Cửu U Long Giới

Chương 305: Chương 305: Dung Nham thành (1)




- Bái kiến chủ nhân.

Pháp Lan cũng là một người sảng khoái. Nhìn thấy tình cảnh như thế cũng không nhiều lời, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất hướng về phía Bạch Khởi cung kính hô lên. Hắn nói ra lời này không có có một chút do dự, bởi vì hắn đã nhận định Bạch Khởi đúng như lời Ảnh Thiên nói, đó là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên. Cho dù không phải thì cũng là người nhận được sự tán thành của Ma thần, nếu không hắn làm sao có thể nhận được Thần Khí bên người của Đại Hắc Thiên, găng tay Atula? Đây chính là Thần Khí đi theo Ma thần Đại Hắc Thiên, là Thần Khí biến mất cùng với Ma thần. Nếu như không nhìn thấy Ma thần làm sao có thể có được?

Huống chi Thần Khí đều có linh tính, đặc biệt là bao tay Atula, là Thần Khí cao nhất, không… là sát khí cao nhất, vật này nếu như không phải là do Ma thần Đại Hắc Thiên cho, đừng nói là Đấu Hoàng cao thủ, cho dù là một Đấu Đế, là Cửu Tinh Đấu Đế đều có thể bị sát khí làm cho tinh thần bị mất đi, thậm chí có thể có tại chỗ bạo thể mà chết. Dù sao đây chính là đồ của Ma thần Đại Hắc Thiên, tuyệt đối không phải là người phàm có thể chạm đến.

- Uhm… Những người còn lại của các ngươi đâu? Ải Nhân Vương của các ngươi đâu?

Bạch Khởi khẽ mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là bắt đầu hỏi thăm tung tích những Hắc Thạch Ải Nhân.

- Cái này… Hồi bẩm chủ nhân, bọn họ toàn bộ đều ở Dung Nham Chi Thành, Ải Nhân Vương ra lệnh cho ta đến đây chính là vì nghiệm chứng xem là thật hay giả, đồng thời muốn mời chủ nhân đi Dung Nham Chi Thành của Hắc Thạch Ải Nhân. Lúc trước Ải Nhân Vương nói cho ta biết, bất kể là thật giả cũng muốn mời ngài đi đến Dung Nham Chi Thành…

Pháp Lan cung kính hồi đáp. Hơi thở cũng đã khôi phục bình tĩnh, trải qua giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, vị Hắc Thạch Ải Nhân Trưởng Lão đã căn bản khôi phục như lúc ban đầu, mặc dù đang đối mặt Bạch Khởi cũng có chút khẩn trương, tuy nhiên đã không còn giật mình như vừa rồi.

- Tại sao?

Bạch Khởi tò mò nói, hắn có chút không hiểu lời nói của Pháp Lan, bất kể là thật hay giả cũng muốn mình đi đến Dung Nham Chi Thành, cũng không biết vị Hắc Thạch Ải Nhân Vương đang muốn làm gì, vì vậy trong suy nghĩ của Bạch Khởi cho rằng nơi này nhất định có vấn đề, có thể sẽ xảy ra chuyện.

- Cái này… Ta trước khi đến Ải Nhân Vương của ta cũng đã nói qua, nếu như ngài là giả, vậy hãy để cho ngài đi đến Dung Nham Chi Thành, sau đó mọi người sẽ liên kết lại đối phó với Ảnh Tộc… bởi vì bọn họ đã phản bội Ma thần Đại Hắc Thiên, danh dự của Ma thần không được phép làm bẩn, cho nên sẽ đem toàn bộ mọi người giết chết ở Dung Nham Chi Thành, còn nếu như ngài là thật thì cũng sẽ mời ngài đi đến Dung Nham Chi Thành… là bởi vì hắn có lời gì muốn nói với ngài…

Pháp Lan đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cung kính nói như thế, không có gì giấu diếm.

- Là sao? Ngô… Đã như vậy thì sáng mai chúng ta sẽ đi.

Nhìn phía ngoài kia bầu trời đã từ từ tối đen lại, Bạch Khởi nói như thế. Hắn đã kết luận là chuyện này không có đơn giản như vậy, mà nếu đã như vậy thì mình phải đi đến đó một chuyến. Phải cố gắng thu phục cho được Hắc Thạch Ải Nhân, vì thế mình đi một chuyến đến Dung Nham Chi Thành cũng rất xứng đáng.

Bạch Khởi biết chuyện này không có đơn giản như vậy. Chỉ sợ là mình muốn Hắc Thạch Ải Nhân Tộc thần phục không có dễ dàng như vậy, tuyệt đối không có đơn giản giống như là Ảnh Tộc. Nếu lại lấy bao tay Atula ra lần nữa thì cũng không tốt, nếu Hắc Thạch Ải Nhân Vương người ta nói như vậy thì Bạch Khởi tự nhiên sẽ đi một chuyến.

o0o

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, đoàn người của Bạch Khởi rời khỏi Hắc Thạch Thành, hướng về phía Tây Bắc Hắc Thạch Thành đi đến Hắc Thạch Sơn Mạch. Đoàn người cũng chỉ có Bạch Khởi, Ảnh Thiên còn có Thập Đại Trưởng Lão Ảnh Tộc cùng với Hắc Thạch Trưởng Lão Pháp Lan. Ngoại trừ những người này thì không còn bất kỳ người nào tham gia vào hành động bí mật kỳ lạ này. Lần này, tốt nhất là không nên có quá nhiều người biết đến chuyện này… Dù sao Pháp Lan đã nói, Dung Nham Chi Thành đó là bí mật, tuyệt đối bí mật, Hắc Thạch Ải Nhân Tộc không hy vọng người khác biết địa điểm của nó. Bởi vì bọn hắn là muốn bảo đảm an toàn cho Hắc Thạch Ải Nhân Tộc, là điều quan trọng nhất của bọn hắn không muốn cho người khác biết.

Dĩ nhiên Bạch Khởi bọn họ ngoại lệ. Bất quá là vì tôn trọng Pháp Lan nên Bạch Khởi không mang theo nhiều người. Cho dù là cao thủ Ảnh Tộc cũng chỉ đem theo Ảnh Thiên cùng Thập Đại Trưởng Lão, còn những người khác thì Bạch Khởi không mang theo.

Hắc Thạch Sơn Mạch sở dĩ được gọi là Hắc Thạch Sơn Mạch là bởi vì ngọn núi này ở trên không hề có một ngọn cỏ, chỉ có trụi lủi những tảng đá màu đen, ngoài ra thì hoàn toàn không có gì khác. Cho dù là động vật cũng dị thường hiếm thấy, nơi này có thể nói là cấm khu sinh mạng, không có có bất kỳ sinh vật nào có thể ở chỗ này mà sinh sống được. Bởi vì nơi này trừ tài nguyên khoáng sán thì chỉ còn nham tương kinh khủng …

Nơi này nhiệt độ cao làm cho người ta thấy sợ, Bạch Khởi đoán chừng ít nhất là vào khoảng năm mươi độ, hơn nữa không có một ngọn cỏ cũng không có nhiều sinh vật. Bạch Khởi thật sự hoài nghi ở những chỗ như vầy thì Hắc Thạch Ải Nhân làm như thế nào mà sống. Chỉ sợ là cũng chỉ có chủng tộc như vậy mới sinh sống được, nếu đổi lại là một chủng tộc khác, cũng sẽ chịu không nổi hoàn cảnh như vậy. Mặc dù Bạch Khởi rất muốn hỏi một chút bọn họ rốt cuộc là thế nào mà sinh sống được ở đây. Bất quá cuối cùng Bạch Khởi đã bỏ đi ý nghĩ này mà không có hỏi nhiều.

Bất quá Bạch Khởi trong lòng rõ ràng một việc, đó chính là có thể ở nơi này mà sinh tồn không chỉ cần dũng khí mà còn cần nghị lực lớn lao cùng bền lòng. Mặc dù có thể là bởi vì nguyên nhân đặc tính chủng tộc, nhưng muốn ở nơi này mà sinh tồn thì không phải là chuyện đơn giản vì dù sao giúp cho Hắc Thạch Ải Nhân cũng không phải là nham tương sinh vật, cuộc sống bọn họ ở nơi này cũng không phải là đơn giản như vậy. Lúc này Bạch Khởi có chút hiểu tại sao Hắc Thạch Ải Nhân tính tình đều là cố chấp như vậy. Nếu không cố chấp, bọn họ không thể nào sống được ở nơi này, không có cố chấp bọn họ sẽ không có trường kỳ sinh sống được ở những nơi như vậy.

Dưới sự hướng dẫn của Pháp Lan, Bạch Khởi bọn họ đi qua Hắc Thạch Sơn nóng bức, đi khoảng hai ngày đường đi tới vị trí trung ương của Hắc Thạch Sơn, là một cái động khổng lồ và rất là rộng rãi.

o0o

- Đứng lại… Các ngươi là ai!

Khi Bạch Khởi bọn họ đặt chân đến nơi này, thì mấy trăm người nhỏ con nhưng thân thể rất cường tráng là Ải Nhân, cả người mặc khôi giáp chế tạo bằng tinh cương, cầm vũ khí xuất hiện ở hai bên động, mọi người hướng về phía những Ải Nhân đó, hướng về phía Bạch Khởi trợn mắt nhìn. Xem chừng nếu có chuyện gì là sẽ ra tay, nơi này là cửa vào của Dung Nham Chi Thành, là nơi quan trọng nhất của Hắc Thạch Ải Nhân cho nên chỗ này có trọng binh đến gác cũng không kỳ quái.

Mặc dù đối phương nhân số đông đảo, bất quá Bạch Khởi bọn họ cũng không kinh ngạc. Bởi vì bọn họ sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, cho nên cũng không có sợ hãi hay khẩn trương. Bởi vì ở đây đều là cao thủ, đối phương mặc dù nhân số đông đảo, bất quá, Bạch Khởi bọn họ nhưng cũng không để vào mắt. Bọn họ đám người này ở đây bất kỳ một người nào cũng đủ đem những Hắc Thạch Ải Nhân này hoàn toàn giải quyết. Dù sao tu vi của bọn hắn cũng không cao lắm, còn người của Bạch Khởi thấp nhất đều là Đấu Vương cao thủ, đối phó với mấy trăm người không thành vấn đề.

- Là ta… Bệ Hạ muốn gặp những người này, các ngươi toàn bộ tránh ra.

Nhìn thoáng qua chung quanh tìm tên Đội trưởng bên kia, Pháp Lan ngồi ở trên ngựa nhàn nhạt quát.

- Là Pháp Lan Trưởng Lão? Mọi người tránh ra, nhanh tránh ra…

Tên Đội trưởng vừa nhìn Pháp Lan, nhanh chóng nói như thế, không có do dự. Qua việc này có thể thấy Pháp Lan ở Hắc Thạch Ải Nhân Tộc chắc hẳn có một địa vị rất cao. Bất quá ngẫm lại thì một Đấu Vương cao thủ vô luận ở đâu địa vị cũng sẽ không thấp.

Đi theo Pháp Lan tiến vào bên trong cái động khổng lồ kia, nhất thời cả nhóm người Bạch Khởi đều thấy tối đen. Bọn họ men theo con đường rộng rãi mà đi vào phía bên trong, bên trong hồng quang bắn ra bốn phía, dưới sự chiếu rọi của cây đuốc nhóm người Bạch Khởi có thể rõ ràng nhìn thấy hồng quang, cảm nhận được sóng nhiệt đang đập vào mặt.

Một cái cửa bằng đá giống như trên Đại Lục xuất hiện ở trước mặt bọn Bạch Khởi. Sau khi đi vào và men theo con đường khoảng chừng mấy ngàn thước thì xuất hiện ở trước mặt bọn Bạch Khởi là một hồ nham tương khổng lồ. Màu đỏ như máu, nham tương sôi sùng sục nổi lên rất nhiều bọt khí, nham tương không ngừng quay cuồng. Chung quanh nhiệt độ cao gần trăm độ. Hồ nham tương rất rộng, ước chừng khoảng hơn mười dặm, mà ở vị trí trung ương của hồ nham tương lại là một tòa thành khổng lồ, dùng cự thạch cùng cương thiết xây thành. Bốn sợi dây xích khổng lồ với chiều rộng mấy thước được cố định trên thành tường cùng bốn phía trên vách đá, làm cho tòa thành này rất vững chắc. Có một con đường gập ghềnh, quanh co đi qua dung nham đến trước cửa lớn của tòa thành. Nhìn thấy khung cảnh trước mặt làm mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy rất kinh hãi.

Bất kể là Bạch Khởi lần đầu tiên tới đây hay là các cao thủ của Ảnh Tộc, khi nhìn thấy tòa thành rộng lớn này rất kinh ngạc. Phải biết rằng tòa thành trì này không biết hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, mà có thể chứa đựng chừng mười vạn Hắc Thạch Ải Nhân ở trong. Qua đó có thể thấy tòa thành này khổng lồ đến mức nào, tường thành tuy cao khoảng vài mét nhưng rộng rãi và dày, nhìn thấy tòa thành khổng lồ dài đến mấy dặm, nhìn thấy tình cảnh như thế bọn họ tại sao có thể không khiếp sợ.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.