- Xoẹt…
Đấu khí trên người Bạch Khởi bùng phát. Một đường kiếm lướt qua, trong giây lát đấu khí cao mấy mét như bão táp lao thẳng đến vị trí Tổng Đốc Du Lâm phía xa. Nơi đấu khí lướt qua cát bụi bay mù mịt, dưới mặt đất xẻ ra một đường rãnh sâu hoắm, khoảng hơn mấy chục mét. Nơi đấu khí lướt qua gần như binh sĩ đều bị phanh thây ngay tại trận hết. Cảnh tượng hãi hùng không dám nhìn nữa, máu và thịt bay lung tung… máu tươi tuôn rơi như nước mưa.
Hành động của Bạch Khởi khiến các binh sĩ xung quanh lũ lượt né tránh, ánh mắt nhìn Bạch Khởi tràn ngập sợ hãi, động tác đờ cả ra. Nhưng Bạch Khởi không dừng lại, quơ tay làm một cú lượn vòng cho các binh sĩ xung quanh đổ rạp, rồi phóng thẳng lên phía trước với tốc độ nhanh nhất, chỗ hắn lướt qua giống như nơi không bóng người.
Roẹt roẹt roẹt…
Thanh Lôi Đình Đao trong tay Bạch Khởi múa tít, còn lưu lại bóng trong không trung. Nơi hắn lướt qua xác chết la liệt, khắp nơi đều là xác chết. Chẳng mấy chốc đã phóng thẳng đến cạnh Tổng Đốc Du Lâm.
- Giết hắn… Giết hắn!
Tổng Đốc Du Lâm thấy Bạch Khởi xông đến thì lập tức hoang mang, vội vàng giục thủ hạ bên cạnh hắn tấn công Bạch Khởi, còn hắn thì luống cuống lùi về sau. Cảnh tượng như vậy khiến binh sĩ xung quanh thất vọng tràn trề, song vẫn gắng gượng xông lên.
Đáng tiếc là những binh sĩ phổ thông này chắc chắn không thể là đối thủ của Bạch Khởi, cũng không thể ngăn cản được bước tiến của hắn. Họ xông đến chẳng qua chỉ tăng thêm số thương vong mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Bạch Khởi, thậm chí không có cả khả năng làm giảm tốc độ của hắn. Nhiều nhất chỉ có thể làm hắn chậm lại một tí chút, nhưng họ phải bỏ mạng, mà đối với Tổng Đốc Du Lâm thì chẳng có ảnh hưởng gì đáng kể…
Thấy Tổng Đốc Du Lâm định chạy, Bạch Khởi tất nhiên không đồng ý, một cú bật lên lao đến Tổng Đốc Du Lâm, không nói thêm câu nào, tóm luôn đầu đối phương, quay Lôi Đình Đao trong tay, túm chặt tóc Tổng Đốc Du Lâm, tay trái cử động nhẹ đã tách hẳn đầu Tổng Đốc Du Lâm ra khỏi vai. Máu tươi nhanh chóng phun ra như suối phun.
- Tổng Đốc Du Lâm đã chết… Không giết kẻ đầu hàng…
Bạch Khởi đứng trên mình ngựa, giơ bổng cái đầu của đối phương lên, rồi nói.
Cái chết của Tổng Đốc Du Lâm bỗng chốc làm mọi người sững ra ở đó, mọi người đều bàng hoàng nhìn mọi thứ trước mắt, hạ vũ khí trong tay xuống, ai cũng lặng lẽ nhìn Bạch Khởi, nhất thời không biết nên thế nào, cứ sững ra ở đó, người này nhìn người kia…, không biết nên nói gì…
- Keng…
Không biết ai đó vứt vũ khí trong tay xuống đầu tiên rồi quỳ xuống đất, cao giọng hét:
- Tôi đầu hàng… Nguyên Soái, tôi đầu hàng…
Binh bại như núi đổ, một người đầu hàng kéo theo cả Quân đoàn đầu hàng, một Quân đoàn đầu hàng kéo theo tất cả mọi người đầu hàng. Trong phút chốc, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mọi người đều lũ lượt quỳ xuống đất, hướng về Bạch Khởi đồng thanh hô to.
Lúc mới đầu đa số là binh sĩ phổ thông. Khi rất nhiều binh sĩ phổ thông đã quỳ xuống đất thì các sĩ quan cấp thấp cũng lũ lượt quỳ theo. Các binh sĩ đã đầu hàng rồi thì những sĩ quan cấp thấp như họ chẳng cần thiết phải kiên trì. Vừa nãy sức mạnh của Bạch Khởi đã đủ để chứng minh một điều, những người họ hoàn toàn không thể giết được Bạch Khởi, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Khởi, sức mạnh của họ nhiều nhất chỉ có thể làm Bạch Khởi lòng dạ rối bời một phen, chứ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Vì vậy rất nhiều người chọn đầu hàng. Sau khi đại đa số người chọn đều đầu hàng thì cho dù là những sĩ quan cấp cao cũng không cố chống đỡ nữa. Gần như toàn bộ số người đều chọn đầu hàng thì những người khác còn cần phải cố gắng làm gì? Không cần… Đúng vậy, hoàn toàn không cần phải cố gắng nữa. Lúc này ai cố chống chọi, người đó sẽ chết, không có gì phải bàn cãi.
Lúc này ai muốn phản đối, vẫn chưa muốn đầu hàng, thì ngoài con đường chết đợi hắn ra, chẳng có lựa chọn nào khác. Điều này không cần phải hoài nghi. Vì vậy tất cả mọi người lũ lượt quỳ xuống đất, chọn đầu hàng. Không cần biết họ thành tâm hay giả bộ, nhưng lúc này họ chỉ có thể chọn đầu hàng, chứ không có gì khác…
Thấy mọi người lũ lượt quỳ xuống, Bạch Khởi mỉm cười, hắng giọng nói:
- Tất cả các Sư đoàn trưởng và các sĩ quan từ cấp Sư đoàn trưởng trở lên tập hợp ở lều trại chính, những người khác ai về doanh trại của người ấy. Không có lệnh của ta không được tự ý ra khỏi doanh trại…
Bạch Khởi hạ lệnh xong, tập hợp hết các tướng lĩnh cao cấp lại, tụ họp tại lều chính của Bạch Khởi, nơi đây vốn là lều của Tổng Đốc Du Lâm, nhưng bây giờ Tổng Đốc Du Lâm đã chết, Bạch Khởi thu phục quân đội nên nơi đây tất nhiên là nơi ở của Bạch Khởi. Có thư của tám Tổng Đốc trong tay, sau khi chém mấy tướng lĩnh không chịu khuất phục thì Bạch Khởi hoàn toàn khống chế quân đội.
Tất nhiên như vậy Bạch Khởi cũng chưa thể yên tâm hoàn toàn, lập tức điều động bốn Quân đoàn do Đế Quốc phái đến để thay quân, và cho bồ câu đưa thư lệnh cho mấy Quân đoàn đóng tại vùng ven khu Giang Nam xuất binh mã. Mất một tháng mới dẹp yên và tổ chức lại được một trăm hai mươi vạn quân, rồi mới cắt cử quân đến các vùng khác của Đế Quốc. Tóm lại là, dù thế nào cũng không thể để họ ở lại phương Nam, Bạch Khởi phân được ra thành hai Quân đoàn. Hai Quân đoàn này tuy không ổn định lắm, nhưng trộn lẫn với binh lính lâu năm của Đế Quốc và lính mới, thống soái Quân đoàn vốn thuộc hệ phái Tây Bắc, có thể cầm trịch được. Hai Quân đoàn này cùng được cử đến phương Bắc. Xong hết mọi việc thì hơn hai tháng cũng đã trôi qua.
Trong ba tháng có thể nói Bạch Khởi bận tối tăm mặt mũi, bao nhiêu việc không thể dứt ra được, việc gì cũng cần Bạch Khởi đích thân xử lý, khiến Bạch Khởi chau mặt nhăn mày. Nhưng còn may, đáng mừng là Lý Tự Minh thực hiện lời hứa, phong Bạch Khởi lên bậc Tam Đẳng Thế Tập Công Tước, tuy không thuộc đỉnh cao của quý tộc nhưng tuyệt đối đã là quý tộc cao cấp đáng kể đến của Đế Quốc. Nhờ tước vị của Bạch Khởi tăng lên, Bạch Gia chính thức trở thành Đại gia tộc Nhất Đẳng.
Cuối cùng Bạch Khởi cũng xử lý xong những việc cuối cùng để chuẩn bị trở về. Về đến phủ ở Phong Lâm Thành, tưởng được nghỉ ngơi một trận đã đời, ai dè lại có việc xảy ra. Bạch Khởi vừa bước vào phủ đã thấy một thân binh hốt hoảng chạy ra, mặt đầy lo lắng, không thèm nhìn hắn một cái, lại còn đâm thẳng vào người hắn. Việc này khiến Bạch Khởi hơi sửng sốt, vì từ trước đến giờ không thể xảy ra việc thế này. Bạch Khởi hơi buồn bực, hắn không biết rốt cuộc cái gì làm thủ hạ của hắn hốt hoảng như vậy, nhất thời hắn không chấp nhận được. Nhìn tên thủ hạ trước mặt, Bạch Khởi chau mày, trầm giọng xuống hỏi:
- Sao thế? Làm gì mà hốt hoảng không ra thế thống gì thế này?
- Đại… đại nhân… Công văn khẩn cấp của Đế Đô!
Thân binh đó nghe Bạch Khởi khiển trách xong thì ngẩn ra rồi lập tức vội vã hô to.
- Cái gì! Công văn khẩn cấp của Đế Đô? Đã xảy ra việc gì?!
Bạch Khởi sửng sốt, lập tức kinh ngạc hỏi.
- Cái này… Sứ giả đã đi nghỉ ngơi rồi. Nghe nói tình hình quân đội phương Bắc có biến!
Thân binh đó không dám giấu giếm, nói hết sự việc cho Bạch Khởi luôn.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh