Dẫn theo Linh Nhi đi trên đường, Bạch Khởi không phô trương đánh trống khua chiêng dẫn theo đội hộ vệ của mình, dẫn theo mấy nghìn người xuất hiện ầm ĩ trên phố thì vô cùng đáng nghi cho nên Bạch Khởi chỉ dẫn theo Linh Nhi mặc trang phục đơn giản, và mấy hộ vệ do Huyền Vũ dẫn đầu đi ra, bắt đầu du ngoạn trong Đế Đô.
Mấy ngày gần đây vì đại thọ sáu mươi tuổi của Lý Tự Minh sắp đến, cho nên sứ giả của các nước bên cạnh Bất Diệt Hoàng Triều và khắp nơi trong cả nước đều lần lượt đến. Thậm chí là Thiên Long đang ở trạng thái đối đầu với Bất Diệt Hoàng Triều và Hải Tộc của Hải Vực xung quanh Bất Diệt Hoàng Triều cũng cử sứ giả đến. Các nước Tây Vực cũng như vậy, có thể nói đại thọ sáu mươi tuổi của Lý Tự Minh trở thành lễ chúc mừng to lớn của cả Đông Nam Đại lục cho nên trong khoảng thời gian này Đế Đô Thành Hoa Hồng có vẻ náo nhiệt vô cùng.
Có vô số cửa hàng bên đường, các nơi đều nhiệt tình rao bán. Bạch Khởi dẫn theo Linh Nhi và mấy hộ vệ đi chơi trên đường đã mua không ít những thứ hay ho, túi lớn túi nhỏ chất thành một đống. Đều không phải là thứ đáng tiền, nhưng Linh Nhi có vẻ rất thích thú, đã mua không ít, làm cho Bạch Khởi không còn cách nào khác, chỉ có thể kêu Huyền Vũ kêu người mang đồ quay về.
Còn Bạch Khởi dẫn theo Linh Nhi tiếp tục du ngoạn gần đó, bỗng nhiên một tiểu lâu xuất hiện trước mặt Bạch Khởi và Linh Nhi. Tiểu lầu ba tầng cho dù không lớn nhưng lại rất có phong vị. Trên lầu cao một bảng hiệu thật lớn xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Trên tấm bảng màu vàng treo trên cửa được viết ba chữ lớn ‘Trân Bảo Lâu’.
Cái tên Trân Bảo Lâu, Bạch Khởi đã từng nghe qua, nghe nói Trân Bảo Lâu này là một thương hội mua bán đá quý rất nổi tiếng, có lịch sử đã mấy trăm năm ở Đại lục. Nơi này nghe nói còn có thợ thủ công tốt nhất, có đồ trân châu ngọc bảo quý nhất ở Đại lục, là nơi tất cả các cô nương yêu thích nhất. Đương nhiên Bạch Khởi cũng chỉ là tình cờ nghe người khác nói, dù sao với địa vị thân phận của Bạch Khởi bây giờ, những nơi như Trân Bảo Lâu vốn không được Bạch Khởi xem trọng.
Đối với những nơi như vậy, Bạch Khởi vốn cũng không để ý nhưng nhìn khuôn mặt thích thú của những cô nương khi đi ra và sự ra vào tấp nập của quan khách, lại nhìn Linh Nhi bên cạnh mình, Bạch Khởi mới sửng sốt phát hiện, lâu như vậy nhưng Linh Nhi vẫn chưa có bất kỳ đồ trang sức nào. Nhìn đôi tay trống không, hai tay nhẵn nhụi, trơn tuột nhưng không có một vật gì, nhất thời cảm giác có lỗi chợt xuất hiện trong lòng Bạch Khởi. Mặc dù hắn biết Linh Nhi không để ý đến điều này, nếu Linh Nhi để ý thì muốn bao nhiêu không phải chỉ cần một câu nói là được sao, nhưng từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nhắc đến, hơn nữa Bạch Khởi cũng không nghĩ đến vấn đề này, nói ra thật sự có chút hổ thẹn.
Dù sao son phấn, đồ trang sức châu báu có cô nương nào mà lại không thích chứ? Mặc dù không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng nhất định là rất thích, còn bản thân mình lại không hề để ý, điều này khiến Bạch Khởi có chút hổ thẹn, kéo tay Linh Nhi Bạch Khởi đi vào trong Trân Bảo Lâu.
- A… Vào đây làm gì vậy?
Linh Nhi ban đầu rất ngạc nhiên, thấp giọng kinh ngạc kêu lên.
- Còn hỏi nữa, đương nhiên là mua đồ trang sức cho nàng rồi, lẽ nào còn có thể còn có chuyện khác nữa sao?
Bạch Khởi sau khi nghe xong vừa kéo Linh Nhi vừa nói, trong lúc nói hai người đã bước vào trong Trân Bảo Lâu.
Quần áo mà hai người mặc rất bình thường, không phải là cao cấp nhưng cũng không tệ lắm, quần áo của giới trung lưu, không phải quý giá nhưng cũng không phải là đồ vải thô, nhưng nó vẫn thu hút ánh mắt của không ít người. Dù sao tuấn nam mỹ nữ lúc nào cũng thu hút ánh mắt của người khác, Bạch Khởi là một nam nhân khôi ngô, tuấn tú, còn Linh Nhi, vẻ đẹp thuần khiết như nước của nàng làm lay động lòng người, nếu không phải là mỹ nữ thì trong Đế Đô sợ là cũng khó tìm được mấy cô gái xinh đẹp như thế.
Cho nên khi hai người bước vào trong lập tức thu hút sự chú ý, mặc dù quần áo của hai người xem ra rất bình thường, nhưng khí chất mới nhìn đã biết là lai lịch không bình thường. Đặc biệt là khí chất hồn nhiên của Bạch Khởi mới nhìn đã biết là người phú quý, giàu có. Trưởng quầy ở đây kiến thức rộng rãi, đương nhiên không vì vấn đề quần áo mà xem thường Bạch Khởi. Sau khi nhìn thấy Bạch Khởi và Linh Nhi bước vào lập tức cáo lỗi với khách quan đang đứng bên cạnh chạy vội lại chỗ Bạch Khởi.
- Tiểu thư và thiếu gia, xin hỏi hai vị muốn mua thứ gì? Nếu muốn mua hàng cao cấp, trên lầu trên của chúng tôi còn có một số phẩm vật quý giá, nhưng giá có hơi đắt, hai vị xem…
Trưởng quầy nở nụ cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng nói với Bạch Khởi.
Ở lầu một, mặc dù rộng đến trăm mét vuông, có mười mấy quầy hàng nhưng hàng hóa ở đây lại đều là hàng có chất lượng thấp nhất, bán cho người bình thường thì có thể nhưng quý tộc thật sự và người có tiền chẳng bao giờ để ý đến những thứ đó. Mà vừa vặn là trong Đế Đô Thành Hoa Hồng của Bất Diệt Hoàng Triều, quý tộc thật sự và người có tiền lại rất nhiều, rất nhiều. Cho nên lầu một đều là hàng thông thường, còn lầu hai mới là nơi chuẩn bị hàng cao cấp cho một số người, đương nhiên những thứ ở lầu một thứ nào cũng hơn một kim tệ, còn lầu hai… đồ ở đó không có mấy trăm kim tệ thì đừng nghĩ đến chuyện mua nó.
Trưởng quầy cũng là vì nhìn Bạch Khởi và Linh Nhi có khí chất phi phàm nên mới nói như vậy, đương nhiên cũng vì đây là lần đầu Bạch Khởi và Linh Nhi đến nơi này nên không phải là khách quen. Nếu là khách quen thì không mất thời gian đã lên thẳng lầu hai rồi.
- À, vậy hãy dẫn chúng ta lên xem xem, ta nhất định sẽ cho ngươi không ít tiền.
Bạch Khởi nghe xong lời này nhãn thần sáng ngời, lập tức nói. Tiền… chỉ là chút lòng thành mà thôi. Bạch Khởi bây giờ không còn là Bạch Khởi mấy năm trước, Bạch Khởi bây giờ cao lớn vạm vỡ, khí chất cao sang. Kim tệ dự trữ của Bạch Khởi có một trăm bảy mươi triệu kim tệ, mặc dù còn có việc phải dùng, nhưng ít nhất vẫn còn một tỉ kim tệ chưa dùng đến. Mua một vài món trang sức căn bản không phải là vấn đề gì to tát, nói không chừng, toàn bộ Trân Bảo Lâu này, không… ngay cả khi Trân Bảo Lâu kinh doanh ở khắp cả Đại lục, nếu Bạch Khởi thích thì có thể mua bất cứ lúc nào.
- Vâng… vậy mời hai vị…
Trưởng quầy nghe xong vội vàng cười, hắn biết phán đoán của mình là chính xác. Mặc dù y phục trên người của hai người này giống như chẳng ra gì nhưng lai lịch tuyệt đối không bình thường, đây không phải là kinh doanh hay sao?
Khách quan bình thường cho dù là chủ nhân có kêu trưởng quầy cũng không tự mình tiếp đón, trừ phi là gặp được nhân vật quan trọng nào đấy, dù sao nhiệm vụ của hắn là quản lý toàn bộ. Nhưng hôm nay hắn lại tự mình đón tiếp Bạch Khởi và Linh Nhi vì hắn cảm thấy khí chất của hai người không bình thường, tiếp đón tốt nói không chừng lại gặp thần tài.
Khi bước lên lầu trên, trước mặt Bạch Khởi xuất hiện ba bốn quầy hàng và một loạt các ghế mềm mại, cũng không biết là dùng loại lông gì để chế tạo ra những chiếc ghế này, nhưng xem ra vô cùng mềm nhẹ. Hơn nữa trên lầu hai còn tràn ngập trong không gian một mùi hương nhè nhẹ làm tinh thần sảng khoái, so với vẻ náo nhiệt ở ngoài cửa thì ở đây yên lặng hơn nhiều. Lẳng lặng lẻ loi cũng là bộ dạng của mười mấy người ở trên lầu hai này, nhưng nhìn quần áo và khí chất thì ai cũng là người giàu có cao sang.
Bạch Khởi và Linh Nhi đi lên, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, trưởng quầy lập tức kêu người mang tới những đồ trang sức châu báu, nhìn bề ngoài cũng không tệ, tinh khiết, trong sáng, đẹp đẽ. Vẻ mặt của Linh Nhi đầy thích thú ngắm đi ngắm lại, nhưng cuối cùng chỉ lấy ra một đôi hoa tai nhỏ nhất nhìn đi nhìn lại nhưng vẫn đầy thích thú.
Đôi hoa tai mặc dù không lớn, phía trên chỉ có một viên ngọc bích nho nhỏ, làm thành một đôi, xem ra cũng không tệ, nhìn thấy phản ứng của Linh Nhi, Bạch Khởi không chịu được lắc lắc đầu, nghĩ lại địa vị của Bạch Khởi bây giờ lẽ nào còn có những điều không đạt được sao.
Giữa lúc Bạch Khởi mở miệng chuẩn bị mua toàn bộ những mặt hàng tốt hơn thì đột nhiên có một âm thanh chói tai vang lên:
- Ha ha… không ngờ hôm nay ở Trân Bảo Lâu lại gặp được một mặt hàng thượng đẳng như vậy. Cô nương, cô muốn thứ đó sao? Tôi sẽ mua toàn bộ cho cô được không?
Nghe xong thanh âm này sắc mặt của Linh Nhi có chút ửng đỏ cộng thêm một chút tái đi, còn Bạch Khởi tự nhiên nhíu mày. Với địa vị của Bạch Khởi lúc này, ai dám trêu chọc nữ nhân của Bạch Khởi trước mặt đám đông chứ? Điều đó chẳng khác gì tìm đến cái chết. Phóng mắt khắp Đế Đô này sợ là cho dù với đẳng cấp của Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư cũng không dám làm như vậy, Bạch Khởi bây giờ có thể nói là đứng trên tất cả.
Ngẩng đầu nhìn lên trước mặt là một quý tộc trẻ tuổi, bên cạnh là bốn năm tên dáng dấp như thủ hạ, khuôn mặt không có vẻ anh tuấn, mặc trường bào màu trắng, mới nhìn đã biết là loại phong lưu đào hoa, khiến người khác không thích.
- Không cần đâu, chúng tôi có tiền… ông chủ chúng tôi mua tất cả, còn có thứ gì tốt cũng lấy ra hết đi…