Bạch Khởi và Tiêu Thiên tiến thẳng về phía Bắc vùng đất Hỗn Loạn, đi tìm mục tiêu của hắn. Hành trình khoảng 10 ngày, trong 10 ngày này Bạch Khởi lại giết được hơn 1000 người, hắn tính ra chỉ thiếu 2000 điểm nữa là có thể đột phá lần nữa, đây phải là một tin vui, nhưng cùng với nó Bạch Khởi cũng kết thêm vô số thù oán.
Dọc đường đi cái tên Bạch Khởi đã truyền đi khắp vùng đất Hỗn Loạn, tuy các thế lực đều chưa có ý kiến gì, chỉ có Huyết lang đạo đoàn thì đã hạ lệnh giết chết Bạch Khởi, song hành tung của hắn di chuyển không ngừng, trong thời gian ngắn thực sự rất khó tìm được hắn, cho nên Huyết lang đạo đoàn tạm thời cũng chưa làm gì Bạch Khởi.
Tất nhiên những việc này Bạch Khởi không thể biết được, hiện tại hắn chỉ vừa hành trình vừa không ngừng giết bọn cướp, không ngừng tăng thêm điểm số của hắn, những việc khác hắn hoàn toàn không quan tâm.
Sau khi lại giết được 10 nhóm cướp nhỏ, Bạch Khởi chuẩn bị dẫn Tiêu Thiên bỏ đi, Tiêu Thiên thân mình vốn luôn tự nhiên, ngạo nghễ bỗng nhiên căng thẳng, chân trước hơi cong lại, nhìn chăm chăm về phía xa, không kìm được gầm lên hai tiếng, lần này không phải tiếng kêu giống chó con, mà là gầm.
“Gầm Grừ…” Tuy chỉ là hai tiếng, âm thanh hơi nhỏ, nhưng nghe có thể biết là Tiêu Thiên đang căng thẳng cao độ.
Lúc này khiến mặt Bạch Khởi biến đổi nhanh như chớp, trở nên thận trọng, hắn biết hắn đã đụng phải kẻ địch thực sự, kẻ địch khiến Tiêu Thiên kiêng nể có đủ thực lực khiến hắn căng thẳng, thậm chí có đủ thực lực để giết hắn và Tiêu Thiên.
“Ngươi phát hiện ra cái gì à?” Bạch Khởi hỏi nhỏ.
“Gâu gâu…” Tiêu Thiên kêu hai tiếng trả lời, rồi phóng như bay về phía trước. Bạch Khởi bám sát phía sau Tiêu Thiên. Lúc Tiêu Thiên dừng lại ở sau tảng đá to trên một trạm canh gác, Bạch Khởi cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn về hướng mắt của Tiêu Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Bạch Khởi sững sờ, đúng thế, Bạch Khởi đã sững sờ, vì cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến Bạch Khởi phải sững lại. Một đội ngũ khoảng 500 người xuất hiện phía trước Bạch Khởi, nhưng những người trong đội ngũ này… cứ tạm gọi là người đi, những gã này toàn bộ đều là thân người đầu thú. Gã nào cũng cao 2 mét trở lên, thân người đầu thú, ai cũng mặc áo giáp kiên cố, đều ở trạc tuổi thanh xuân, trong tay cầm kiếm lớn, trên người mặc áo giáp… Đây… đây chắc chắn là cách ăn mặc của quân chính quy Thú nhân…
Không… Không nên gọi là quân chính quy, nên gọi là bộ đội tinh nhuệ. Bạch Khởi đọc qua sách cũng có chút hiểu biết về tình hình của Thú nhân, Thú nhân bình thường thì ngay cả vũ khí cũng không có, đa số bọn chúng đều khoác da thú, cầm gậy gỗ tác chiến với nhân loại, cho dù là quân chính quy cũng chỉ có vũ khí chứ không có giáp trụ. Thế nhưng tất cả những gã trung bình cao hơn 2 mét trước mắt này lại đều có vũ khí và áo giáp, không thiếu một cái nào… Việc này… quả thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Bạch Khởi nhìn chằm chằm về phía đó, đợi đội ngũ đó đến gần nhìn kĩ lại, Bạch Khởi thực sự không kìm nổi phải kêu khẽ: “Sao có thể thế được, là Sư tộc! Sao chúng có thể xuất hiện ở đây được?!”
Thực ra cũng chẳng thể trách Bạch Khởi kinh ngạc trước việc không đến nỗi quá quái dị này, Thú nhân có binh khí, áo giáp lại xuất hiện ở vùng đất Hỗn Loạn vốn đã khiến Bạch Khởi hơi kinh ngạc, tuy số lượng không nhiều, song ít ra nó chứng tỏ chúng là chiến sĩ tinh nhuệ của Thú nhân, sự xuất hiện của chúng đã khiến Bạch Khởi chất chứa đầy suy đoán và sửng sốt.
Song những cái này đều không thể khiến Bạch Khởi phải kêu lên kinh hãi đến thế. Sở dĩ hắn kêu lên là vì thân phận của chúng… Sư tộc. Đó là hoàng tộc trong giới Thú nhân, cần phải biết rằng Sư tộc được mệnh danh là hoàng Thú tộc nhân. Mỗi chiến sĩ người sư tử trưởng thành đều có trình độ ngang với cấp đấu sư của nhân loại, hơn nữa chúng có thể tu luyện đấu khí, tuyệt đối là những người xuất sắc trong giới Thú nhân. Tuy Thú nhân rất đông, nhưng số có thể tu luyện đấu khí thì không nhiều, chủng tộc có thể tu luyện đấu khí tuyệt đối là tộc lớn trong giới Thú nhân, và những người Sư tộc này là một trong số đó, hơn nữa chúng còn tu luyện đấu khí cuồng sư (sư tử điên). Nhờ vào thể lực và tốc độ được ưu đãi, một người của chúng tương đương với 5 cao thủ tộc người cùng cấp.
Sư tộc tuyệt đối là chúa tể trong giới Thú nhân, song số lượng bọn chúng không nhiều. Toàn bộ Thú nhân có khoảng hơn 1 tỉ mạng, mà… Sư tộc chỉ có không quá 10 vạn, bao gồm cả trẻ già trai gái, số nam trưởng thành chỉ chiếm khoảng 1/3, nghĩa là khoảng 3 vạn… Toàn bộ Thú nhân mới có 3 vạn chiến sĩ Sư tộc tinh nhuệ, nên đội quân tinh nhuệ Sư tộc thường đóng hết ở Thú Vương thành. Mỗi người của Sư tộc trưởng thành đều là cận vệ quân hoàng gia của Thú tộc, bình thường tuyệt đối không rời khỏi Thú Vương thành. Dù là trên chiến trường cũng rất khó gặp phải các chiến sĩ Sư tộc dũng mãnh, theo truyền thuyết chỉ khi Thú nhân đối mặt với nguy hiểm hoặc trong cuộc đại chiến rất quan trọng thì chúng mới xuất hiện, và mỗi lần chúng xuất hiện thì đều giành thắng lợi huy hoàng cho Thú nhân. Sư tộc… đến nay đã 200 năm không xuất hiện trên chiến trường của nhân loại và Thú tộc ở đại lục Thiên n rồi.
Cũng có thể nói là đã 200 năm nay không có ai nhìn thấy Sư tộc ở nơi bên ngoài Thú Vương thành. Thế nhưng… bây giờ chúng lại xuất hiện, đội ngũ gần 500 mạng… Phải biết rằng, mỗi người của Sư tộc đều có thể tu luyện đấu khí, sức chiến đấu cực kì khủng khiếp, ngoài ra coi như chúng chưa từng luyện đấu khí cũng đủ để chiến thắng quân chính quy 3000 người của nhân loại, còn chúng đã tu luyện đấu khí… nếu không có đội quân chính quy 1 vạn người trở lên thì đừng hòng giết được bọn Sư tộc này…
“Bọn này xuất hiện ở đây rốt cuộc là vì cái gì? Sao có thể thế được? Lẽ nào truyền thuyết thực sự là thật? Mật đạo (con đường bí mật) xuyên qua ngọn đồi Tử Vong mà chỉ có Thú tộc biết thực sự có tồn tại? Nếu không, tại sao chúng xuất hiện ở đây?” Bạch Khởi khẽ tự hỏi.
Phải biết rằng theo sử sách ghi chép, trong ngọn đồi Tử Vong có một mật đạo có thể chạy thẳng đến thảo nguyên vạn thú mà Thú nhân sinh sống, mật đạo này chỉ có hoàng tộc của Thú nhân biết, còn những Thú nhân khác muốn xuyên qua ngọn đồi Tử Vong để đến đây không phải không thể, nhưng tuyệt đối sẽ không thể còn nguyên vẹn, không tổn thất gì, bình thường nếu gặp may, những Thú nhân di cư đó 10 không còn 1, hoặc hài cốt cũng không giữ được. Vì thế các bộ lạc Thú nhân đến được vùng đất Hỗn Loạn không có bộ lạc nào lớn mạnh, tất nhiên… lớn mạnh ở đây là tương đối, tương đối so với các bộ lạc Thú tộc thực sự. Những Thú nhân di cư đến đều là dân tị nạn, song cũng đủ để gây hại cho loài người.
Kết quả như thế nghe nói là do những tồn tại trong ngọn đồi Tử Vong mà người không biết đến đã cho Thú nhân quyền lợi đặc biệt, còn nếu là nhân loại vào đó thì chắc chắn là phải chết.
“Mật đạo này tất nhiên tồn tại, nếu không ngươi nghĩ bọn ta đây sao có thể đến được nơi này, hề hề… Nếu bọn ta có 5000 chiến sĩ Sư tộc tinh nhuệ thì bọn ta cũng chẳng cần xuyên qua ngọn đồi Tử Vong, mà cứ chém giết thẳng từ đế quốc Gia Lam thôi…” Bỗng nhiên có tiếng nói hồn hậu vang lên phía sau Bạch Khởi, âm thanh này xuất hiện đột ngột khiến Bạch Khởi giật ngang người.
Hắn quay người lại thì thấy một Thú nhân đang đứng trước mặt, một Sư tộc tóc vàng kim, trông khoảng 40 tuổi, người cao hơn 2,5 mét, cơ bắp toàn thân giống như làm bằng sắt vậy, vẻ mặt đùa cợt đang nhìn hắn.
“Ngươi là ai?” Bạch Khởi phòng bị nhìn đối phương, còn Tiêu Thiên hướng về đối phương sủa nhỏ nhưng chỉ đứng sát phía trước Bạch Khởi chứ không dám xông ra… Chỉ từ điểm này không khó thấy được sự ngang tàng và nguy hiểm của đối phương, nếu không Tiêu Thiên sẽ không thế.
“Không cần căng thẳng đâu nhân loại ạ, ta sẽ không giết ngươi, tuy… theo ta nghĩ nhân loại đều nhỏ bé, yếu ớt, nhưng ta… Tân Ba Đạt không thèm giết một nhân loại nhỏ yếu. Sở dĩ ta xuất hiện ở đây, chẳng qua là phát hiện ra ngươi đang rình bọn ta thôi… Tất nhiên… còn cả con ma thú bên cạnh ngươi nữa…” Thú nhân tên Tân Ba Đạt cười toét miệng lộ cả một hàm răng sắc nhọn, nói với Bạch Khởi. Vẻ mặt tươi cười này lại khiến Bạch Khởi toàn thân nổi da gà.
Thực ra, nghe nói Thú nhân đều có sở thích ăn thịt nhân loại, Bạch Khởi vẫn rất sợ bị vị trước mặt cướp mất mạng sống của hắn.
“Ấy… Xin lỗi. Vừa rồi chỉ là ta hơi tò mò thôi… Ta xin lỗi ngươi. Ta lập tức rời khỏi đây ngay…” Bạch Khởi cười gượng nói. Nói rồi dẫn Tiêu Thiên chuẩn bị bỏ chạy. Nói đùa, hảo hán không lao vào chịu thiệt trước mắt. Không nói đến một cao thủ Tân Ba Đạt rõ ràng ngay trước mắt, mà là 500 chiến sĩ Sư tộc dưới kia đều có thể xử chết hắn. Là chiến sĩ tinh nhuệ của Sư tộc, kẻ thành niên có thực lực của đấu sư cấp cao, chúng đã tu luyện đấu khí thì tuyệt đối tên nào cũng có thực lực tương đương với hắn, nếu chúng đồng loạt xông lên, không… không cần đồng loạt xông lên, chỉ cần một đội nhỏ ra tay, hắn và Tiêu Thiên hôm nay cũng phải gửi gắm tại nơi này rồi.
“Bộp” Sư tộc tóc vàng đó bỗng xuất hiện sau lưng Bạch Khởi, thân pháp như ma quỷ, chộp lấy vai của Bạch Khởi, kéo Bạch Khởi trở lại, lại biểu lộ vẻ mặt tươi cười khiến Bạch Khởi ớn lạnh, nói kiểu trêu chọc: “Đã đến rồi… thì vội đi làm gì?”
“À… Nhà ta có việc, ta phải về gấp… Việc này… Chúng ta có cơ hội gặp lại… Ngươi không cần giữ ta lại ăn cơm đâu.” Bạch Khởi gượng cười nói, vừa nói vừa muốn vùng ra bỏ chạy.
Nhưng một câu nói của Sư tộc tóc vàng Tân Ba Đạt lại khiến Bạch Khởi nhụt chí như con gà trống bại trận, không bỏ chạy nữa, vì lúc này Sư tộc tóc vàng Tân Ba Đạt toét miệng cười, nói bằng giọng vang như sấm: “Tự giới thiệu một chút… Ta là Tân Ba Đạt, đấu vương cửu tinh của Sư tộc…”
Tuy chỉ một câu như thế nhưng khiến Bạch Khởi hoàn toàn tuyệt vọng rồi, đùa trò quái quỷ gì vậy, đừng nói đấu vương cửu tinh, cho dù là đấu linh cửu tinh thôi Bạch Khởi cũng đã không có cơ hội chạy thoát rồi, huống hồ đây là đấu vương cửu tinh! Hơn nữa lại là chủng tộc biến thái - Sư tộc! Phải biết rằng… đấu vương cửu tinh của Sư tộc đều có thể đấu tay đôi với đấu hoàng tam tinh của tộc người… lại còn có khả năng chiến thắng rất lớn cơ… Hắn dựa vào đâu mà dám chạy khỏi tay của gã này? Tuy hắn có cánh tiếp đất, nhưng… cao thủ cấp đấu tông cũng đã có thể bay ngắn bằng đấu khí, thì đừng nói đến cấp đấu vương, họ đã có thể dùng đấu khí cưỡi mây vượt gió… cánh tiếp đất thì có tác dụng quái gì, hắn mà bỏ chạy thì ngay giây sau đó đã bị người ta nghiền thành bã.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh