Cửu U Long Giới

Chương 290: Chương 290: Lấy đầu tướng giữa vạn quân (2)




Tên mưu sĩ thấp giọng nói.

- Ừm. Đã vậy thì chúng ta đi gặp Bạch Khởi xem hắn định giở trò gì…

Sau khi có được thông tin chính xác, Tổng Đốc Du Lâm thay đổi sắc mặt, tự cao, điềm tĩnh nói. Dáng vẻ đó dường như không coi Bạch Khởi ra gì, gần như không cần bận tâm đến Bạch Khởi, vì Bạch Khởi chỉ có năm trăm quân, còn hắn có một trăm hai mươi vạn quân cơ mà… Sự chênh lệch này quá rõ rệt, khiến hắn cảm thấy mình tuyệt đối an toàn.

Thấy hành vi của chủ tướng, tên mưu sĩ sắc mặt hơi đỏ lên, song có thể hiểu được, vì chủ của hắn tuy xuất thân là lính, nhưng đó là việc của nhiều năm trước, hắn đã quen với cuộc sống nhàn hạ, không còn là gã tướng quân xông pha trận mạc nữa, khí tiết quân nhân đã mất từ lâu rồi, hơn nữa lại còn già đi, ngày càng sợ chết, cho nên có phản ứng này tuy có hơi ngượng, song có thể thông cảm được. Hắn cũng hiểu được, vì vậy ngây ra một chút, cười gượng rồi không nói gì nữa.

Tổng Đốc Du Lâm vừa nói vừa dẫn đại đội người ngựa từ trong nhà đi ra, mặc áo giáp lên rồi đi ra ngoài. Lúc này bên ngoài một trăm hai mươi vạn quân, sáu Quân đoàn, tạo thành vô số đội hình sát cánh nhau xếp ngay ngắn trên đồng bằng. Xem ra uy lực bất phàm. Còn mấy nghìn thân binh thì đợi Tổng Đốc Du Lâm xuất hiện, đợi hắn xuất hiện rồi mới nhảy lên chiến mã, theo sát hắn tiến ra phía trước đội hình, tiến thẳng đến phía trước đám người của Bạch Khởi.

Mất mấy phút sau mới đến được tuyến đầu đội ngũ. Nhìn đám sĩ binh thủ hạ của mình rất oai vũ, một chút lo sợ cuối cùng trong lòng Tổng Đốc Du Lâm cũng biến mất, thay vào đó là niềm tin bành trướng vô cùng.

- Ngươi chính là Bạch Khởi?

Tổng Đốc Du Lâm đến tuyến đầu đội ngũ, cách Bạch Khởi hơn nghìn mét thì dừng bước, đứng sau hàng sĩ binh thứ ba, hét lên hỏi Bạch Khởi, chứ không dám tiếp tục tiến lên trước. Tuy giọng hắn rất vang, có đủ trung khí, song hành động của hắn thực sự khiến người ta xem thường. Ngay cả đối mặt nói chuyện với Bạch Khởi cũng không dám, việc này khiến sĩ binh rất thất vọng, vì có chủ soái như thế này thực sự không vẻ vang gì.

- Chính là ta, Bắc phương Nguyên Soái Đế Quốc, Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ Bạch Khởi. Ngươi là Tổng Đốc Du Lâm?

Bạch Khởi mỉm cười, bình thản nói giống như nói với cậu bé ngay cạnh. Giọng hắn không to, nhưng nhờ có đấu khí truyền phát đến tận tai tất cả mọi người một cách chính xác, không mất tiếng nào. Một trăm hai mươi vạn sĩ binh đều nghe rõ mồn một.

Một câu nói khiến sĩ binh lũ lượt hoảng sợ, vì họ đều là con dân của Bất Diệt Hoàng Triều, đều quen biết Bạch Khởi. Những tân binh mới nhập ngũ không lâu, cũng được già nửa năm, nên cũng biết đến danh hiệu của Bạch Khởi. Vô số người sùng bái Bạch Khởi, thậm chí trong đó có không ít thanh niên tham gia quân đội của Đế Quốc chỉ vì tiến về gần Bạch Khởi, nhưng khi họ nhập ngũ thì chỉ biết đây là quân chính quy của Đế Quốc, tuyệt đối không phải là quân đội bí mật gì, họ luôn sống với tư cách là quân chính quy của Đế Quốc. Các sĩ quan cấp cao đều hiểu rõ việc này là thế nào, còn các sĩ binh tầng thấp nhất thì luôn coi mình là quân nhân của Đế Quốc, chưa từng nghĩ rằng phải đối đầu với Đế Quốc. Hôm nay khi họ nhận lệnh chiến tranh, ai cũng hăm he náo nức chuẩn bị sẵn sàng xả thân một trận, thì lại biết được một tin khác, kẻ địch của họ lại là Bạch Khởi, Nguyên Soái Đế Quốc Bạch Khởi, thần tượng trong lòng của họ.

Cả đội quân trong phút chốc trở nên hỗn loạn, không ít người bắt đầu thầm thì bàn tán việc này, một số người nhạy cảm đã cảm thấy như mình mắc lừa, còn những người khác thì đoán già đoán non rốt cuộc việc này là thế nào…

- Là ta… Thế nào, ngươi muốn làm gì? Bạch Khởi, hôm nay ngươi đến đây rồi thì ta cũng nói rõ với ngươi, hôm nay ngươi đã đến thì sẽ không về nổi đâu. Ngươi lại còn ngông cuồng dẫn theo có một tí người thế này thì ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây… Người đâu, giết!!

Tổng Đốc Du Lâm thấy cảnh tượng như vậy thì sững sờ một chút rồi lập tức lại hét to.

Lúc này hắn rất lưu loát, dứt khoát, không chút rườm rà. Thấy tình thế có vẻ có biến đổi, hắn không nói thêm gì, hạ lệnh cho quân đội tấn công thẳng tới Bạch Khởi, hòng cho binh mã đồng loạt xông lên giết chết Bạch Khởi, tránh để Bạch Khởi nói thêm điều gì đó khiến hắn không thể làm yên lòng quân. Vì thế hắn rất dứt khoát, trực tiếp cho quân giết Bạch Khởi, dùng chiến thuật biển người vây chặt Bạch Khởi tại đây.

Có điều hắn vừa hạ lệnh xong lại do dự, đặc biệt là lúc này Bạch Khởi lại nói tiếp:

- Các vị… Hôm nay Bạch Khởi ta xuất hiện ở đây là muốn cho mọi người biết một việc… Tổng Đốc Du Lâm bán nước, câu kết với giặc, liên kết mười một Tổng Đốc phương Nam ý đồ mưu phản, mười Tổng Đốc kia đã bị bắt hết rồi. Ta phụng mệnh đến đây truy bắt Tổng Đốc Du Lâm. Mọi người hãy tránh ra, lần này chỉ giết thủ phạm, không truy xét người liên quan. Mọi người tránh hết ra!

Một câu nói mà mang tính kích động như vậy, tác động đến tinh thần các sĩ quan cấp cao. Họ đa số là thân tín của Tổng Đốc các tỉnh, tất nhiên biết rõ mục đích đội quân này thành lập, nên họ chẳng bận tâm đến lời Bạch Khởi nói. Chỉ sau khi Bạch Khởi nói rằng Tổng Đốc các tỉnh đều bị bắt, họ mới hết hồn, suy nghĩ bắt đầu lung lay. Song vẫn may, trước đây Tổng Đốc các tỉnh có giao ước họ đều biết, nên họ vẫn phục tùng mệnh lệnh của Tổng Đốc Du Lâm. Nếu không, chỉ vấn đề nội bộ đã đủ khiến Tổng Đốc Du Lâm sứt đầu mẻ trán, thậm chí những người này còn có thể sẽ giết hắn tặng cho Bạch Khởi… Song hiện tại còn may, tuy sĩ binh rối loạn, nhưng sĩ quan không rối loạn, quân đội vẫn ổn định.

- Đừng nghe hắn nhiều lời. Chúng ta tạo phản đấy. Chúng ta chiến đấu vì Thái Tử Điện hạ. Mọi người, giết cho ta…

Tổng Đốc Du Lâm hơi lúng túng hét lên. Do hắn giục giã, đám sĩ quan liền hạ lệnh, sĩ binh bắt đầu từ từ hành động, đội quân đông nghìn nghịt bắt đầu xếp thành trận địa ngay ngắn xông về phía Bạch Khởi.

Bạch Khởi đã lường trước việc này, nói chính xác là hắn hoàn toàn không định thuyết phục hơn trăm vạn binh sĩ dựa vào mấy câu đơn giản thế, lại càng không định giải quyết vấn đề bằng cái mồm của hắn, cái mồm có nói hay thế nào thì cũng không đấu lại được nắm đấm. Thời đại này, xã hội coi trọng ai có nắm đấm to chứ không phải ai biết ăn nói. Cho nên vừa nãy Bạch Khởi nói những lời đó chỉ để làm rối loạn lòng quân của đối phương, sau khi hắn giết Tổng Đốc Du Lâm thì dễ bề khống chế quân đội, chứ chẳng có ý gì khác.

Thấy quân của đối phương bắt đầu từ từ hành động, những hộ vệ bên cạnh Bạch Khởi lũ lượt rút vũ khí bên hông ra, không ai lùi lại, mặt ai cũng lạnh băng đứng vững ở đó, thần sắc kiên nghị, chuẩn bị quyết một trận sống mái mà chẳng có ai sợ hãi. Những người này đều là quân tinh nhuệ tháp tùng Bạch Khởi, là những chiến sĩ bách chiến đã cùng Bạch Khởi vào sinh ra tử, phần đông trong số họ theo Bạch Khởi từ chiến dịch Gia Lăng Quan. Đối với Bạch Khởi, những người này chính là những dũng sĩ thực sự, vì Bạch Khởi họ không hề khiếp sợ gì.

Có điều Bạch Khởi không định để họ ra tay. Thấy phản ứng của thủ hạ, Bạch Khởi thản nhiên xua tay rồi hắng giọng nói:

- Các ngươi dừng tay hết, không phải lo cho ta. Việc này ta tự giải quyết… Tất cả mọi người đều không được vào gần chiến trường. Tất cả lùi lại!

Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Tuy họ không muốn, nhưng Bạch Khởi đã hạ lệnh thì họ cũng sẽ không phản đối. Từng người từ từ cưỡi chiến mã tách rời ra, lùi lại phía sau. Bạch Khởi nhảy vọt bay lên trên không, lao thẳng về phía Tổng Đốc Du Lâm.

Cao thủ cấp Đấu Vương đã có thể bay vút trên trời cao, chứ đừng nói đến Bạch Khởi – Nhị Tinh Đấu Hoàng. Bạch Khởi vọt lên, bay trên không, lao thẳng về vị trí Tổng Đốc Du Lâm, trong nháy mắt đã đến chỗ trận địa của đối phương.

Song Bạch Khởi không xông thẳng sang giết Tổng Đốc Du Lâm. Tuy hắn có thể làm được nhưng hắn không làm vậy, mà chọn cách xông đến tuyến đầu của trận địa, giết theo một đường rồi mới xử trảm mầm họa Tổng Đốc Du Lâm, diễn màn kịch lấy thủ cấp của tướng lĩnh từ vạn quân. Không phải Bạch Khởi muốn chứng tỏ ta đây hoặc cái đầu hắn không biết làm cách nào có thể giải quyết Tổng Đốc Du Lâm nhanh nhất.

Tình hình hiện tại buộc Bạch Khởi phải làm như vậy. Việc hắn muốn làm là thị uy, gây dựng uy tín của hắn, khiến mọi người đều sợ hắn, kinh hãi hắn, khiến các sĩ binh đó e dè hắn, hình thành nỗi khiếp đảm hằn sâu trong lòng họ, như vậy họ mới không dám làm loạn, hắn mới có thể cầm chắc trịch, thu phục binh mã chủ lực. Nếu không, e là hắn cũng khó khống chế đội quân đông thế này. Phải biết đây không phải là trò trẻ con, một số việc không đơn giản thế, như việc Bạch Khởi đang làm, hắn phải cân nhắc vô cùng nhiều mặt. Mục đích chủ yếu nhất của hắn không phải là giết Tổng Đốc Du Lâm, mà là khống chế đội quân tuy là có thể gây dịch tả toàn khu phía Nam này. Nếu chỉ muốn giết Tổng Đốc Du Lâm, thì hoàn toàn không cần lãng phí sức lực, Bạch Khởi có thể giết hắn luôn…

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.