Sau khi hồng thủy chấm dứt, trên lòng sông La Nạp là một đại dương mênh mông, sau khi kéo dài mấy giờ đồng hồ mới xuôi theo lòng sông La Nạp rộng lớn chảy ra phía Tây Bắc, nước lũ dần dần rút đi, vào giữa buổi trưa đã hoàn toàn biến mất, trên mặt đất tuy vẫn còn có chút lầy lội nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tiến về phía trước của đại quân.
Sau khi trận hồng thủy qua đi, khắp nơi trên lòng sông La Nạp đều rải rác cờ xí và binh sĩ Liệt Diễm Quân đã bị chết đuối, vô số binh khí áo giáp cũng rơi lả tả, xác chết khắp nơi khiến người ta phải đau lòng, tất cả mọi thứ xung quanh đều có vẻ thảm thương vô cùng, không ít binh sĩ từ tướng lĩnh nhìn mọi chuyện trước mắt đều thổn thức, sức mạnh của thiên nhiên quả nhiên không phải thứ mà con người con người có thể chống lại…
Nguyên soái La Bá Tì vỗ vỗ vào cai Bạch Khởi đi về phía trước, thở dài một hơi và nói:
- Lần này tuy đã thắng lợi, có điều… ngươi nói… Chúng ta làm như vậy có phải là quá độc ác không? Phải biết rằng… ở đây có lẽ có đến hơn tám mươi vạn người… tám mươi vạn người mà đã chết sạch chỉ trong một buổi sáng…
- Nguyên soái… Ta cho rằng chiến tranh chính là chiến tranh… không có cái gì gọi là tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, tám mươi vạn người chết cố nhiên là hơi nhanh, nhưng lẽ nào phải giữ lại bọn chúng đợi mấy tháng nữa sao? Chúng ta không đợi được, Vương Quốc cũng không đợi được, giữ lại bọn chúng chỉ có thể tăng thêm thương vong cho binh sĩ của chúng ta, chỉ khiến cho người của chúng ta không ngừng chết đi, vì vậy ta cảm thấy không có gì đáng tiếc cả, là một Tướng Quân, ta nên bảo đảm binh sĩ của mình chứ không phải binh sĩ của kẻ địch, kẻ địch… Chính là kẻ địch, đã là kẻ địch thì nên có sự chuẩn bị về cái chết.
Bạch Khởi đứng bên cạnh nhìn ra xa nơi những thi thể dính đầy bùn nhão trên mặt đất, không hề lay động mà nói, người chết… Bạch Khởi thấy nhiều rồi… sự nhân từ đối với kẻ địch chính là sự tàn nhẫn đối với bản thân, trước đây rất lâu Bạch Khởi đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
- Như vậy a, ài… ngươi nói đúng, có lẽ ta già rồi, trái tim cũng trở nên mềm yếu, không bằng những người trẻ tuổi các ngươi a… đúng rồi… Bạch Khởi, trước khi ngươi đến đây, ta đã từng nói nếu ai có thể nghĩ ra cách tiêu diệt tên Gia Đức thì ta sẽ đích thân tiến cử người đó vào Bộ Thống Soái, công lao lần này của ngươi ta sẽ không quên, ta sẽ phái người bẩm báo Bệ hạ, đồng thời tiến cử ngươi vào Bộ Thống Soái… Ha ha… tiểu tử ngươi tòng quân mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã lập công hai lần, ba quân đoàn của lão tiểu tử Gia Đức và An Đức Liệt coi như toàn bộ đã chết trong tay ngươi… ha ha ha… không nói đâu xa, chỉ riêng hai công lao này đã đủ để ngươi tiến vào Bộ Thống Soái rồi… tuy có chút trở lại, có điều lão Khâm Tát Tư hiện tại đang khó bảo toàn bản thân, mà… ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, nếu ngươi có thể tiếp tục lập thêm công lao nữa… chặn lại miệng của bốn lão già đã sắp chết… vậy thì… việc ngươi tiến vào Bộ Thống Soái đã nắm chắc trong tay, ha ha… đến lúc đó chúng ta có thể cùng ngồi cùng đứng rồi… tiền đồ của tiểu tử ngươi rộng mở… hãy làm tốt!
Nguyên soái La Bá Tì đứng đó vỗ vào vai Bạch Khởi, vẻ mặt tươi cười nói, tuy đã trải qua mấy lần đấu tranh nhưng Nguyên soái La Bá Tì vẫn quyết định thực hiện lời hứa của mình, tiến cử Bạch Khởi vào Bộ Thống Soái, như vậy tuy khó tránh tạo ra áp lực cho bản thân, có điều lại có thể giao hảo với Bạch Khởi, bán cho Bạch Khởi một nhân tình lớn bằng trời, còn cái tên Bạch Khởi… có thể tưởng tượng… tiền đồ tương lai có lẽ không thể giới hạn được, vì vậy sau khi nghĩ một chút, Nguyên soái La Bá Tì vẫn quyết định giúp Bạch Khởi một tay.
- Vậy, đa tạ đại nhân… có điều… đại nhân, ta còn có một chuyện muốn thương lượng với ngài… không biết ngài có thể đồng ý không?
Bạch Khởi chắp tay cảm tạ Nguyên soái La Bá Tì, nhưng sau đó hình như lại nghĩ ra chuyện gì đó, dùng ngữ khí thăm dò hỏi Nguyên soái La Bá Tì như vậy.
- Hả? chuyện gì? Cứ nói ra… ta và ngươi không phải người ngoài, nếu có thể giúp ngươi… ta nhất định sẽ giúp…
Nguyên soái La Bá Tì đứng bên cạnh Bạch Khởi hiếu kỳ hỏi, mặc dù hắn không biết là Bạch Khởi rốt cuộc muốn làm gì, có điều bây giờ La Bá Tì đã quyết định kéo Bạch Khởi lại rồi, vì thế bỏ ra một chút cũng là đáng làm.
- Vậy… đại nhân, bây giờ Liệt Diễm Quân ngăn cản chúng ta đã bị tiêu diệt rồi, trước mặt chúng ta không có bất cứ một trở ngại nào, phía trước chính là bảy tỉnh Tây Bắc rộng lớn, chỉ cần chúng ta chịu động thủ, nơi đó sẽ là một nơi bằng phẳng… cơ bản sẽ không gặp bất kỳ một trở ngại nào… có điều nếu chúng ta tiến công chậm như vậy, ít nhất phải cần thời gian mấy tháng mới có thể thôn tính bảy tỉnh Tây Bắc và tiến thẳng đến Thanh Phong Thành, nhưng nếu như vậy sẽ khó tránh giữa đường sẽ xuất hiện biến cố, ngài phải hiểu, An Đức Liệt sẽ không bỏ qua như vậy, hơn nữa, một khi quân Gia Lam phía mấy tháng này động thủ, ta sợ rằng chúng ta trước sau đều có địch…
Bạch Khởi từ từ nói ra ý nghĩ trong lòng mình, vẻ mặt ưu sầu.
- Điều ngươi nói quả là một vấn đề… có điều việc này cũng không có cách nào cả, bảy tỉnh Tây Bắc thua ngay trước mặt cho dù chúng ta chia binh công kích thì cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể lấy được, ngoài ra ta thực sự không nghĩ ra cách nào hay, ngươi phải biết rằng bảy tỉnh Tây Bắc tuy đã không còn quân đoàn quy mô lớn nhưng quân phòng bị địa phương vẫn rất nhiều, mấy chục thậm chí hai mươi vạn quân vẫn còn, bọn họ tuy phân tán khắp nơi nhưng thành trì vẫn có thể dựa vào được, còn có các quý tộc thuộc hạ của An Đức Liệt, muốn lấy lại bọn họ tuy không phải là vấn đề nhưng chia binh ra đến lại cần có một thời gian…
Nguyên soái La Bá Tì cũng hiểu ý của Bạch Khởi nhưng hắn cũng không có cách nào để giải quyết vấn đề này.
- Đại nhân… nếu ngài tin lời ta, thì ngài hãy cho ta hai mươi vạn kỵ binh và bảy ngày lương thực, ta muốn tấn công chớp nhoáng Thanh Phong Thành…
Bạch Khởi nghe xong lời này liền nghiêm sắc mặt nói, vẻ mặt đầy lòng tin.
- Tấn công chớp nhoáng Thanh Phong Thành? Nhưng… Ngươi cần phải biết nếu làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, tuy trong tay An Đức Liệt đã chẳng còn binh mã nào, nhưng ngươi bôn tập ngàn dặm người kiệt sức, ngựa hết hơi, hơn nữa trong tay đều là kỵ binh, nếu An Đức Liệt có chút chuẩn bị thì ngươi sẽ nguy hiểm.
Nguyên soái La Bá Tì nghe xong lời nói đó lông mày liền dựng lên, sau đó nói như vậy, đối với lời của Bạch Khởi trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Phải thừa nhận rằng kế hoạch này của Bạch Khởi rất hay, nếu thành công có lẽ có thể thể tiến thẳng đến Thanh Phong Thành giết chết tên An Đức Liệt, nhưng nếu thất bại… hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, e là hai mươi vạn kỵ binh này sẽ khó mà trở về, cứ coi như là trở về thì có lẽ cũng chẳng thắng được bao nhiêu, lợi ích cố nhiên là khả quan… có điều rủi ro cũng rất lớn, nói một câu không nên nói, nếu đổi thành mình cho dù là có thể nghĩ ra cách như vậy, e là cũng sẽ không nói ra, sẽ không làm được, bởi vì… Mình không có dũng khí lớn như vậy.
- Đại nhân… thực ra ta cảm thấy điều này không có vấn đề gì, tuy nói là lòng sông La Nạp chúng ta đã thắng lợi rồi, có điều An Đức Liệt nếu biết được tin này thì cũng là chuyện của mấy ngày sau, hai mươi kỵ binh của chúng ta từ đây xuất phát, nửa ngày hành quân ban đêm nghỉ ngơi, bôn tập năm ngày là có thể đến được Thanh Phong Thành, chúng ta có đầy đủ thời gian để tiến vào trong Thanh Phong Thành giết chết An Đức Liệt, đánh bại bọn chúng…
Bạch Khởi khẳng định.
- Điều này…
Nguyên soái La Bá Tì có vẻ đôi chút do dự, lúc này hắn không biết nên nói gì mới phải, từ chối hay đồng ý, trong khoảng thời gian ngắn, là một chủ soái, Nguyên soái La Bá Tì có chút do dự, rõ ràng tư tưởng quân sự giữ chắc đánh chắc của Nguyên soái La Bá Tì đối với phong cách mạo hiểm của Bạch Khởi có sự khác biệt rõ rệt, nhưng Bạch Khởi nói kiên quyết như vậy, hơn nữa nhiều lần lập kỳ công, bởi vậy Nguyên soái La Bá Tì cũng không dễ từ chối, hơn nữa bản thân vừa rồi đã mở ra hải khẩu, nói là có chuyện gì thì cứ nói ra, lúc này nếu như không cho phép thì thật là bối rối.
Thế nhưng đồng ý chuyện này rồi… nếu như thất bại… hậu quả sẽ khiến người ta vô cùng đau đầu, đó chính là hai mươi vạn kỵ binh, không phải là hai mươi vạn súc sinh, hao phí huấn luyện hai mươi vạn kỵ binh đều là một con số kinh người, hơn nữa bọn họ một khi chết trận thì phí an gia cho họ sẽ càng kinh khủng, đương nhiên điều này không phải là chủ yếu, điều chủ yếu chính là nếu người hy sinh giữ chắc thắng chắc chắc chắn sẽ rất ít, tuy hao phí một chút thời gian nhưng hai mươi vạn kỵ binh này sẽ có thể tăng lên rất nhiều chiến lực cho Vương Quốc, có những lúc, trong một trận chiến tranh, hai mươi vạn kỵ binh đủ để xoay chuyển toàn bộ cục diện chiến tranh.
Nhưng giao cho Bạch Khởi một khi thất bại, những người này e là mười không còn một, rủi ro khổng lồ khiến cho Nguyên soái La Bá Tì rất do dự không quyết định được.
Sự do dự của Nguyên soái La Bá Tì Bạch Khởi đã nhìn thấy trong mắt, nguyên nhân Nguyên soái La Bá Tì do dự Bạch Khởi cũng đại khái biết được, nhưng thời gian giết chết tên An Đức Liệt mà Cửu U đưa ra bây giờ chỉ còn một tháng, nếu một tháng này mình không thể giải quyết được tên An Đức Liệt thì tròn sáu mươi vạn điểm giao dịch Bạch Khởi không nỡ lãng phí, bôn tập ngàn dặm là cách duy nhất, bởi vì nếu giữ chắc thắng chắc thì muốn giết chết tên An Đức Liệt không biết là việc của ngày tháng năm nào.
- Nguyên soái… Nếu như ngài cho phép ta đi…, ta sẽ lập quân lệnh trạng, nếu thất bại Bạch Khởi cam nguyện xin chết…
Bạch Khởi đứng thẳng người chào theo nghi thức quân đội với Nguyên soái La Bá Tì, tay phải đặt trước ngực cung kính vạn phần nói như vậy.
- Ngươi thực sự đồng ý hạ quân lệnh trạng?
Nguyên soái La Bá Tì nghe xong lời này bất giác có chút rung động, lông mày hất lên, thần sắc nghiêm túc nhìn Bạch Khởi, quân lệnh trạng không phải là nói đùa, đó chính là một khi Bạch Khởi thất bại thì sẽ bị mình hạ lệnh xử tử, những công lao trước đây đều không có bất kỳ một tác dụng nào, một tướng lĩnh bình thường sẽ không lấy đó ra làm chuyện đùa, điều này có nghĩa là… Bạch Khởi đang lấy tính mạng bản thân để đặt cược, cái đặt cược chính là sự chiến thắng trong trận chiến lần này.
- Đúng… Nếu như thất bại, Bạch Khởi cam nguyện nhận lấy cái chết.
Bạch Khởi khẳng định, nói thực, chuyện này Bạch Khởi cũng có bảy phần nắm chắc, tuy không có mười phần chắc chắn nhưng đối với Bạch Khởi mà nói bảy phần đã đủ rồi, đời người… vốn dĩ chính là đánh bạc, có lúc bảy phần nắm chắc đã là phần thắng rất lớn rồi, công thành danh toại, thất bại thì sẽ đầu lìa khỏi cổ, điều này Bạch Khởi cũng không oán hận gì…
- Được… đã như vậy… thì ngươi hãy đi đi… Người đâu, truyền quân lệnh của ta, mệnh lệnh Bạch Khởi chỉ huy hai mươi vạn kỵ binh bôn tập ngàn dặm đến Thanh Phong Thành!
Nguyên soái La Bá Tì nghe xong lời này cũng không do dự nữa, đứng ở đó hét lớn, vừa dứt lời, quân truyền lệnh xung quanh đã dồn dập rời khỏi, tuyên bố mệnh lệnh của Nguyên soái.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Bạch Khởi dẫn hai mươi vạn kỵ binh tinh thần no đủ, mang theo bảy ngày lương thực bôn tập về phía Thanh Phong Thành xa xa, hơn mười vạn chiến mã từ con đường lầy lội đó chạy qua, cả mặt đất đều bắt đầu rung lên.
Hơn mười vạn kỵ binh đi dọc một đường, xuyên qua bảy tỉnh Tây Bắc, bôn tập thẳng đến Thanh Phong Thành nằm ở dải đất Tây Bắc Vương Quốc, một tòa hùng thành rộng lớn, hơn mười vạn kỵ binh trên đường hầu như không có bất kỳ một mệnh lệnh nào, ăn cơm uống nước đều trên lưng ngựa, chỉ nghỉ ngơi một chút vào đêm, sau năm ngày bọn họ đã đến được Thanh Phong Thành nằm ở dải đất Tây Bắc.
Đương nhiên trên đường bọn họ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, có điều phàm là người phát hiện ra bọn họ đều bị Bạch Khởi cố tình hạ lệnh thắt cổ chết, hầu như không có ai còn sống sót, tất cả mọi người đều chết trong tay Bạch Khởi.
Thời gian năm ngày, thuộc hạ của Bạch Khởi có thể nói là người mệt mỏi ngựa kiệt sức, cuối cùng đã đến một khu rừng rậm cách phía Tây Thanh Phong Thành hai mươi dặm, trong khu rừng rậm này đã xây dựng cơ sở tạm thời, sinh hoạt, làm cơm, chuẩn bị sẵn sàng để tấn công bất ngờ Thanh Phong Thành, mà trước lúc đó Thanh Phong Thành lại không biết đến sự tồn tại của đoàn quân của Bạch Khởi.
Thứ nhất là Thanh Phong Thành nằm ở ngoài chiến trường ngàn dặm, trước mặt có sự ngăn cản của bảy tỉnh Tây Bắc, ở đây cơ bản không bị chiến hỏa thiêu đốt, nó giống như thủ đô Thành Hoa Hồng của Ba Phạt Lợi Á, hầu như mọi người đều không có cảm giác về không khí chiến tranh, chiến tranh với bọn họ mà nói là một việc rất xa lạ, bọn họ cơ bản không có sự chuẩn bị, vì vậy cơ bản không ngờ tới có hai mươi vạn kỵ binh đã đến Thanh Phong Thành này.
Thứ hai… bọn Bạch Khởi làm như vậy rủi ro thực sự quá lớn, hơn nữa trong lịch sử chưa từng xuất hiện việc như vậy, bôn tập ngàn dặm nói thì dễ, khi làm thì lại không đơn giản như vậy, ít có người đồng ý gánh chịu những rủi ro như vậy của Bạch Khởi, bởi vậy cơ bản không có ai nghĩ đến phương diện này…
Vì thế khi bọn Bạch Khởi đến Thanh Phong Thành lại không có ai biết chuyện này… nếu An Đức Liệt biết được chuyện này, có lẽ lúc này sớm đã đóng bốn cửa, nghĩ cách đối phó với Bạch Khởi rồi…
Thanh Phong Thành là một nơi cách rừng rậm Sâm La Tuyệt Vực ba trăm dặm, ở gần đây, ngoài Liệt Diễm Sơn ra hầu như không có ngọn núi cao nào, còn phía sau Thanh Phong Thành chính là Sâm La Tuyệt Vực, ở đó… Xưa nay chưa từng có ai có thể đi qua, còn phía trước Thanh Phong Thành chính là bảy tỉnh Tây Bắc nằm trong tay An Đức Liệt, có thể nói Thanh Phong Thành vững như núi Thái Sơn, An Đức Liệt sẽ không ngờ tới Bạch Khởi lại xuyên qua bảy tỉnh Tây Bắc đến gần Thanh Phong Thành, dù sao đây cơ bản là điều không thể, mặc dù… Bảy tỉnh Tây Bắc đã tróng rỗng hoàn toàn, ngay cả binh mã đóng quân ở thủ đô Thanh Phong Thành của An Đức Liệt cũng không đủ ba vạn, hơn nữa… có một bộ phận rất lớn là tân binh.
Mà không để ý đến chuyện tình trong Thanh Phong Thành, Bạch Khởi ngồi bên lửa trại phía sâu trong rừng rậm, tụ tập tất cả sĩ quan cấp tá ngồi xếp bằng ở đó, Bạch Khởi bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho họ.
- Các vị… kế hoạch tác chiến ta đã nói rồi, sau khi Sư đoàn 1 tấn công tập kích phía Đông Bắc, Sư đoàn 2 tấn công tập kích phía Tây Nam, còn Mạt La Sâm, ngươi chỉ huy Sư đoàn 3 chi viện bốn phía cho ta, hãy nhớ kỹ, lấy tiêu diệt phản quân Tây Bắc là chính, những quý tộc đó nếu đầu hàng thì hãy bắt lại cho ta… không được ép đến mức bọn chúng tạo phản, Sư đoàn 4, Chiến Thiên, ngươi cùng ta đi bao vây Vương Cung của An Đức Liệt… chúng ta nhất định phải giết chết An Đức Liệt… giết hắn… phản quân Tây Bắc sẽ không có bất kỳ một lý do có thể phản kháng nào, chiến tranh cũng coi như thắng lợi rồi… biết không?
Bạch Khởi đứng đó vô cùng nghiêm túc nói.
- Vâng…
Tướng lĩnh xung quanh đều nhận lệnh, sau đó sau đó bắt đầu phân phối cụ thể, có điều Mạt La Sâm ngồi đó lại có chút do dự nói:
- Đại nhân… chúng ta tập kích ở Thanh Phong Thành thì có thể, nhưng chúng ta đều là kỵ binh, cũng không đem theo vũ khí tấn công nào, làm thế nào để vào thành?
- Điều này ngươi không cần lo lắng… cửa thành của Thanh Phong Thành tuy cao. Tường thành rộng lớn, nhưng ta cũng không bảo ngươi bay qua, cửa thành của Thanh Phong Thành giao cho ta, đợi sau khi ta mở cửa Nam toàn bộ các ngươi sẽ xông vào là được rồi…
Bạch Khởi khẽ cười, tự tin mói.
- Điều này… đại nhân, ngài? Ngài đi?
Tướng lĩnh xung quanh có chút ngạc nhiên nói, có chút không hiểu ý Bạch Khởi là gì? Lẽ nào hắn dự định một mình thâm nhập phá bỏ cửa thành của đối phương sao? Điều này… có thể sao?
- Thế nào? Nghi ngờ khả năng của ta? Ha ha. Ta là một Đấu Vương… tuy chỉ là Nhất Tinh… dù thế nào cũng là một Đấu Vương, phá bỏ một cái cổng thành hẳn không phải là vấn đề…
Bạch Khởi khẽ mỉm cười nói vậy, chuyện hắn là một Đấu Vương rất ít người biết, các vị có mặt ở đây lại càng không biết, thực ra Bạch Khởi từ khi trở thành Đấu Vương, vẫn chưa tham gia một trận chiến tranh thực sự nào… người khác làm sao có thể biết?
Khi nói, đấu khí màu xanh lam trên người Bạch Khởi đã bắt đầu dâng trào ra, xen lẫn một cổ hàn băng, Lăng Thiên Đấu Quyết đệ lục trọng chính là như vậy, đã kèm thêm vào thuộc tính hàn băng, cây cối xung quanh trong nháy mắt đã kết băng, trong ngày hè chói chang các tướng lĩnh đều cảm thấy một trận ác lạnh… người nào cũng không chịu được mà sợ hãi nhìn Bạch Khởi trước mặt, ai cũng không dám tin đây… là sự thật…
- Trời ạ… Đấu Vương mười bảy tuổi… Trời ạ… Tướng Quân năm nay vẫn chưa đến mười tám tuổi phải không… điều này làm sao có thể? Đấu Vương mười bảy tuổi… thế giới này lẽ nào điên rồi sao?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, các tướng lĩnh xung quanh đều suýt phát điên, Đấu Vương mười bảy tuổi, nghe cũng chưa từng nghe thấy…
Phải biết rằng Đấu Vương là nhân vật có cấp bậc gì? Đấu Vương… là sự tồn tại không thể chiến thắng, trong lòng những tướng lĩnh này, trong lòng nhân dân Ba Phạt Lợi Á, Đấu Vương chính là sự tồn tại không thể chiến thắng, bọn họ chính là tượng trưng của vô địch, bởi vì một cao thủ Đấu Vương hoàn toàn có thể dễ dàng đối mặt với một đội quân vạn người… thậm chí có thể chiến thắng họ… cao thủ cấp Đấu Vương tại Ba Phạt Lợi Á mà được người ta biết đến không quá hai người mà thôi, Đấu Vương Ti Tiêu Kiệt phía Tây Bắc, Kinh Sư Đấu Vương Lệ Trường Không, hai người này người nào không phải là người vạn nhân kính ngưỡng?
Những tướng lĩnh vốn có chút không phục Bạch Khởi, sau khi nhìn thấy thực lực cấp Đấu Vương của Bạch Khởi, trong nháy mắt đã trở nên tâm phục khẩu phục, được một Đấu Vương lãnh đạo đó chính là một vinh quang, trong một mức độ nào đó mà nói cái tầng lớp Đấu Vương đã được thần hóa, Đấu Vương đã trở thành mọt biểu tượng… ít nhất… tại Ba Phạt Lợi Á là như vậy… Đấu Vương tượng trưng cho sức mạnh…
Tất cả mọi người đột nhiên tin tưởng gấp trăm lần, còn Độc Cô Chiến Thiên đứng bên cạnh Bạch Khởi, trong mắt cũng phát sáng, hắn đã tiến vào Cửu Tinh Đấu Linh, nhưng cách với Đấu Tông vẫn còn một khoảng cách, nhưng Bạch Khởi đã tấn cấp Đấu Vương rồi, điều này khiến cho Độc Cô chiến Thiên cảm thấy… mình không chọn lầm chủ nhân, chủ nhân như vậy sẽ không khiến mình hổ thẹn, thuần phục hắn không phải là điều gì không tốt.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh