Trong đôi mắt của Đại Hắc Thiên chợt có tia sáng lóe lên, nhưng ngay sau đó đã cười cười nói nói. Đối với bí mật của Bạch Khởi, Đại Hắc Thiên ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Ban đầu hắn có thể cảm nhận được rõ rệt là trong người của Bạch Khởi còn có một linh hồn có đẳng cấp đáng sợ… Bạch Khởi có chút bí mật cũng là chuyện bình thường, về phần đó là chuyện gì, Đại Hắc Thiên cũng không hỏi, cũng không quan tâm. Dưới sự chứng kiến của Sáng Thế Thần, Bạch Khởi và hắn đã thề đồng mệnh tương liên, hắn đương nhiên là rất yên tâm. Cho dù là đem tuyệt kỹ bí truyền giao cho Bạch Khởi cũng không có gì. Dù sao hai người cũng là đồng mệnh tương liên hơn nữa cũng không có xung đột lợi ích gì, Bạch Khởi cũng không thể hại mình, cho nên Đại Hắc Thiên rất yên tâm, cũng rất rộng rãi. Sau khi nghe xong, không chút nghĩ ngợi liền đem đấu kỹ Huyết Ma Thủ truyền thụ lại cho Bạch Khởi.
Khi Bạch Khởi đi theo Đại Hắc Thiên để tu luyện đấu kỹ Thần cấp Huyết Ma Thủ, chuyên tâm vô cùng, hơn nữa cũng có sự cố gắng dị thường. Nhưng cách truyền thụ của Đại Hắc Thiên cũng giống như của Cửu U, đó là trực tiếp để Bạch Khởi có thể tự nắm bắt được. Điều này cần phải có thời gian, mà thời gian này lại thường thường thong thả đến lạ thường. Mặc dù Bạch Khởi hàng ngày cũng không có chuyện gì, xã hội tương đối rất thái bình, vị Bắc phương Nguyên Soái, Tây Bắc Vương như Bạch Khởi cứ vui hưởng những ngày thanh bình, có thể tập luyện đấu kỹ tùy lúc tùy nơi. Cho dù là như vậy thì khi Bạch Khởi có thể nắm bắt toàn bộ đấu kỹ này cũng đã là chuyện của ba tháng sau.
Thời gian ba tháng nháy mắt đã trôi qua, hạ đi thu đến, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, lá trên những cây đại thụ trong Hoàng Cung này cũng bắt đầu rơi xuống, phủ đầy cả sân. Vào một ngày khi Bạch Khởi đang ở trong sân tu luyện đấu khí của mình thì bỗng nhiên Bạch Khởi cảm thấy một trận rung động, mặt vội biến sắc nhìn về phía rừng cây nằm bên trái Ngự Hoa Viên.
Không nói nhiều, không đợi bọn thị vệ đứng xung quanh phản ứng, Bạch Khởi một mình trực tiếp vọt tới. Những tên thị vệ đi theo bên cạnh Bạch Khởi vội biến sắc, vội vàng rút vũ khí của mình theo sát phía sau. Trong đó một người phóng về hướng ngược lại để đi báo cho đại đội nhân mã. Làm thân binh của Bạch Khởi, bọn họ nhìn thấy phản ứng của Bạch Khởi đương nhiên đã biết có chuyện xảy ra, cho nên theo sát phía sau của Bạch Khởi.
Sau khi đi hơn ngàn thước, Bạch Khởi đi tới giữa rừng cây, nơi đó là dải đất đầy hoang sơ. Trước mặt Bạch Khởi xuất hiện bảy người, toàn thân mặc áo màu đen, đứng ở nơi cách Bạch Khởi đứng không xa, ước chừng khoảng mười mấy thước, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi. Dường như là họ đã đứng ở đây từ lâu để đợi Bạch Khởi.
Vững vàng đứng ở nơi đó, Bạch Khởi nheo mắt nhìn về phía đối phương, cũng không có động tác dư thừa gì. Sau khoảng mười giây, mấy trăm tên thân binh phía sau Bạch Khởi đã rối rít chạy tới. Sau khi Độc Cô Chiến Thiên phất tay ra hiệu, vội vàng rút vũ khí của mình xông tới phía đối phương, nhưng bộ dạng đó ai cũng có thể nhìn ra được không phải là triển khai công kích mà là bao vây đối phương.
- Ngươi chính là Bạch Khởi sao? Ô… không ngờ người mà lão bạn già kêu ta đi tìm lại trẻ như vậy, hơn nữa còn là Nguyên Soái Tây Bắc Vương của Đế Quốc Bất Diệt Hoàng Triều. Đúng là quá xuất sắc, thân phận khiến người ta phải kinh ngạc. Thủ hạ binh mã cũng có mấy trăm vạn, tung hoành một phương, có thể nói là chư hầu một phương. Chẳng trách khi lão bạn già nói tới ngươi mặt tràn đầy tự tin, hơn nữa còn nói khi ta gặp ngươi thì sẽ hiểu. Quả thật ngươi không làm cho ta thất vọng, hơn nữa ngươi giống như có nhiều tiền đồ hơn, quả thật rất phù hợp với yêu cầu của ta. Nhưng để tìm ngươi, ta đã phải chạy mất mấy ngàn dặm, chẳng lẽ ngươi lại tiếp khách như vậy sao?
Một người mặc hắc bào đứng ở giữa bước ra một bước vô cùng hưng phấn nói.
Nghe xong lời này Bạch Khởi khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó vung tay lên, những binh sĩ đang cấp tốc lao tới vội dừng bước, sau đó từ từ lui về phía sau của Bạch Khởi. Nhưng bên ngoài tiếng động vẫn không ngừng vang lên vì bên ngoài rừng cây khoảng mười thước đã bị thân binh của Bạch Khởi bao vây chặt chẽ rồi.
Vèo vèo~~
Hai Đấu Vương Ảnh Tộc xuất hiện trong nháy mắt, phi thân lên hai cành cây cao lớn bên cạnh Bạch Khởi, lặng lặng nhìn mọi thứ trước mặt, chỉ để lộ một chút thân ảnh nhưng lập tức biến mất. Còn phía sau Bạch Khởi, một luồng ánh sáng màu xanh đậm hiện lên, Lưu Dịch Tư đã đột phá tiến vào Bát Tinh Đấu Hoàng tiến đến bên cạnh của Bạch Khởi, lặng lặng rút kiếm của mình ra, nhìn về mấy người đang đứng cách đó mấy thước.
- Không thể không thừa nhận, Vương Gia, thủ hạ của ngài binh cường mã tráng, hơn nữa cũng không thiếu cao thủ… Nhưng hãy nghe ta nói một câu, người của ngài không thể làm gì chúng ta, vì vậy ngài nên kêu bọn họ rời đi. Chúng ta không có ác ý, chúng ta tới đây chỉ vì ta có chuyện muốn nói với ngài mà thôi, hơn nữa những lời này không thể để người khác nghe được.
Người mặc hắc bào đứng ở chính giữa, sau khi nhìn qua Lưu Dịch Tư và Bạch Khởi cười nói, khi nói những lời này biểu hiện đầy vẻ tự tin.
- Vậy sao? Ô… các ngươi nói các ngươi không có ác ý, hơn nữa còn tự tin cái gì chứ? Ha ha, nói thật bao nhiêu năm qua, người như ngươi ta mới gặp lần đầu đấy, nhưng ngươi đã nói như vậy, Bạch Khởi ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân, nhưng nơi này không phải là chỗ nói chuyện, nếu chư vị đồng ý, thì hãy theo ta vào cung nói chuyện.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười nói, mặc dù không rõ lai lịch của đối phương nhưng sau khi đối phương nhìn thấy Lưu Dịch Tư, lại tự tin như vậy, xem ra không hề đơn giản. Hơn nữa kẻ cầm đầu xem ra không phải kẻ bình thường cho nên Bạch Khởi quyết định chiêu đãi đối phương, xem xem đối phương rút cục có mục đích gì. Nhưng Bạch Khởi có thể khẳng định là đối phương thật sự có chuyện muốn tìm mình, hơn nữa tạm thời không có thương tổn tới mình.
Về phần nguyên nhân… Thật ra rất đơn giản, làm một tướng lĩnh chiến trường, là Đại tướng lãnh binh, Bạch Khởi có cảm giác rất nhạy cảm đối với sát khí. Khi đối phương nhìn mình không hề có chút sát khí, ngược lại còn có chút rung động và kinh hãi, lại có chút vui sướng. Từ điều này có thể thấy đối phương không hề có ác ý, cho nên Bạch Khởi mới độ lượng như vậy, nếu không Bạch Khởi đã sớm điều động binh mã để giết chết đối phương, chứ đâu phí lời với bọn họ như vậy.
Đương nhiên cũng có thể những người của mình thật sự không phải là đối thủ của đối phương, nhưng Bạch Khởi cũng không muốn đối đầu với đối phương mà là xoay người bỏ chạy. Bạch Khởi tin là mình muốn rời khởi nơi này thì không có ai có thể ngăn cản được mình, cho dù là đối diện với cao thủ Đấu Đế cũng có đủ khả năng để bảo vệ mình, cho nên Bạch Khởi đồng ý với điều kiện của đối phương.
Sau khi dẫn đối phương vào thư phòng, Bạch Khởi ra hiệu cho thủ hạ của mình từ từ lui ra, trong đó thậm chí bao gồm cả Lưu Dịch Tư. Bọn họ đều đứng ở ngoài theo lệnh của Độc Cô Chiến Thiên, trấn giữ ở ngoài cửa không cho bất cứ người nào tới quấy rầy Bạch Khởi.
Sau khi tiến vào để dâng trà, khi các thị nữ cũng chậm rãi lui ra, Bạch Khởi ngồi ở chính giữa mới nhìn qua người đầu lĩnh mặc hắc bào, sau đó nói:
- Được rồi, bây giờ đã không còn người ngoài rồi, các hạ cũng nên lộ bộ mặt của mình đi, ta cũng không muốn nói chuyện với người giấu đầu lòi đuôi.
Đáp lại hành động chân thành của Bạch Khởi, mấy người mặc hắc bào sau khi đưa mắt nhìn nhau đều đưa ánh mắt nhìn về phía người đầu lĩnh. Sau khi có sự ra hiệu của người đầu lĩnh bọn họ nhẹ nhàng tháo khăn bịt mặt, lộ ra mặt mũi của mình, sáu lão giả đầu mặt già nua tóc trắng xóa, còn có một người trung niên khoảng trên dưới năm mươi tuổi.
Nhìn thấy những người như vậy Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt. Hắn không ngờ những người này lại là những lão đầu tử già nua, hơn nữa những lão đầu này xem ra không phải là những người tầm thường. Mặc dù không phải là Đấu Giả nhưng năng lượng mênh mông trong cơ thể của bọn họ, Bạch Khởi có thể cảm giác được. Đó là loại năng lượng cuồng bạo mà lại rất mạnh mẽ, nhưng hoàn toàn không thuộc về hàng ngũ Đấu Giả. Hơn nữa bọn họ giống như nghe lời người ở giữa, như thiên lôi sai đâu đánh đó, điều này khiến Bạch Khởi có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau khi liếc nhìn đối phương kỹ càng Bạch Khởi đã hiểu rõ. Người đứng ở giữa không phải vì tuổi tác còn trẻ mà là vì đối phương đã tu luyện thành cao thủ có thể giữ tuổi thanh xuân của mình. Điều này tuyệt đối chỉ có cấp Đấu Đế mới có thể làm được như vậy, nghĩ đến điều này bất giác Bạch Khởi cảm thấy bất an trong lòng, thu hồi lại ánh nhìn ngạo mạn lúc nãy, ánh mắt nhìn đối phương cũng có sự thay đổi.
Cấp Đấu Đế là một sự tồn tại gì chứ? Cả Thiên n Đại Lục hơn ba mươi tỷ người, có bao nhiêu Đấu Đế cao thủ? Trong giới minh đạo và hắc đạo cộng lại sợ là cũng chỉ có khoảng hai mươi người, mỗi một người đều là cao thủ hùng bá của một phương. Hơn nữa trong số đó không ít người là ngoại tộc, Đấu Đế nhân loại chân chính e là cũng chỉ có khoảng mười người mà thôi, họ đều là những nhân vật kinh thiên động địa, bình thường không hề xuất hiện, nhưng một ngày nào đó khi họ xuất hiện thì tuyệt đối là cơn địa chấn cực lớn của Đế Quốc. Bây giờ đột nhiên một cao thủ cấp Đấu Đế xuất hiện trước mặt mình, Bạch Khởi đương nhiên không tránh khỏi cảm giác kinh hãi.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh