Cửu U Long Giới

Chương 394: Chương 394: Gió tanh mưa máu (1)




Không ai ngờ, chỉ một đòn, Bạch Khởi đã làm chấn động toàn trường đấu.

Một đường quyền rất nhẹ của Bạch Khởi lại có thể tạo ra sức công phá lớn đến vậy, chỉ là một đường quyền qua loa, hời hợt nhưng cả vùng đất đã bắt đầu run rẩy vỡ vụn ra, trong nháy mắt hàng ngàn người đã chết sạch, thật là một điều đáng sợ.

Hơn hai mươi vạn người sững sờ ở đó. Trong một lát, không ai dám có cho dù chỉ là nửa động tác, chỉ lộ ra vẻ đờ đẫn nhìn toàn cảnh trước mặt, trong đó thậm chí bao gồm cả vị Bất Diệt Hoàng Đế – Lý Tự Minh, còn có cả Thái Tử Lý Dũng với ý đồ mưu phản, tất cả mọi người đều sững sờ ở đó, không biết nên nói gì.

- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, xin Nguyên Soái tha mạng! Nguyên Soái tha mạng!

Cũng không biết là ai đã quỳ rạp xuống đất trước với âm thanh run rẩy… Rầm một tiếng, hơn hai mươi vạn phản quân ở đây đã lần lượt vứt bỏ vũ khí của mình quỳ xuống, hơn hai mươi vạn binh sĩ như thủy triều đều quỳ rạp xuống đất dường như không một chút do dự.

Con người là như vậy, khi đoàn kết lại thì hàng vạn người đồng tâm hiệp lực, nhưng khi đối mặt với hiểm nguy, nếu mọi người cùng đồng tâm hiệp lực đối mặt với sinh tử thì có thể tạo ra sức mạnh không ngờ. Nhưng chỉ cần một người, chỉ cần có một người sợ hãi mà đầu hàng thì ngay sau đó chính là sự thất bại toàn diện. Trên chiến trường là như vậy, tại nơi này cũng là như vậy. Khi một người đầu tiên buông vũ khí xuống, điều đó cho thấy bọn họ đã thất bại, hàng chục vạn người đều vứt bỏ vũ khí của mình. Khi đối mặt với sức mạnh lớn lao của Bạch Khởi, bọn họ sợ hãi, bọn họ thỏa hiệp, bọn họ lựa chọn đầu hàng.

Kỳ thực, khi Bạch Khởi xuất hiện, bọn họ đã có ý muốn đầu hàng. Sức mạnh mà Bạch Khởi đã thể hiện ra quả thực quá mạnh, hơn nữa uy vọng của Bạch Khởi trong quân không ai có thể sánh kịp. Rất nhiều người khi nhìn thấy Bạch Khởi đều không còn ý định kháng cự lại, chỉ có điều trước sự thúc dục của đám quan quân, để bảo vệ tính mạng của mình nên họ đành phải liều mạng kháng cự lại mà thôi. Tuy rằng trong lòng họ cũng không muốn làm như vậy, thực tế bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Phải biết rằng đây chính là mưu triều soán vị, đây chính là trọng tội mưu phản, theo quy định phải xử tử toàn gia, tru di cửu tộc… Con đường này không đi thì không sao, một khi đã đi rồi, đó chính là con đường không thể quay đầu lại. Bất luận là trong lòng có muốn hay không, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng đi tới cùng, ngoài những điều này, không còn một lựa chọn nào khác.

Có điều, lời của Bạch Khởi lại đem đến cho họ một tia hy vọng. Trong khi Bạch Khởi sử dụng lực lượng lớn mạnh của mình làm bọn họ kinh sợ, cũng đã đem đến cho bọn họ một chút hy vọng. Tuy rằng, hy vọng này đối với một binh sĩ bình thường mà nói thì có thể có mà cũng có thể không, nhưng đối với những quan quân nắm giữ quân đội một cách thực sự thì lời của Bạch Khởi đã đem đến cho họ cơ hội được hồi sinh. Nó giống như trên con đường không thể quay đầu, Bạch Khởi đã mang đến cho họ một sợi dây thừng có thể quay trở lại, giữ cho bọn họ có thể hoàn toàn thoát khỏi bể khổ.

Bạch Khởi hứa hẹn chỉ cần buông vũ khí đầu hàng, hắn có thể bảo đảm bọn họ sẽ không phải chịu một hình phạt nào, sẽ không bị quốc gia truy cứu… Không được coi thường câu nói này. Có câu nói này, bọn họ có thể yên tâm thuần phục Bạch Khởi, không phải làm trái với những suy nghĩ trong lòng mình mà miễn cưỡng chiến đấu với Bạch Khởi, đây không phải điều mà họ muốn.

Nếu nói bỏ qua cho bọn họ là người khác nói, bọn họ chắc chắn không tin. Dù sao, ngoài Hoàng Đế ra, không có ai có tư cách nói những lời như vậy. Cho dù là Hoàng Đế nói những lời này, ban đầu sẽ không động đến bọn họ, sự dọn dẹp phía sau là không tránh khỏi. Xét cho cùng, Hoàng Đế không thể nào để cho nhóm người đã từng phản bội mình nắm giữ quân đội. Sau việc này, mất quan bãi chức lại là chuyện nhỏ, chính là sợ liên lụy đến tính mạng cả nhà mình. Mà những người khác lại không có tư cách chấp nhận chuyện này, cho dù là chấp nhận cũng là chấp nhận vô ích. Một câu nói của Hoàng Đế là có thể khiến cho lời của bất cứ ai vô hiệu. Trong lịch sử, chẳng phải là chưa từng xuất hiện những chuyện như vậy.

Có điều, Bạch Khởi lại khác. Thân phận của Bạch Khởi đặt ở đó, Đế Quốc Tây Bắc Vương, đường đường là Đấu Đế cường giả, hơn nữa, đường đường là Chiến Thần của Bất Diệt Hoàng Triều… thân phận này khiến cho tất cả mọi người không thể không tin hắn. Lời của Hoàng Đế đối với Bạch Khởi cơ bản không có tác dụng gì. Bạch Khởi đã nói là muốn bảo vệ bọn họ, thì coi như Hoàng Đế cũng không thể làm tổn hại đến một sợi tóc của họ.

Lực lượng quân đội lớn đầu hàng, hàng trăm quý tộc trốn trong trung ương đại quân, có cả Thái Tử Lý Dũng và Hồng Y Đại Giáo Chủ Tư Bì Nhĩ giống như thiếu nữ đã trút sạch y phục, hiện ra trước mặt Bạch Khởi.

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Khởi trầm giọng nói:

- Giết sạch bọn chúng.

Một lát sau thuộc hạ của Bạch Khởi đều lần lượt xông ra ngoài. Các đại thần quý tộc đó thậm chí còn chưa có cơ hội phản ứng lại liền bị tàn sát hết sạch. Cho đến lúc này, Bạch Khởi cũng chưa từng hỏi đến Lý Tự Minh một câu nào, điều này khiến cho sắc mặt vừa mới hồi phục lại của Lý Tự Minh lại lần nữa âm trầm xuống. Bạch Khởi ngay cả hỏi cũng không hỏi mình mà đã sai người xuống tay, rõ ràng là không coi một Hoàng Đế như mình ra gì.

Có điều, Lý Tự Minh tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng lại không nói ra điều gì. Ngày hôm nay có thể lấy lại thế cục, hoàn toàn nhờ vào công lao của Bạch Khởi. Nếu không có Bạch Khởi thì bây giờ vị Hoàng Đế Lý Tự Minh này e là đã phải thay người rồi. Cái tên nghịch tử Lý Dũng có lẽ đã thực sự gây chuyện rồi. Huống chi, bây giờ Bạch Khởi có khả năng đánh bại Lý Dũng trong tình huống như vậy. Chỉ cần một cái phất tay là có thể sai người giết chết Lý Dũng, thì một người ngã ngựa như hắn… Lẽ nào Bạch Khởi không thể quay súng nhắm vào chính mình.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ không dám. Nhưng đổi lại là Bạch Khởi, Lý Tự Minh cảm thấy hắn không có gì là không dám làm. Trong lúc này, bình tĩnh quan sát diễn biến của sự việc vẫn tốt hơn, không nên trút giận vào Bạch Khởi, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Mọi người đều giữ vẻ trầm mặc. Người của Bạch Khởi giết sạch những cường giả bên cạnh Lý Dũng, còn Lý Dũng lại sững sờ đứng đó, không biết phải nên nói gì. Tình hình như vậy, bây giờ hắn còn có thể nói gì? Còn có thể làm những gì? Lý Dũng đã không còn cơ hội nào nữa rồi.

Trong khi Bạch Khởi ra tay, Tư Bì Nhĩ bên cạnh Lý Dũng liền kết thành mấy thủ ấn, sau đó nhảy một cái, xông lên trời, quay người bay về phía hậu phương. Thân là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình, Tư Bì Nhĩ có bản lĩnh đặc biệt riêng của mình. Tu vi của hắn tại Quang Minh Thần Điện có thể nói là so với cảnh giới Ma pháp của lão Liệt Hỏa cũng coi như là một. Nhân vật cấp Thánh Ma Đạo Sư như bọn họ, chỉ là về phương diện lực công kích, Thần Thuật của Quang Minh Thần rõ ràng có chút không bằng mà thôi. Có điều, muốn chạy trốn lại không có bất kỳ vấn đề nào.

Tư Bì Nhĩ chưa từng nghĩ sẽ quay lại, chỉ là muốn chạy trốn. Trên thực tế, Tư Bì Nhĩ nhìn thấy khi Bạch Khởi phất tay diệt trừ vị Thẩm Phán Trưởng Thẩm Phán Hội Giáo Tông đó, hắn đã có sự chuẩn bị muốn chạy trốn. Ngũ Tinh Đấu Đế, về mặt sức chiến đấu, so với mình mạnh hơn rất nhiều, huống cho còn có ba mươi Quang Minh võ sĩ và hai mươi Hồng Y Giáo Chủ… Lực lượng này đủ để chiếm lấy một phần mười toàn bộ lực lượng của Giáo Đình. Lực lượng như vậy cũng đã bị Bạch Khởi tiêu diệt trong một cái phất tay. Tư Bì Nhĩ không cho rằng mình có khả năng tiếp tục đối kháng với Bạch Khởi, cho nên Tư Bì Bì không hề do dự mà lựa chọn chạy trốn, có lẽ lúc này chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn Tư Bì Nhĩ bay lên không trung, trong tình hình những thuộc hạ của mình đuổi theo không có kết quả, Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng. Về điều này, hắn sớm đã có sự sắp xếp. Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng ngâm xướng vang lên trong không trung. Trên thành lầu của Hoàng cung, mấy chục bóng đen xuất hiện trên nóc nhà, bắt đầu ngâm xướng rằng:

- Hỏa diễm nguyên tố giữa trời đất hãy ngưng tụ lại, sức phá hoại vô biên của ngươi hãy biến thành vũ khí cực nóng, hoàn toàn tiêu diệt kẻ địch trước mắt. Liệt Viêm Kiếm, Ma pháp đỉnh cấp!

Dưới sức mạnh Ma pháp đỉnh cấp được gọi là Cấm Chú, lực lượng Ma pháp mạnh mẽ nhất, không ai có thể chống lại. Nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, Đấu Đế cường giả hay là Thánh Ma Đạo Sư cũng sẽ bị hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Huống chi Ma pháp đỉnh cấp lần này lại ngưng tụ lực lượng của một Thánh Ma Đạo Sư và hai mươi Đại Ma Đạo Sư, uy lực mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi ngâm xướng qua đi, trên bầu trời xuất hiện một trường kiếm màu đỏ khổng lồ, là do Hỏa nguyên tố ngưng kết mà thành, dài khoảng mười thước, phía trên bốc lên hỏa diễm cực nóng, trong nháy mắt hóa thành lưu quang xông đến mục tiêu, hướng thẳng tới Tư Bì Nhĩ.

Ầm một tiếng cực lớn, sau đó Tư Bì Nhĩ đang vội vàng chạy trốn trên bầu trời xanh thẳm va chạm với thanh kiếm nóng bỏng, sau một lát đã nổ tung vô cùng mãnh liệt. Luồng hơi thổi xuống mặt đất khiến cho con người và mọi vật đều nghiêng ngả… Từ Bì Nhĩ đã rơi xuống ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.