Cửu U Long Giới

Chương 304: Chương 304: Pháp Lan (2)




Hiện vào lúc này Bạch Khởi biết rõ nếu như mình cứ ở vị trí này, thì chỉ sau một thời gian thì mình có thiếu gì cơ hội, thiếu gì phương pháp để làm cho mình càng thêm mạnh mẽ, chỉ cần mình còn đứng ở vị trí này thì mình sẽ có biện pháp để kiếm đủ kim tệ.

Đối với những kẻ tu luyện khác mà nói, tham gia vào mấy việc quản lý, chính trị hoặc là nhập ngũ thì sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của mình, nhất là ở vị trí của Bạch Khởi thì rất là tốn công tốn sức. Là một kẻ tu luyện, phải lấy việc trở thành cường giả là quan trọng nhất, tuy nhiên đối với Bạch Khởi mà nói thì chuyện này không đáng quan tâm. Vì chức Nguyên Soái chẳng những sẽ không ảnh hưởng đến mình, ngược lại càng làm cho mình có nhiều cơ hội hơn có thể làm cho thực lực của mình tăng lên. Bởi vì chính mình có được Cửu U biến thái, có Cửu U tồn tại, mình bất kể là giết người hay là cướp đoạt kim tệ cũng có thể làm cho mình phát triển nhanh hơn, cho nên Bạch Khởi đối với vị trí này của mình rất thích, rất là hứng thú. Mặc dù Bạch Khởi bây giờ đã nhận thức rõ ràng mục tiêu của mình đó chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, không ngừng tăng lên thực lực của bản thân, cho đến khi có một ngày mình có thể đột phá sự hạn chế của sinh mạng, hơn nữa không ngừng làm cho thực lực của mình tăng lên, đây chính là mục đích của Bạch Khởi, còn về phần tăng lên đến mức nào, thì phải coi cho tới cùng là mình muốn cái gì, còn hiện nay thì Bạch Khởi còn chưa suy nghĩ ra…

- Chuyện này… Chủ nhân. Hắc Thạch Ải Nhân ở bên kia ta đã liên lạc được. Bất quá, ngài nên biết, Hắc Thạch Ải Nhân tính tình rất nóng nảy, hơn nữa còn cố chấp về vấn đề chủng tộc một cách dị thường. Mặc dù cùng Ảnh Tộc chúng ta có quan hệ, hơn nữa đều thuộc về Hắc Ám Lục Tộc, là tín đồ của Ma thần Đại Hắc Thiên, tuy nhiên Hắc Thạch Ải Nhân bên kia vẫn không chịu tin tưởng ta. Không phải là muốn đích thân gặp ngài, bọn họ chỉ phái ra một người liên lạc, ta mới vừa rồi nhận được tin ngài đi tới, nên cũng đã phái người đi mời bọn họ, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ tới đây.

Ảnh Thiên chỉ quỳ tới thắt lưng của Bạch Khởi, đang quỳ ở bên cạnh Bạch Khởi, thấp giọng nói. Không có so đo mà chỉ có cung kính, dù sao đây chính là chủ nhân của mình, là huynh đệ vĩ đại của Ma thần Đại Hắc Thiên…

Dĩ nhiên trừ lần đó, Ảnh Thiên cũng len lén quan sát Bạch Khởi một phen, bất quá đáng tiếc là bây giờ hắn thậm chí phát hiện mình không cách nào nhìn thấu được Bạch Khởi. Hắn nhớ mang máng một năm trước mình nhìn thấy Bạch Khởi thì khi đó vẫn có thể thấy rõ ràng thực lực của Bạch Khởi dừng lại ở cấp độ Đấu Vương, nhưng hiện hôm nay thậm chí không cách nào nhìn thấu, điều này làm cho Ảnh Thiên rất giật mình…

Phải biết rằng bây giờ mình không cách nào nhìn thấu được Bạch Khởi là đại biểu cho cái gì, Ảnh Thiên trong lòng rất rõ ràng, điều đó chứng tỏ Bạch Khởi đã đột phá, đột phá tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng. Nghĩ tới đây Ảnh Thiên không tự chủ, khóe miệng lộ ra nét cười khổ. Một năm a… Một năm thời gian liền từ Đấu Vương cấp thấp tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng, hơn nữa xem ra thậm chí còn tuyệt đối so sánh với chính mình không hề kém cỏi, điều này làm cho tâm trạng Ảnh Thiên tràn đầy khổ sở…

Ngẫm lại mình được xưng là Ảnh Tộc đương đại thiên tài, chỉ dùng một trăm hai mươi năm thời gian liền đạt đến trình độ bây giờ. Mình từ Đấu Vương đến Đấu Hoàng dùng suốt hai mươi năm, nhưng còn đối phương thì sao? Đối phương chỉ dùng có một năm thời gian, còn siêu việt hơn mình dùng mất hai mươi năm mới đạt được thành tựu. Điều này làm cho Ảnh Thiên không biết nên nói cái gì cho phải. Một hồi lâu sau Ảnh Thiên rốt cục bất đắc dĩ đem việc này quy cho Ma thần Đại Hắc Thiên. Đúng vậy… Dù sao đây cũng là huynh đệ của Ma thần, biết đâu lại cũng là một vị thần nào chuyển thế thì sao, có tài nghệ đến như vậy cũng có thể lý giải. Chẳng qua là không khỏi có chút quá mức đả kích người khác mà thôi. Chủ nhân thật ra bản lĩnh như thế nào? Chỉ mới có mười chín tuổi sao… Mười chín tuổi là Đấu Hoàng cao thủ… Nói ra ai tin a…

Lúc Ảnh Thiên đang suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn câu hỏi, thì bỗng nhiên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân không rõ ràng, một cao thủ Ảnh Tộc nhẹ nhàng đi tới, mà ở phía sau hắn còn có tiếng bước chân vững vàng.

Chi nha~~

Cảnh cửa lớn bằng gỗ bỗng nhiên được mở ra, một Ải Tử thân cao chưa đầy một thước, có làn da ngâm đen, người mặc áo da thú Kiểm Hồ xuất hiện ở trước mặt Bạch Khởi. Tóc của hắn có màu nâu hơi đỏ, mặc dù vóc dáng không cao, bất quá cơ bắp đầy người, làm cho người khác phải kinh ngạc. Bước đi vững vàng mà có lực, cứ như là mỗi một bước, mỗi một động tác cũng tràn đầy lực lượng. Hắn nhìn thoáng qua cao thủ Ảnh Tộc ở chung quanh lại nhìn thoáng qua Bạch Khởi ở trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Khởi một hồi lâu rồi có chút vô lễ, nói:

- Ngươi chính là chủ nhân bọn họ sao? Là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên? là chủ nhân của Hắc Ám Lục Tộc của chúng ta?

Trong giọng nói tràn đầy sự nghi ngờ cùng chất vấn, trong lúc nói chuyện thì trên dưới đánh giá Bạch Khởi vài lần, sau đó trong mắt tinh quang thoáng hiện, cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là bộ mặt hứng thú nhìn Bạch Khởi. Vị này chính là Ải Nhân Tộc Đấu Vương cao thủ, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Bạch Khởi, hình như là đang chờ đợi Bạch Khởi trả lời.

Tuy nhiên, không đợi Bạch Khởi trả lời, ở chung quanh những cao thủ Ảnh Tộc tại chỗ đã nổi giận rồi. Bất kể là Ảnh Thiên hay là Thập Đại Trưởng Lão của Ảnh Tộc cả đám đều đối với hắn trợn mắt mà nhìn, trên người đấu khí trong nháy mắt bạo phát ra, mà Ảnh Thiên lại càng giận dữ nói:

- Lớn mật… Pháp Lan, ta kính trọng ngươi là Hắc Thạch Ải Nhân Tộc Trưởng Lão, Đấu Vương cao thủ, nhưng là ngươi lại dám đối với chủ nhân vô lễ như thế, hãy cẩn thận coi chừng ta giết ngươi!

- Hừ… Đây đều là các ngươi nói, ta nhưng chưa từng nói qua. Ta không tin hắn chính là chủ nhân, ta cũng không tin hắn là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên. Mặc dù lực lượng của hắn cũng rất cường đại, ta đã nhìn không thấu hắn, nhưng mà ta vẫn không thừa nhận. Không thấy găng tay Atula, Ải Nhân Tộc chúng ta cũng sẽ không thừa nhận một chủ nhân như vậy tồn tại. Trừ phi hắn có thể chứng minh, nếu không chứng minh được, Pháp Lan ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Ảnh Thiên, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, Ảnh Tộc các ngươi Thập Đại Trưởng Lão, ngoài ra còn có Ảnh Thiên ngươi ở bên trong, ngay cả là các cao thủ của Hắc Thạch Ải Nhân toàn bộ ra tay cũng không nhất định có thể chiến thắng ngươi. Bất quá ngươi muốn dùng vũ lực làm cho ta khuất phục là chuyện không có khả năng, trừ phi Pháp Lan ta chết ở chỗ này!

Ải Nhân Tộc là một chủng tộc rất cố chấp, tính tình của bọn hắn giống như hầm cầu và tảng đá, vừa thối lại vừa cứng. Bọn họ khi cho chuyện đó là đúng thì dù cho ngươi có giết bọn họ, cũng không cách nào để cho bọn họ thay đổi, Pháp Lan này cũng là như thế, vừa nghe lời của Ảnh Thiên thì ngay lập tức cãi lại ngay.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng yên tĩnh không một tiếng động, nhưng lại có mùi thuốc súng mười phần. Đối với lần này Bạch Khởi nhìn Pháp Lan một cái cũng không có tức giận, ngược lại rất thưởng thức Pháp lan, có đôi khi cố chấp mặc dù rất chán nhưng bất quá cũng khả ái, đáng yêu. Bạch Khởi rất thích người cố chấp, bởi vì bọn họ mặc dù khó có thể dùng được toàn bộ, bất quá sau khi ngươi chinh phục được bọn họ thì bọn họ sẽ vô cùng trung thành. Cố chấp trở thành ưu điểm lớn nhất của bọn họ, vì vậy Bạch Khởi rất thưởng thức Pháp Lan, cũng rất thưởng thức chủng tộc Hắc Thạch Ải Nhân, đồng thời Bạch Khởi cũng muốn chinh phục chủng tộc này, dĩ nhiên chỉ bằng vào lực lượng Bạch Khởi bây giờ thì thật giống như không có khả năng. Bất quá việc này không quan trọng, quan trọng là… Bạch Khởi không cần vận dụng vũ lực là có thể chinh phục bọn họ, bọn họ sẽ cho Bạch Khởi những vũ khí ưu tứ, còn có rất nhiều cao thủ, mà những điều này Bạch Khởi rất cần.

- Tốt lắm… Ảnh Thiên ngươi cũng không cần phải như vậy, ta có thể hiểu được Pháp Lan Trưởng Lão, nếu như nếu đổi lại là ta thì sợ là cũng sẽ như thế, nếu không có nhìn thấy bằng cớ cụ thể mà muốn cho một chủng tộc quy hàng thật sự là không có khả năng. Điều này ta có thể hiểu, hơn nữa, hắn mới vừa rồi cũng không có cái gì vô lễ, hắn chỉ là hoài nghi ta mà thôi. Hắn không có thừa nhận thân phận, đối với ta như vậy cũng là bình thường, ngươi cũng không nên tức giận, tất cả lui ra đi…

Bạch Khởi nhàn nhạt nói như thế, sau khi nói xong nhìn về phía Pháp Lan.

Lời của Bạch Khởi làm cho Pháp Lan sinh ra một chút hảo cảm, tuy nhiên vẫn không thay đổi sự việc. Chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu như đây là sự thật thì Pháp Lan cam tâm nhận tội, Hắc Thạch Ải Nhân cũng sẽ dựa theo ý chỉ của Ma thần mà thần phục Bạch Khởi. Nhưng nếu như là giả, hắn nhất định phải giết chết Bạch Khởi, bởi vì danh dự của Ma thần không được phép làm bẩn. Dám dùng danh dự của Ma thần Đại Hắc Thiên để lừa gạt Hắc Thạch Ải Nhân thì sẽ bị Hắc Thạch Ải Nhân đuổi giết, cho dù là người này trước mắt nói lời rất làm mình hài lòng, tuy nhiên như vậy vẫn không thể thay đổi việc gì.

Pháp Lan cũng không nói gì nữa mà chẳng qua là lẳng lặng nhìn Bạch Khởi, đang chờ đợi bằng chứng xác minh của Bạch Khởi, mà Bạch Khởi cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng từ trong chỗ sâu bên tay phải, sau đó vẩy nhẹ phía bên tay trái thì một cổ hồng quang hiện lên… một cái bao tay mỏng như cánh ve tản ra màu đỏ như máu, còn có sát khí nồng đậm khôn cùng cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sát khí này trong nháy mắt đập vào mặt mọi người, cho dù người chung quanh đều là những cao thủ hàng đầu, tuy nhiên tất cả đều cảm nhận được cổ sát khí này đều không tự chủ sửng sốt, có chút cảm giác hít thở không thông, toàn thân lạnh như băng, tất cả đều rùng mình một cái.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.