần sắc đại biến, há hốc mồm đứng ở đó, phảng phất như không dám tin người đang đứng trước mặt mình lại chính là Bạch Khởi. Bọn họ dù có nghĩ thế nào cũng không dám tin Phong Lâm Tổng Đốc mà bọn họ đang chờ đợi rất lâu lại không xuất hiện, mà người xuất hiện lại chính là người mà bọn họ sợ như hổ, hận không thấy Thái Tử đi đường vòng để đối đầu với Bạch Khởi…

Trong nháy mắt trái tim của tất cả bọn họ như rơi xuống vị trí đáy vực, trong lòng bọn họ tràn đầy sự tuyệt vọng, Phong Lâm Tổng Đốc bị giết, Bạch Khởi biết chuyện của bọn họ, bây giờ còn đồng thời xuất hiện trước mặt bọn họ, công khai xuất hiện trước mặt bọn họ, như vậy kết cục của bọn họ không cần nói cũng biết…

- Ba… bảy… ồ… hình như còn thiếu một người… người còn lại đang ở đâu? Là ai? Có ai có thể nói cho ta biết?

Bạch Khởi chăm chú quan sát số lượng các Tổng Đốc đang đứng trước mặt, sau đó tủm tỉm cười nói.

Nhưng đáng tiếc là không có ai trả lời vấn đề này của Bạch Khởi, trong giây lát tình hình có chút lạnh lẽo. Các vị Tổng Đốc không kìm được lại lùi xuống vài bước, khiếp sợ nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, sau đó có một vị lão giả trong đó bước ra, sau khi nhìn thẳng Bạch Khởi một lát nói:

- Phong Lâm Tổng Đốc đã chết rồi, còn ngươi lại xuất hiện ở đây, như vậy ta nghĩ tất cả những chuyện này đều do ngươi sắp xếp, thật ra Thái Tử Điện hạ căn bản không có quyết tâm, cũng không có nghĩ đến chuyện mưu triều soán vị, tất cả đều là do ngươi an bài, sau khi ngươi giết Phong Lâm Tổng Đốc đã mời chúng ta đến, muốn tung một mẻ lưới bắt sạch chúng ta?

- Ha ha… nói không sai… các ngươi trả lời đúng lắm, tình hình thật sự là như vậy, chính ta đã sắp xếp như vậy, nhưng đáng tiếc phản ứng của các ngươi lại quá chậm.

Bạch Khởi nói, giữa lúc nói tiện thể tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó ngồi dựa vào chiếc ghế nhìn đám người ở trước mặt, vẻ mặt tràn đầy sự trêu tức nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Có người nghe xong không kìm được kêu lên, bọn họ vô cùng quan tâm đến bản thân mình, bây giờ lúc này đã có người dao động, cái gì là Thái Tử, là đại nghiệp, không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân mình. Trước đó bọn họ có lẽ còn nói một cách rất đường hoàng, hoặc là ba hoa chích chòe đều là hư không hết, đến lúc nguy hiểm nhất cũng không có ai dám bảo đảm những gì mình nói lúc trước đều là sự thật. Các vị Tổng Đốc này đều như nhau, người đầu tiên nói về Thái Tử, vỗ ngực bảo vì Thái Tử mà có thể hy sinh tính mạng, vì Thái Tử cúc cung tận tụy cho đến chết, cũng chính là hắn khi sắp đối diện với chuyện rơi đầu, khi liên quan đến tính mạng của mình cũng là người kinh sợ đầu tiên.

- Làm gì? Chẳng lẽ còn phải hỏi sao? Ta hao tâm tổn sức đưa các ngươi đến đây, đương nhiên là muốn giết các ngươi rồi, đương nhiên nếu trong các ngươi có người hợp tác thì ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho hắn…

Bạch Khởi sau khi cầm tách trà đang ở trên bàn uống một ngụm nói như vậy, không biết tại sao Bạch Khởi cảm thấy hơi khát nước… đại khái là quá phí lời với đám người này, cho nên Bạch Khởi muốn trực tiếp đi vào chủ đề chính, cũng không phí lời nữa.

- Ngươi muốn giết ta sao? Ta thấy có lẽ không phải, ngươi đã đến đây chẳng lẽ lại hao tâm tổn sức đưa chúng ta đến đây rồi giết sạch, có lẽ ngươi cũng biết mười một Hành tỉnh phương Nam đã bí mật huấn luyện một trăm hai mươi vạn binh mã, một ngày nào đó chúng ta có chuyện gì ngươi làm sao có thể khống chế được một trăm hai mươi vạn binh mã? Đến lúc đó đất nước đại loạn ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?

Lão giả ngồi ở đó nãy giờ không hề cử động đột nhiên lại mở miệng nói, chuyện đã đến bước này mọi người trái lại đều im lặng, lão giả đó nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt bình tĩnh nói như vậy.

Đương nhiên bây giờ nói cái gì cũng là vô nghĩa, bây giờ thủ đoạn phương pháp duy nhất bảo vệ tính mạng của bọn họ chính là một trăm hai mươi vạn binh sĩ tinh nhuệ đó. Còn những cái khác không có cách nào bảo vệ được cái đầu của bọn họ, về điều này lão giả cũng biết cũng rất rõ, cho nên hắn mới nói ra những lời như vậy, nói ra những lời này không phải muốn Bạch Khởi phân biệt cái gì là ngọc cái gì là đá, cũng không phải muốn uy hiếp Bạch Khởi, chỉ là muốn nói với Bạch Khởi lợi ích của bọn họ, để bảo đảm cho tất cả bọn họ đều không chết…

Thân thể là cái quý giá nhất, chỉ cần giữ được cái đầu của mình thì mới có các cơ hội khác, nếu không bản thân chết đi thì còn nói Quân đoàn, binh sĩ, tạo phản gì nữa? Cái gì là giúp sức cho Thái Tử? Tất cả đều là hư không… lúc này sợ là nói cái gì cũng đều không có tác dụng.

- Vậy sao? Ngươi nghĩ như vậy sao? Thật ra ta rất thèm muốn một trăm hai mươi vạn binh sĩ đó, cũng rất muốn điều động bọn chúng, để bọn chúng trở thành binh lực của Đế Quốc, đem bọn chúng sắp xếp lại. Nhưng điều này cần phải có sự giúp đỡ của các ngươi, nhưng có một điều ta cần nói rõ là, đây không phải là việc hợp tác với các ngươi, mà đây là mệnh lệnh cho các ngươi…

Bạch Khởi cười lạnh rồi nói.

- Vậy nếu chúng ta không hợp tác thì sao?

Lão giả đó vẫn có chút ương bướng hỏi một câu như vậy…

- Không hợp tác sẽ chết!

Bạch Khởi cho đến giờ vẫn đóng vai hiền lành nghe xong câu này, không nói nhiều nheo mắt lại, nói một câu như vậy, sau khi nói xong trong nháy mắt đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão giả, một vị Đấu Vương Ảnh tộc xông tới, trong nháy mắt thần không biết quỷ không hay chặt đứt đầu đối phương.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.