“Cái này… Tân Ba Đạt đại thúc… Thực ra… Cái đó… Ta bỗng nhớ ra nhà ta cũng không bận lắm… Ngài có việc gì cần ta làm, cứ việc dặn dò là xong… Tôi nhất định theo ngài, quyết không rời khỏi.” Bạch Khởi quay đầu lại, vẻ mặt nịnh bợ ton hót nói.
Song trong lòng hắn chửi thầm: “Ngươi đợi đấy lão súc sinh, đợi đến lúc lão tử lợi hại, ta nhất định sẽ hành hạ ngươi… Đấu vương Sư tộc là cái cứt gì!! Ngươi cứ đợi đấy!! Bây giờ lão tử đại trượng phu biết mềm biết cứng, cho ngươi oai trước một lúc thôi!”
Tiêu Thiên bên cạnh nghe xong câu đó bất giác duỗi chân trước ra che lấy mắt của nó, bộ dạng dường như muốn nói nó không quen biết Bạch Khởi, còn Tân Ba Đạt thì sững người rồi cười phá lên: “Ha ha ha… Mọi người đều nói con người giảo hoạt, bây giờ xem ra quả đúng như vậy… Tiểu tử… Ngươi thật giảo hoạt… Song… Ta thích…”
“Mẹ kiếp… Ngươi không giảo hoạt chắc? Ngươi không giảo hoạt thì đã không uy hiếp lão tử trắng trợn thế. Ngươi cũng chẳng phải loại chim tốt gì, người ta đều là Thú nhân, là lũ ngốc. Mẹ kiếp… Theo ta thấy, ai nói Thú nhân ngốc thì hắn mới là kẻ ngốc ấy… Tên này trông thoáng đã biết là thuộc vào loại cáo già rồi… Nếu không phải chắc chắn tên này là Sư tộc thì ta thậm chí còn tưởng ngươi là Hồ tộc (tộc cáo) trong truyền thuyết cơ.” Bạch Khởi chửi rủa trong bụng.
Tất nhiên lời lẽ như thế Bạch Khởi không dám nói ra, hắn sợ người trước mặt bỗng nổi điên tiêu diệt hắn, như thế thì lợi bất cập hại. Vì vậy, hắn chọn cách im lặng, thành thật làm người thì tốt hơn.
“Ừ… Tốt… Ha ha. Bọn ta vừa đến thế giới của loài người này, nên không rõ tình hình ở đây. Tiểu tử, ngươi đến đây với ta… Ta có một số việc phải hỏi ngươi… Thế nào?” Tân Ba Đạt cười ha hả, hài lòng nói. Nói rồi xách Bạch Khởi lên bước đi, nào có vẻ trưng cầu ý kiến Bạch Khởi đâu?
Bạch Khởi bị Tân Ba Đạt xách vào trong lều trại của Sư tộc đã được dựng tạm thời dưới trạm canh. Dưới vô vàn ánh mắt chòng chọc của Sư tộc, dưới vô vàn ánh mắt hung hãn đó, hắn lo sợ nơm nớp cùng đi về phía một cái lều to.
Đứng trước cửa lều to là 4 Sư tộc thân hình khôi ngô, sau khi thấy Tân Ba Đạt thì ai nấy đều lũ lượt hành lễ, sau đó đến Bạch Khởi, hắn cảm thấy thúc thúcng dùng ánh mắt như của dã thú lạnh lùng nhìn hắn. À… không phải, thúc thúcng dùng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt dữ tợn nhìn hắn, chứ không phải ánh mắt như của dã thú, vì thúc thúcng vốn là dã thú mà…
Khi Bạch Khởi và Tân Ba Đạt cùng đi vào lều trại, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một Sư tộc con, người cao khoảng mét mốt, mét hai, xem ra lớn bằng cậu bé bảy, tám tuổi của loài người. Lúc này Tân Ba Đạt tiến vào, quỳ một đầu gối xuống đất trước mặt Sư tộc con đó, cung kính nói dõng dạc: “Thị vệ trưởng Tân Ba Đạt tham kiến điện hạ.”
“Cái gì? Điện hạ? Hoàng tử Thú nhân? Yên nào… Cái thứ này sao lại xuất hiện ở đây?” Bạch Khởi nghe xong câu nói đó thì muốn ngất xỉu. Phải biết rằng, nghe nói đương nhiệm thú hoàng là một đấu đế cấp truyền kì… uy lực của một đấu đế Sư tộc mạnh thế nào thì có quỷ mới biết, hơn nữa hắn còn là lãnh tụ của Thú nhân, dưới chướng có 1 tỉ dân Thú nhân đều là binh lính… Tuy Thú nhân phải đồng thời đối mặt với sự tấn công của mấy quốc gia loài người, phải tác chiến nhiều phương hướng cùng một lúc, nhưng… thực lực và sức chiến đấu của thúc thúcng thì không cần phải nghi ngờ.
Sở dĩ Ba Phạt Lợi Á có thể ngăn chặn Thú nhân tấn công, quân đoàn phương Bắc của Ba Phạt Lợi Á cực kì tinh nhuệ là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất là… vì Thú nhân đồng thời triển khai mấy chiến trường tác chiến với mấy quốc gia loài người, Ba Phạt Lợi Á không phải đối đầu với quân chủ lực của Thú nhân, chỉ là một bộ phận bộ lạc tản cư, vì vậy mới có thể chống chọi lâu như thế mà vẫn vững như núi Thái Sơn…
Nhưng… nhưng đây là nguyên nhân Thú nhân đặt chiến trường chủ yếu tại Tây đại lục, một khi… Thú nhân chuyển mục tiêu, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu để mọi người biết hoàng tử của Thú nhân không hiểu sao đến Ba Phạt Lợi Á, thì chắc chắn sẽ gây xôn xao. Nếu tên nhóc này xảy ra việc gì không may ở đây hoặc tên nhóc này bị ông đại thúc bất lương đang ở cạnh hắn lừa gạt đến đây, một khi để lão thú hoàng biết thì… hậu quả không thể tưởng tượng nổi, Ba Phạt Lợi Á sẽ bị hủy diệt ngay tức khắc…
Càng nghĩ càng có thể, ấn tượng của Bạch Khởi đối với Tân Ba Đạt thực sự là xấu đến cực điểm, trông thế nào, nghĩ thế nào cũng thấy lão này có khả năng đang dụ dỗ tiểu hoàng tử Thú nhân trông rất ngây thơ với đôi mắt to long lanh và bộ dạng rất ngốc, rất ngon ăn này.
“Này… Ngươi là hoàng tử Thú nhân? Con trai của thú hoàng hả?” Bạch Khởi bất giác hỏi.
“Là cháu! Điện hạ là con trai của hoàng tử lớn…” Tân Ba Đạt đứng bên cạnh nét mặt hơi tái đi nói. Vừa nãy gã nhìn ánh mắt Bạch Khởi nhìn gã đã có thúc thúct không thoải mái rồi, bây giờ lại ăn nói như thế, nếu không phải e dè có mặt điện hạ ở đó thì nhất định gã phải cho tên tiểu tử loài người trước mặt này một trận đòn nên thân, tất nhiên là không thể giết vì hắn vẫn có tác dụng…
“Ngươi… là con người?” Tiểu hoàng tử Thú nhân giống như một cậu bé hiếu kì, nhìn chăm chăm vào Bạch Khởi, nét mặt rất ngây thơ hỏi.
“Tất nhiên… Điều này cũng phải hỏi sao?” Trên trán Bạch Khởi xuất hiện hai vạch đen… tỏ ra hết sức khinh bỉ sự vô tri của tiểu hoàng tử Thú nhân này.
“Ha ha… Cuối cùng ta đã được gặp con người rồi… Cha ta nói… con người đều rất thông minh, ngươi cũng rất thông minh phải không?” Tiểu hoàng tử Thú nhân nét mặt ngây thơ vui mừng nhảy cẫng lên nói. Vừa nói vừa chạy đến trước mặt Bạch Khởi, ngó nghiêng ngắm nghía hắn. Tiêu Thiên đứng sát bên Bạch Khởi thì biểu lộ một nét mặt kì quặc.
Câu hỏi này khiến Bạch Khởi không biết trả lời thế nào, song câu tiếp theo của hoàng tử Thú nhân lại khiến Bạch Khởi xúc động suýt té ngã… vì tên nhóc này ngoái đầu lại, hưng phấn nói với Tân Ba Đạt: “Thúc thúc Tân Ba Đạt, thúc thúc tốt thật đấy, tìm được cả một con người cho cháu chơi… Thế thì… bây giờ thúc chúng ta nghỉ thôi. Thúc thúc Tân Ba Đạt, thúc chúng ta cùng chơi với con người này nhé…”
“Ta… Tìm một con người để chơi? Còn muốn cùng chơi? Chơi cái gì? 3P à? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta lại biến thành đồ chơi à?” Việc này khiến mép Bạch Khởi co giật mấy cái… Điều này khiến trong lòng Bạch Khởi nguyền rủa Tân Ba Đạt vô hạn lần.
Tiêu Thiên - ngày càng nhân tính hóa đứng bên cạnh thì không nhịn được liền nằm bò xuống đất, toét miệng ra, tay cứ bụm chặt mồm, nhìn điệu bộ có lẽ tên cầm thú này đang cười…
Còn Tân Ba Đạt nghe xong câu này thì không kìm được cứ giơ tay xoa đầu, bộ dạng kiểu đau đầu, sau đó tìm một lí do nói: “Điện hạ, ngài biết là chúng ta vừa vào thế giới loài người, chúng ta và loài người không hữu hảo, đây là nơi rất nguy hiểm, chúng ta lại thiếu nước và thức ăn, có rất nhiều việc tôi phải đi sắp xếp nên không thể chơi với ngài… Con người này… để hắn chơi với ngài nhé…”
Nói rồi gã trừng mắt nhìn Bạch Khởi với ánh mắt hăm dọa, sau đó nói: “Tiểu tử, ngươi nhớ là phải chơi với hoàng tử điện hạ cho tử tế, đợi bọn ta tìm được nơi định cư, ta sẽ tự nhiên thả ngươi đi. Tân Ba Đạt ta nói lời giữ lời. Có điều tốt nhất là ngươi đừng giở trò, nếu không… hừm hừm…”
Nói rồi không quay đầu lại liền bỏ đi. Điều này khiến Bạch Khởi lại phải hỏi thăm tất cả nữ giới 18 đời tổ tông của Tân Ba Đạt, tất nhiên vẫn phải nói với Tân Ba Đạt một câu tiếng Anh: “F*ck you!”
Còn việc muốn bắt cóc tiểu hoàng tử này rồi chạy trốn, trước đó Bạch Khởi đã nghĩ đến, song, khi Tân Ba Đạt uy hiếp hắn thì hắn đã từ bỏ rồi. Đùa gì chứ bắt cóc tên nhóc này thật thì hắn không bị 500 chiến sĩ Sư tộc này với cả Tân Ba Đạt truy sát khắp thế giới chắc? Đó là một đấu vương cửu tinh của Sư tộc đấy, còn cả 500 chiến sĩ tinh nhuệ Sư tộc. Bạch Khởi hắn vẫn chưa sống đủ!
“Con người… Pháp khắc vưu (F*ck you) nghĩa là gì?” Tiểu hoàng tử Thú nhân ngây thơ nghĩ ngợi rồi tò mò hỏi.
Bạch Khởi sững người, rồi lập tức cười đểu, thấp giọng nói với tiểu hoàng tử Thú nhân trước mặt: “Tiểu tử, tuy ngươi là hoàng tử Thú nhân, song đây là thế giới loài người… ngươi không nên gọi ta là con người, nếu ngươi đồng ý thì gọi là… là ca ca… hoặc Bạch Khởi đại ca đều được… Nhưng tuyệt đối không được gọi ta là con người… Tất nhiên… đây là bí mật của hai chúng ta. Ngươi chỉ có thể gọi ta như thế một cách kín đáo. Nếu trước mặt người khác thì ngươi gọi ta là Bạch Khởi là được rồi… Thế nào? Nếu ngươi đồng ý thì ta nói cho ngươi biết nó nghĩa là gì…”
“Ừ… Được… Bạch Khởi ca ca… Ngươi mau nói cho ta… Pháp khắc vưu nghĩa là gì?” Tiểu hoàng tử Thú nhân rõ ràng chẳng có tính toán gì, thuộc vào loại rất ngốc, rất ngây thơ, nghe xong là vội vàng gật đầu lia lịa ngay, hồn nhiên gọi một tiếng Bạch Khởi ca ca rồi lại hỏi Bạch Khởi.
“Ừ… ngoan… cái này hả. Pháp khắc vưu… là một loại cá, nhưng ở quê ta thì nó đại diện cho như ý cát tường, nói tóm lại, nó là một câu thăm hỏi vị thúc thúc đó…” Bạch Khởi tất nhiên không dám nói nó là câu chửi (F*ck you), nếu không, chẳng may tiểu hoàng tử Thú nhân này nói ra, bị gã Tân Ba Đạt biết được thì e rằng hắn sẽ tiêu đời.
“Ồ… Bạch Khởi ca ca… Thế sau này ta gặp thúc thúc Tân Ba Đạt cũng phải nói với thúc thúc ấy Pháp khắc vưu đúng không?” Tiểu hoàng tử Thú nhân lại hồn nhiên hỏi.
Câu này khiến Bạch Khởi ngỡ ngàng rồi phá lên cười ha hả, vỗ vai tiểu hoàng tử, giọng điệu kiên định nói: “Ừ… Đúng thế… Sau này ngươi nhất định phải chào hỏi hắn như thế… Ừm… Cuối cùng ngày nào cũng chào hỏi hắn… Ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ rất vui sướng.”
“Thật không? Thế ta nghe lời Bạch Khởi ca ca, sau này hàng ngày đều chào hỏi thúc thúc Tân Ba Đạt như thế…” Tiểu hoàng tử Thú nhân vẫn hồn nhiên nói, cười đến nỗi mắt đã thành hình trăng non rồi.
Nói đến đây, trong đầu Bạch Khởi đã xuất hiện cảnh tượng tiểu hoàng tử Thú nhân suốt ngày hét to “pháp khắc vưu” với gã Tân Ba Đạt.
Nếu gã đó biết tiểu hoàng tử suốt ngày nói với gã câu kiểu như “xxx mẹ mày…” thì phản ứng sẽ thế nào… chắc là vẻ mặt đó sẽ vô cùng hay ho. Nhưng đáng tiếc là cả đời hắn cũng không thể hiểu được nghĩa của câu nói này, vì chỉ có mình Bạch Khởi hiểu mà thôi.
Tất nhiên Bạch Khởi cũng không biết câu nói này của hắn gây ra một sai lầm nghiêm trọng, từ đó trở đi mỗi khi gặp ai, tiểu hoàng tử Thú nhân đều nói luôn một câu “pháp khắc vưu”. Việc này Bạch Khởi cũng không ngờ tới.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh