Đêm khuya, các tướng sĩ sau bữa cơm nghỉ ngơi một chút, sau đó đánh bóng vũ khí của mình, bước lên chiến mã, sau một tiếng ra lệnh của Bạch Khởi, hơn mười vạn kỵ binh giống như mãnh thú trong đêm tối đi về phía Thanh Phong Thành đèn đuốc sáng trưng xa xa, lao thẳng tới cổng thành Thanh Phong, còn Bạch Khởi là một chủ soái, cưỡi ngựa dẫn đầu xông vào đầu tiên.
Quân coi giữ Thanh Phong Thành có chút lười nhác, hoặc là bọn chúng cơ bản không ngờ được rằng sẽ có chuyện tập kích Thanh Phong Thành xảy ra, vì vậy sau khi chập tối đóng lại cổng thành, kẻ nào cũng uể oải đứng ở đầu thành không ngừng ngáp dài, có kẻ thậm chí còn lén ngồi chồm hỗm ở đó đánh bạc, còn về các quan quân của Thanh Phong Thành lại càng không chịu nổi, có người thậm chí không ở vị trí của mình, có người lại tụ tập uống rượu say mèm, trong giữa đêm khuya, khi Bạch Khởi chỉ huy đội quân như hồng thủy xông về phía Thanh Phong Thành, đội quân thủ thành mới phát hiện ra kỵ binh đầy khắp núi đồi.
- Địch tập… Địch tập! Không hay rồi… Địch tập!!
Theo đó là một hồi kêu gọi, còn có cả tiếng trống rung trời, cuối cùng cả Thanh Phong Thành đều sôi trào lên, hơn vạn quân coi giữ đều dừng lại mọi việc trong tay mình, sau đó cầm vũ khí, những tên quan quân đang say sưa trong nháy mắt đã ngồi thẳng dậy, kinh ngạc toát mồ hôi hột.
Nhưng tiếc là khi bọn chúng hoàn thành mọi việc thì đã quá muộn, Bạch Khởi cưỡi ngựa xông vào dưới thành lầu, cửa thành làm bằng sắt thép trong nháy mắt đã rung lên, Bạch Khởi cũng không do dự, có sự bảo vệ của A Tu La, nắm tay của Bạch Khởi sắc bén hơn thần binh, trong nháy mắt, sau mấy quyền, cánh cổng bằng gang thép đó ầm ầm đổ xuống, đấu khí màu xanh lam đan xen hàn băng che phủ toàn bộ dải đất của cả cổng thành.
Hơn mười vạn kỵ binh ngay sau đó dưới sự chỉ huy của Độc Cô Chiến Thiên và Mạt La Sâm cũng dồn dập xông vào thành, bắt đầu hướng về tứ phía mà đi, Bạch Khởi chỉ huy một bộ phận người sát thương thành lầu, triển khai tàn sát.
Cổng thành trong nháy mắt đã bị chiếm đóng, khiến cho tất cả mọi người, quân coi giữ phòng tuyến trong lòng trong nháy mắt đã tan vỡ, vô số kỵ binh xông vào trong thành, hàng vạn kỵ binh giết vào trong thành, phòng tuyến trong thành hoàn toàn tan vỡ…
- Bệ hạ… Bệ hạ không hay rồi… Không hay rồi, Ba Phạt Lợi Á quân đã tấn công vào đây… bọn chúng đánh vào đây, Bệ hạ… chúng ta mau đi thôi… Không giữ được… chúng ta không giữ được rồi, bọn chúng có hai mươi vạn người… hai mươi vạn kỵ binh, Bệ hạ nếu không đi sẽ không không kịp đâu.
Khi tiếng cảnh báo vang lên, các vương công đại thần đã đến hoàng cung, còn Tể tướng Lộ Đức tại phụ trách tình báo sau khi biết được tin này liền vội vàng đến, khi bọn họ đang ở đó thảo luận nên xử lý việc này ra sao, một tướng lĩnh toàn thân đầy máu chạy vào trong cung điện kinh khủng hét lên.
- Cái gì ~ Ngươi nói cái gì! Điều này sao có thể? Sao có thể rơi cổng thành vào tay giặc nhanh như vậy… bọn chúng sao có thể đến đây!? Bọn chúng sao có thể đến đây!! Điều này không thể!
An Đức Liệt hét lớn một tiếng, vẻ mặt không thể tin nổi, hắn không thể tin rằng quân Ba Phạt Lợi Á lại có thể đánh cào trong thành trong thời gian ngắn như vậy, dù sao Thanh Phong Thành cũng là tâm huyết nhiều năm của An Đức Liệt xây dựng nên, tường thành dày rộng, cửa thành cũng dùng thép tạo nên, tuyệt đối là dễ phòng thủ khó tấn công, tuy chỉ có ba vạn quân coi giữ nhưng cũng không thể bị quân địch đánh vào nhanh như vậy… theo ước tính toán sơ bộ của An Đức Liệt, ít nhất cũng phải mất thời gian mấy ngày…
- Thế nhưng… Bệ hạ… Đây là sự thực… là sự thực… bọn chúng đã đánh vào đây rồi…
Tướng lĩnh đó sau khi nghe xong lời này, vẻ mặt sợ hãi nói.
Lúc này cung quanh đền đã loạn cả lên, không ai ngờ được rằng người của Bạch Khởi lại đánh vào đây nhanh như vậy, nói thực, ban đầu khi bọn họ nghe thấy tin quân Ba Phạt Lợi Á tấn công thành thì đã biết được đại thế đã mất, kẻ nào cũng chuẩn bị chạy trốn, đương nhiên bọn chúng không thể chạy một mình, không phải là không nuốn mà là không thể, quân quyền của cả Thanh Phong Thành tất cả đều nằm trong tay An Đức Liệt, nếu ai muốn chạy, thì trước tiên cũng phải hỏi xem An Đức Liệt có đồng ý hay không? Nếu An Đức Liệt không đồng ý thì bọn họ phải chờ chết, vì thế không có ai dám chạy, bọn họ nghe được tin tức này liền tập trung lại trong Vương Cung, sau đó bàn bạc làm thế nào để giải quyết việc này, nói là xử lý, thực ra đang khuyến khích An Đức Liệt chạy trốn.
Nhưng bọn họ chẳng nói được bao lâu thì đã nghe thấy một tin, trong nháy mắt tất cả mọi người đều hoảng hồn, không biết nên làm thế nào mới được, nhìn An Đức Liệt trước mặt, vẻ mặt sợ hãi… bọn họ đều không ngờ được sự việc lại thành ra như vậy, lúc này, mọi người xung quanh đã loạn cả lên…
- Bệ hạ… chi bằng, chi bằng chúng ta hãy chạy đi…
Cũng không biết là ai nói câu này đầu tiên, mọi người xung quanh trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc đều nói như vậy, lúc này bọn họ cũng không quan tâm đến người nhà nữa rồi, chỉ khẩn cầu bản thân cùng An Đức Liệt chạy trốn đi trước là được rồi, dù sao bây giờ bọn họ đã không có sự lựa chọn nữa rồi, không chạy thì sẽ chết… những người này đều là tội nhân phản quốc, bị quân của Ba Phạt Lợi Á bắt được chính là phải tru di cửu tộc, đặc biệt là Lộ Đức… hắn biết… nếu mình rơi vào tay Lý Tự Minh e là sống không bằng chết…
Dù sao mình cũng đã bán đứng Lý Tự Minh, đầu phục An Đức Liệt…
- Chạy? Chạy đi đâu? Các ngươi nói đi… Chạy thế nào? Nếu ai bây giờ nói chạy ta sẽ giết kẻ đó!
An Đức Liệt nghe thấy lời này vô cùng tức giận quát lên, vừa nói vừa đập bàn, hơn mười tên thị vệ đứng xung quanh liền lấy vũ khí của mình ra hướng về phía xung quanh, mọi người nhìn những lưỡi đao sáng loáng trong lòng sợ hãi.
Những người xung quanh không ai dám nói nửa lời nữa, bởi vì bọn họ đã có thể đứng ở đây thì đã hiểu tính khí của An Đức Liệt, cái Tên An Đức Liệt này tuyệt đối là điển hình của kẻ ngang ngược vô lý, một khi hắn tức giận, tuyệt đối sẽ không lưu chút tình nào mà giết chết tất cả mọi người.
- Đây là cái gì? Người đâu… chặn lại cho ta… tất cả chặn lại cho ta, mệnh lệnh tất cả quân đội tập hợp, các đại quý tộc đều phải điều động nhân thủ nhất định phải đánh đuổi bọn người này cho ta, chỉ cần chúng ta kiên trì hai tháng, Gia Lam Đế Quốc sẽ động thủ, đến lúc đó chúng ta vẫn có khả năng chiến đấu thêm một trận!
An Đức Liệt ngồi trên ngai vàng lạnh lùng nhìn tất cả trước mặt, không thể không tức giận mà quát lên.
Có điều tiếc là lời của Am Đức Liệt vừa thốt ra, bên ngoài âm thanh một trận hảm sát đã lập tức truyền đến, vô số tiếng hảm sát vang lên tận trời, tình cảnh như vậy khiến mọi người xung quanh hoảng hốt không biết làm gì.
- Đây… sao vậy, đây là?
Lộ Đức không nhịn được mà xen lời vào… sau một khắc, giọng nói của hắn vừa thốt ra, một tướng lĩnh toàn thân đầy máu chạy vào, ngã gục xuống đất, sau đó khó khăn dung hết sức lực cuối cùng của mình nói:
- Bệ… Bệ hạ… bọn… bọn chúng đã đánh vào rồi…
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người thần sắc biến đổi, biến đến mức trắng bệch, bọn họ đã biết mình không còn có đường để chạy nữa rồi, Đại Công Tước An Đức Liệt gần sáu mươi tuổi, Quốc vương của Liệt Diễm Vương Quốc ngồi trên ngai vàng cũng thất vọng ngã gục trên ngai vàng, hai mắt không ánh sáng, hắn biết… mình đã hoàn toàn không có hy vọng rồi.
- Bệ hạ… Bệ hạ, tình hình đã đến nước này… chúng ta hãy chạy thôi, nếu không chạy thì thực sự không còn cơ hội nữa.
Có người không thể nhẫn nại được mà kêu lên…
- Chạy? Các ngươi có thể chạy đi đâu? Thành trì này bốn cửa đều là người của ta, toàn bộ hai mươi vạn kỵ binh đã xông vào đây, cả Thanh Phong Thành đã khống chế trong tay ta, không nói đâu xa, chỉ riêng trong Vương Cung đã có năm vạn kỵ binh của ta, đã bao vây toàn bộ nơi này, các ngươi đã không còn đường có thể chạy trốn nữa rồi.
Bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên bên ngoài, Bạch Khởi chậm rãi dẫn theo mấy trăm thuộc hạ khôi giáp đầy đủ từ ngoài đi vào.
Tiếng hảm sát tuy vẫn chưa dừng lại nhưng đã dần dần bắt đầu tan biến, xem ra sự chiến đấu bên ngoài đã dần dần kết thúc, thủ quân của Liệt Diễm Quốc vương vốn dĩ đã không phải quá nhiều, cũng chỉ hai ba ngàn người, hai ba ngàn đối trận với năm vạn, trong đó còn có những cao thủ như Độc Cô Chiến Thiên và Bạch Khởi tồn tại, kết quả không nghĩ cũng biết, chiến tranh vốn dĩ đã không lãng phí quá nhiều sức lực, đã giải quyết hoàn toàn những tên thủ quân đó.
Ào ào ào ào!
Trong nháy mắt những vương công đại thần trong điện đã đều lui xuống, khoảng một trăm thủ vệ trong điện xếp thành một hàng chặn lại đội ngũ phía trước, chặn lại trước mặt mọi người, cầm vũ khí lạnh run đứng đó, có điều cũng may là bọn họ vẫn chưa đầu hàng, cũng không lui bước, tuy có chút sợ hãi nhưng bọn họ vẫn đứng ở đó, những điều này đủ để chứng minh sự trung thành của bọn họ với An Đức Liệt.
- Các ngươi… đến đây như thế nào?
An Đức Liệt sau khi hít một hơi sâu liền nhìn một nhóm quân địch trước mặt và cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi hỏi như vậy.
- Rất đơn giản… sau khi dâng nước nhấn chìm lòng sông La Nạp, ta đã tổ chức hai mươi vạn kỵ binh năm ngày năm đêm liên tục bôn tập ngàn dặm đến đây, bởi vậy các ngươi không biết là điều bình thường.
Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng trả lời, lúc này Bạch Khởi cũng không sợ làm lỡ thời gian của mình, bởi vì bây giờ An Đức Liệt tuyệt đối đã không còn bất kỳ một khả năng chạy trốn nào nữa rồi.
- Bôn tập ngàn dặm? Ha ha… quả nhiên… Là ngươi chỉ huy? Vậy ngươi hẳn chính là người đề nghị rồi… Không ngờ Ba Phạt Lợi Á bây giờ lại có người can đảm như vậy… Ngươi tên là gì… ta muốn biết…
An Đức Liệt ngồi đó nghe xong lời của Bạch Khởi, trong mắt tinh quang phát sáng nhìn Bạch Khởi trước mặt, không tỏ rõ thái độ mà nói một câu như vậy.
- Bạch Khởi…
Bạch Khởi báo lên tên họ của mình, không có chút do dự nào, đối với một kẻ sắp chết đi, thỏa mãn một chút nguyện vọng nhỏ bé của hắn cũng chẳng có gì?
- Cái gì! Bạch Khởi! Ngươi chính là Bạch Khởi? Ha ha ha… Cái tên An Đức Lỗ đó đã từng nói cho ta về ngươi, có điều là một tên phế vật mà thôi… nhưng hôm nay ta thấy… thực ra, phế vật thực sự chính là tên An Đức Lỗ… vậy thì… việc nước ngập lòng sông La Nạp cũng là ngươi làm ra? Tên La Bá Tì đó ta hiều, chẳng phải là danh tướng gì, việc nước ngập cả lòng sông La Nạp hắn không làm ra được… ta nghĩ đây cũng là kế sách của ngươi? Ha ha ha… không ngờ a… không ngờ, đầu tiên là ở Gia Lăng Quan, sau đó là lòng sông La Nạp, cuối cùng là bôn tập ngàn dặm đến Thanh Phong Thành, ba trận… ba trận chiến dịch ngươi đã đánh bại mấy quân đoàn An Đức Liệt ta trăm phương ngàn kế nhiều năm mới gây dựng nên… Bạch Khởi à… Bạch Khởi… nếu lúc đầu ta biết ngươi sẽ làm như vậy… ta nhất định phái Ti Kiêu Kiệt bất chấp tất cả mà giết ngươi…
An Đức Liệt ngồi trên ngai vàng lạnh lùng nhìn Bạch Khởi trước mặt, có chút điên cuồng nói.
Về điều này, Bạch Khởi mỉm cười, cơ bản không coi là chuyện gì, nhìn An Đức Liệt trước mặt một cái sau đó bình thản nói:
- Ta biết ngươi sẽ hối hận, hối hận lúc đầu không giết ta… nhưng tiếc là… ngươi có hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, thế giới này không có thuốc hối hận để uống… hơn nữa ngươi sắp chết rồi…
- Chết rồi? Giết chết ta? Lý Tự Minh lẽ nào không muốn giam giữ ta sao? Phải biết rằng nếu giam giữ ta, hiệu quả sẽ càng tốt…
An Đức Liệt ngồi ở đó vẻ mặt bình tĩnh nói, nói thật An Đức Liệt tuy binh bại như núi đổ nhưng ít nhất trong tay vẫn có ba quân đoàn binh mã, hơn nữa quan hệ với Hải tộc rất thân thiết, nếu bắt được An Đức Liệt, Đế Quốc Gia Lam sẽ lập tức dừng việc chuẩn bị tấn công lại, Hải tộc cũng sẽ rút khỏi đại lục, ba quân đoàn sẽ bị thu phục rất dễ dàng, theo An Đức Liệt thấy, giam giữ mình rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.
- Bệ hạ cũng không nói gì… Bởi vì ông ấy vẫn chưa biết việc ta bôn tập ngàn dặm, xem ra bây giờ ông ấy đã có được tin tức rồi, có điều những thứ này đều không liên quan, bởi vì khi mệnh lệnh Bệ hạ truyền đến đây thì đã chuyện của mấy ngày sau rồi, mà trước khi đó việc ta phải làm chính là giết ngươi…
Bạch Khởi bình thản nói, vốn dĩ đã không để bụng đến lời nói của An Đức Liệt.
- Giết ta? Bắt giữ ta chắc chắn là một đại công!
An Đức Liệt kích động đứng dậy nói như vậy.
- Giết ngươi cũng là một đại công… người đâu… giết!
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng nói như vậy, vừa dứt lời, mấy trăm quân binh đã xông vào bên trong, không chỉ những người phía sau Bạch Khởi, vô số binh sĩ cũng cuồn cuộn không xông vào điện, hướng vào trong điện giết chết từng tên từng tên địch.
Chỉ chốc lát, sau tiếng kim thiết giao nhau, thủ vệ cuối cùng của An Đức Liệt đã chết toàn bộ trên mặt đất, nhìn thấy cảnh tượng như vậy An Đức Liệt sắc mặt biến đổi, trên người phát ra đấu khí màu xanh, chuẩn bị hướng ra bên ngoài chạy trốn, không ai có thể ngờ được rằng An Đức Liệt lại là một Đấu Tông, tuy cấp bậc có lẽ cũng không cao, nhưng… có thể khẳng định là… Tên An Đức Liệt này là một Đấu Tông thực sự.
- Các ngươi muốn giết ta? Nói cho các ngươi… Không thể nào, An Đức Liệt ta đường đường là Nhị Tinh Đấu Tông… cũng không phải là người các ngươi muốn giết thì giết… Bạch Khởi… ngươi nằm mơ… ta phải giết ngươi trước…
Nói xong, An Đức Liệt liền rút thanh trường kiếm bên hông xông về phía Bạch Khởi.
Đối với An Đức Liệt mà nói, nhiều năm tâm huyết của mình đã bị tên Bạch Khởi trước mặt hủy hoại chỉ trong chốc lát, bởi vì Bạch Khởi mình mới có thể bị rơi vào kết cục như vậy, tuy mình bị ép phải chạy đến nơi xa xôi đất khách quê người, mất đi tất cả mọi thứ thuộc về mình, nhưng trước khi đó hắn phải giết chết Bạch Khởi, băm vạn binh sĩ tuy kinh khủng, mình muốn giết bọn chúng, cơ bản là không thể, hơn nữa một khi bị bao vây, một Đấu Tông như mình cũng phải bỏ mạng tại đây, nhưng sau khi giết chết một người rồi bỏ chạy, điều đó thực sự có thể làm được…
Đáng tiếc là An đức Liệt đã nhầm mất mọt việc… đó chính là hắn đã coi nhẹ thực lực của Bạch Khởi, có điều tuổi của Bạch Khởi đã rõ, người ngoài nhìn vào Bạch Khởi ở cái tuổi này cứ coi như là thiên tài cũng không thể mạnh mẽ quá mức, đáng tiếc là An Đức Liệt hắn đã nhầm, nhầm đến mức thái quá, khi hắn đến gần Bạch Khởi, Bạch Khởi chỉ lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó rút ra thanh trường đao, hời hợt vung nhẹ tay một cái, An Đức Liệt đã chết dưới đao Bạch Khởi, không có một chút ướt át bẩn thỉu, An Đức Liệt đã bị phân ra thành hai nửa, thậm chí ngay đến cơ hội nói cũng không có, chỉ là trừng mắt nhìn Bạch Khởi trước mặt, vẻ mặt không dám tin… hình như là đang nói:
- Điều này sao có thể… ngươi lại là một Đấu Vương.
Động tác của Bạch Khởi rất nhanh mà mau lẹ, sau khi giải quyết xong tên An Đức Liệt liền lạnh lùng nhìn mọi việc xung quanh, điềm nhiên xoay người bình thản nói một tiếng:
- Giết hết bọn chúng…
Lời vừa thốt ra, các binh sĩ liền bắt đầu huơ đao trong tay mình hạ thủ với những tên quý tộc đó, từng tên quý tộc thảm thiết kêu lên chết dưới tay những binh sĩ này, ngay đến cơ hội phản kháng cũng không có, những người này vốn dĩ chính là người sống an nhàn sung sướng, thực lực chẳng ra sao, lại không có hộ vệ bên cạnh, đối mặt với những binh sĩ mạnh mẽ này ngoài cái chết hình như không còn sự lựa chọn nào khác.
- Không… Đừng giết tôi… đừng giết ta… ta có bí mật trao đổi với ngươi! ta bảo đảm! Ngươi sẽ không hối hận! Đừng giết ta!
Lộ Đức nấp sau đám người, sau khi nhìn những người bên cạnh mình từng người ngã xuống liền kêu lên, dùng hết sức lực hét lớn về phía Bạch Khởi.
Lúc này, giọng Lộ Đức hét lên tuyệt đối chấn động, có lẽ sức ăn sữa cũng dùng ra, điều này khiến cho những binh sĩ xung quanh tạm thời bỏ qua cho hắn, những binh sĩ này có lẽ không muốn giết hắn mà bị Bạch Khởi trách tội, chỉ giết hết sạch những người xung quanh, sau đó chỉ giữ lại một mình Lộ Đức, tất cả đều như hổ đói nhìn Lộ Đức trước mặt, nhưng không động thủ, không phải vì không dám, chỉ là đang đợi mệnh lệnh của Bạch Khởi, có thể tưởng tượng nếu Bạch Khởi không có hứng với chuyện này, một giây sau, Lộ Đức sẽ bị băm thành thịt vụn…
- Bí mật khiến ta hứng thú? Thật không? Nếu đúng, ta có thể suy nghĩ cho ngươi một cơ hội sống… có điều, hãy nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu ta không có hứng thú, vậy thì ngươi sẽ chết rất thảm rất thảm… ta tuyệt đối sẽ để cho ngươi biết được kết cục lừa dối ta là như thế nào, đến lúc đó ngươi muốn chết cũng rất khó.
Bạch Khởi xoay người, khóe miệng mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, nhìn tên Lộ Đức trước mặt một lượt, sau đó không tỏ rõ thái độ nói.
- Điều này… ta đảm bảo ngươi sẽ có hứng thú… ta xin thề với danh nghĩa của ta…? Lộ Đức nhìn thấy tình cảnh như vậy liền vội vàng nói như thế, nhưng lại không nói ra bí mật đó của mình là gì, mà nhìn những binh sĩ xung quanh đó, có vẻ hắn cũng không muốn đề quá nhiều người biết được chuyện này.
Nghe xong lời này Bạch Khởi ngầm hiểu, hơi vung tay lên, binh sĩ xung quanh đều lui ra, không ai ở lại, những binh sĩ này cũng không phải là tên ngốc, chuyện gì nên biết, chuyện gì không nên biết bọn họ đều rất rõ, lúc này không có ai ở lại mà lần lượt lui ra.
- Nói đi… Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại thần thần bí bí như vậy?
Bạch Khởi đứng đó sau khi nhìn binh sĩ rời khỏi mới hỏi tên Lộ Đức trước mặt như vậy.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh