Cửu U Long Giới

Chương 285: Chương 285: Các vị Tổng Đốc của phương Nam (1)




- Tại sao?

Vị mưu sĩ hàng ngày giúp đỡ cho mình tự nhiên nói ra như vậy khiến Du Lâm Tổng Đốc có chút không hiểu. Bạch Khởi rất lợi hại, không dám nói là dụng binh như thần, ít nhất có thể gọi là danh tướng, nhưng nơi này lại là Phong Lâm Hành tỉnh, Phong Lâm Tổng Đốc đã thâm căn cố đế ở nơi này, nắm giữ quyền lực mười mấy năm. Trong tay lại có mười mấy vạn tinh binh và mấy vạn Thủ Bị Quân. Mối quan hệ với các Đại quý tộc phú hào, các quan viên trong thành cũng vô cùng mật thiết, thế lực rắc rối khó gỡ. Còn Bạch Khởi lại từ Đế Đô tới, không quen thuộc với tình hình ở đây, ngoại trừ ba ngàn thân binh thì hầu như không còn lực lượng nào khác. Ở Phong Lâm Hành tỉnh muốn bắt Phong Lâm Tổng Đốc căn bản là chuyện vô nghĩa, đây là chuyện không có khả năng.

- Nguyên nhân rất đơn giản… Bạch Khởi không đơn giản như vậy, theo tin tình báo mới nhất của chúng ta, bản thân Bạch Khởi có tu vi cấp cao, chưa nói đến bên cạnh Bạch Khởi còn có Lưu Dịch Tư vốn là Thất Tinh Đấu Hoàng không phải dễ đụng vào. Đại nhân, không phải tôi xem thường Phong Lâm Tổng Đốc nhưng những người là thủ hạ của ông ấy cho dù có buộc lại một chỗ cũng không phải là đối thủ của Lưu Dịch Tư. Hắn ta là Thất Tinh Đấu Hoàng chứ không phải là Thất Tinh Đấu Sĩ … ngài cảm thấy những tên thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc có là đối thủ của Lưu Dịch Tư được không? Cho dù các thủ hạ khác của Bạch Khởi đều là phế vật, chỉ cần một mình Lưu Dịch Tư cũng đủ để tiêu diệt Phong Lâm Tổng Đốc rồi, huống hồ thân binh thủ hạ của Bạch Khởi đều là quân tinh nhuệ trong biên đội phương Bắc, người nào cũng là binh sĩ bách chiến. Hơn nữa bên cạnh Bạch Khởi không phải còn có sự tồn tại của cao thủ như Độc Cô Chiến Thiên sao? Cho nên tôi cho rằng Phong Lâm Tổng Đốc và Bạch Khởi không phát sinh xung đột thì không nói làm gì, nếu ngày đó phát sinh xung đột vậy thì người phải chết tuyệt đối chính là Phong Lâm Tổng Đốc chứ không phải là Bạch Khởi.

Mưu sĩ trung niên đem suy nghĩ của mình nói ra toàn bộ.

Du Lâm Tổng Đốc nghe xong lời này thì nhíu mày, bất giác gật gật đầu, không thể không nói những chuyện thủ hạ của mình vừa nói thật sự rất có lý, nghĩ kĩ thì thật sự là như vậy, nghĩ đến điều này Du Lâm Tổng Đốc chợt biến sắc, trầm giọng nói:

- Vậy ý ngươi nói chuyện này rất có thể là do Bạch Khởi phát hiện ra bí mật của chúng ta, cố ý làm như vậy?

- Chuyện này… tôi cũng không dám khẳng định, nói không chừng còn có ẩn tình gì khác, nhưng theo tôi thấy chuyện này vẫn nên hết sức cẩn thận. Dù sao đây cũng là đại sự mưu triều soán vị, làm không tốt rất có khả năng rơi vào cảnh toàn gia diệt môn cho nên chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao người ta nói ‘Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền’.

Mưu sĩ trung niên cũng không dám nói quả quyết cho nên dùng một ngữ khí uyển chuyển đem ý tứ của mình nói ra.

Du Lâm Tổng Đốc gật gật đầu, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói:

- Thật sự như vậy, chuyện này vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, đã như vậy thì chúng ta đừng tới đó trước, tạm thời tìm một nơi dừng chân trong thành, xem tình hình sau khi các Tổng Đốc khác đến đó như thế nào, chúng ta vẫn nên nhẫn nại một chút thì tốt hơn.

Du Lâm Tổng Đốc gật gật đầu rồi đưa ra quyết định như vậy.

Hành vi cứ yên lặng mà quan sát chứ không thông báo cho các Tổng Đốc khác cùng phòng bị của chủ nhân mình khiến mưu sĩ trung niên cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Mặc dù nói mười một vị Tổng Đốc phương Nam ở ngoài giống như thiết dũng nhất bàn, vô cùng đoàn kết, cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử, nhưng thật ra giữa bọn họ không phải không có mâu thuẫn, chuyện tranh quyền đoạt lợi cũng có xảy ra, giữa lúc tương hỗ cũng có khi không hòa thuận. Chuyện lần này nguy hiểm như vậy, nếu như tùy tiện liên lạc với những người khác rất có khả năng bị phát hiện. Du Lâm Tổng Đốc đương nhiên không muốn vì những người khác mà phải chịu nguy hiểm gì. Dù sao một ngày nào đó nếu các vị Tổng Đốc khác xảy ra chuyện thì đối với Du Lâm Tổng Đốc mà nói cũng không hẳn không phải là chuyện tốt. Bọn họ đã cùng nhau huấn luyện một trăm hai mươi vạn quân, binh quyền của toàn bộ sáu Quân đoàn sẽ lập tức rơi vào trong tay của Du Lâm Tổng Đốc, cho nên những Tổng Đốc khác cho dù có chết hết cũng không hẳn là chuyện xấu. Dù sao nếu không xảy ra chuyện, tới trễ một chút cũng không có gì, nếu xảy ra chuyện thì sẽ sớm muộn cũng phải khởi binh tạo phản, cũng không phải là chuyện thế lực đơn độc…

Đương nhiên đây là biểu hiện của người ích kỷ, chủ nhân của mình chính là người như vậy, hắn không còn cách nào khác, thân là mưu sĩ có một số chuyện hắn không nên nói thì hắn sẽ không lắm miệng hỏi nhiều. Dù sao nói thế nào hắn cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, nhân vi ngôn khinh, trêu chọc chủ nhân thì bản thân mình cũng sẽ không được sống những ngày bình yên.

Kết quả là Du Lâm Tổng Đốc ích kỷ tìm một chỗ tạm thời ở lại, còn chín vị Tổng Đốc kia không nghĩ nhiều như vậy, cũng không có mưu sĩ như vậy, cho nên vội vàng tới thẳng Phủ Tổng Đốc, được người hầu của Phủ Tổng Đốc sắp xếp. Hầu như mọi người đều tới cùng một ngày, đây là ngày đã được hẹn trước, cho dù có người tới trước cũng không vội vào thành, cái mà mọi người chú ý chính là nhất trí trong hành động, ai tới sớm hay là tới muộn cũng đều khó coi. Vì vậy giữa bọn họ mặc dù không có liên hệ, nhưng đều nhất trí cùng tới vào buổi sáng một ngày, còn Du Lâm Tổng Đốc lại vắng mặt một cách lạ kì.

- Mọi người đều đến rồi, sao lại không thấy lão già Du Lâm Tổng Đốc? Lẽ nào lần này hắn không tới?

Một vị Tổng Đốc đứng trong phòng, sau khi hàn huyên với các vị Tổng Đốc khác, quan sát bốn phía nói với chút ngạc nhiên.

- Ha… lão già đó cậy già lên mặt, không biết bản thân mình là ai, chuyện quan trọng như vậy mà lại tới trễ, không phải là lão ấy sợ chuyện sắp xảy ra cho nên mới không dám tới đấy chứ?

Một vị Tổng Đốc vốn có quan hệ đối địch với Du Lâm Tổng Đốc đứng dậy nói với vẻ mặt tức giận. Khi nhắc tới Du Lâm Tổng Đốc trên mặt đã xuất hiện lửa giận phừng phừng, quả nhiên vị Tổng Đốc khoảng chừng năm mươi tuổi này vô cùng bất mãn với Du Lâm Tổng Đốc, cho nên lúc này mới nói ra những lời như vậy, cũng không biết giữa bọn họ rút cục có mâu thuẫn thế nào, dĩ nhiên nói một vị Tổng Đốc có thân phận bất cố như Du Lâm Tổng Đốc trước mặt đám đông chỉ phí lời.

- Đừng nói như vậy, Du Lâm Tổng Đốc nói không chừng đã gặp chuyện gì đó trên đường tới đây, mọi người không nên suy đoán lung tung thì tốt hơn, dù sao ăn thì có thể ăn linh tinh nhưng nói thì không thể nói linh tinh được, có một vài lời trước khi nói ta thấy vẫn nên châm chước một chút thì tốt hơn. Dù sao có một số chuyện khi nói ra lại không phù hợp, Du Lâm Tổng Đốc là người thế nào, ta đương nhiên rất rõ, ông ta là người rất đúng giờ, lần này không tới sợ là đã gặp chuyện gì rồi, cho nên chúng ta tạm thời cứ đợi xem sao…

Có người phản đối, đương nhiên cũng có người ủng hộ, có người đối địch, đương nhiên cũng có sự tồn tại của bằng hữu, cho nên sau khi vị Tổng Đốc đối địch với Du Lâm Tổng Đốc lên tiếng, một vị Tổng Đốc ngồi ở đó có vẻ tương đối thân thiết với Du Lâm Tổng Đốc cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng nói thế nào cũng đều là vì muốn nói giúp cho Du Lâm Tổng Đốc.

- Được rồi… tất cả mọi người đừng suy đoán lung tung nữa, ta nghĩ Du Lâm Tổng Đốc không phản bội Thái Tử đâu, về điểm này mọi người đều rất rõ, hắn không tới nói không chừng là đã gặp chuyện gì phiền phức hoặc là có chuyện gì ngăn cản, mọi người đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này tạm thời đừng quan tâm nữa… chúng ta vẫn nên nói những chuyện khác… Mọi người xem… lần này Phong Lâm Tổng Đốc tìm chúng ta tới để thương lượng chuyện khởi binh, mọi người thấy thế nào?

Một lão giả già nua như Du Lâm Tổng Đốc nhưng xem ra rất có uy tín mở miệng nói, sau khi ông ta vừa nói xong những tiếng ồn xung quanh trong nháy mắt đã ngừng lại, xem ra địa vị của ông ta rất là cao.

- Thấy thế nào à? Thái Tử Điện hạ đối với các chư vị ở đây đều là ân trọng như núi, trong chúng ta không ít người đã nhận được ân huệ đó. Có một số người đã cùng Thái Tử vào sinh ra tử, trước đó chúng ta đã thương lượng rồi, Bệ Hạ mặc dù còn trẻ trung khỏe mạnh, nhưng nói thế nào cũng đã sáu mươi tuổi nhưng vẫn nắm giữ quyền lực không chịu buông tay. Điều này không tránh khỏi có chút quá đáng, đương nhiên là bây giờ cũng không có gì nhưng Bệ Hạ từ trước đến nay vẫn bất mãn với sự trung thành, hết lòng với Đế Quốc của Thái Tử Điện hạ, muốn phế truất Thái Tử để Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan lên làm Thái Tử, là chủ nhân tương lai của Đế Quốc? Chuyện này sao chúng ta có thể đồng ý? Lý Tầm Hoan là người gì chứ, ta nghĩ mọi người đều rất rõ, tham hoa háo sắc, đê tiện vô sỉ, trong Đế Quốc ai mà không rõ danh hiệu của hắn? Tuyệt thế dâm ma! Nếu để người như vậy lên làm Hoàng Đế, tương lai Đế Quốc rộng lớn này còn không bị hắn làm cho mất sạch? Chúng ta không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cho nên chúng ta nhất định phải khởi binh giúp đỡ cho Thái Tử, giúp đỡ Thái Tử lên ngôi… Trước đây Thái Tử Điện hạ không đồng ý yêu cầu của chúng ta, nhưng lần này Phong Lâm Tổng Đốc đã tìm chúng ta tới, vậy chắc là Thái Tử Điện hạ đã thông qua vấn đề này, cho nên kêu chúng ta động thủ. Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp. Thái Tử Điện hạ đã tín nhiệm chúng ta như vậy, chúng ta nhất định không thể để Thái Tử Điện hạ thất vọng, khởi binh thôi chứ còn thương lượng nhiều để làm gì?

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.