Đấu khí của Bạch Khởi phát ra làm Độc Cô Chiến Thiên im lặng hồi lâu, định thần lại, ánh mắt sáng loáng nhìn Bạch Khởi đầy sùng bái, không nói thêm gì nữa, quay người phục tùng mệnh lệnh của Bạch Khởi, làm tốt mọi thứ cho Bạch Khởi. Bạch Khởi mặc áo giáp màu bạc lên, đeo thanh thần binh Lôi Đình Đao tước đoạt được từ chỗ An Đức Liệt ở Liệt Diệm Quốc, sau đó đi ra ngoài cửa, dẫn theo đoàn kỵ binh đã chuẩn bị sẵn sàng đang chờ ở ngoài, nhảy lên con chiến mã màu đen, tiến về núi Phong Lâm phía Bắc thành.
Bạch Khởi không để ý, lúc này Lưu Dịch Tư đang đứng trên nóc nhà ở Phủ Tổng Đốc, theo dõi hướng đi của Bạch Khởi từ xa, lẩm bẩm nói:
- Đúng là người mà ông trời lựa chọn… quả nhiên không sai. Năm đó Đế Quốc Huy Hoàng của chúng ta bị tiêu diệt, lão chiêm tinh bói quả nhiên không sai, chủ nhân Bạch Khởi… ngài quả nhiên là người mà thần linh lựa chọn, nhất định sẽ quật khởi… Lão nô cố gắng hết sức lực cuối cùng của mình để giúp ngài.
Nói rồi hắn bất giác nhìn lên trời sao, khẽ lẩm bẩm:
- Một linh hồn đến từ nơi hư không xa xôi, thừa kế thân thể của Đại Lục, giành được sự trợ giúp của ác ma, vùng lên như sao chổi, cứu lấy truyền nhân cuối cùng của Đế Quốc Huy Hoàng, dẫn dắt con người tiến lên con đường chống lại các chư thần, Đế Quốc sẽ lại vùng dậy trong mưa máu lửa, trong tay người mà những chư thần khiếp sợ đó, thống nhất toàn Đại Lục…
Tất cả những việc này Bạch Khởi không biết, cũng không nghe thấy, nếu nghe thấy câu nói này, có lẽ Bạch Khởi ngã luôn từ trên ngựa xuống mất, vì dù sao câu nói này cũng làm Bạch Khởi hơi kinh ngạc. Không nói cái khác, có một việc có thể khẳng định là mấy câu nói trước đó đều chính xác, mấy câu sau tuy không nói có nhất định là vậy không, nhưng cũng đủ khiến Bạch Khởi kinh hoàng rồi.
Câu nói này là lời tiên đoán của một nhà chiêm tinh nổi tiếng nhất Đại Lục thời đó để lại hồi Đế Quốc Huy Hoàng bị tiêu diệt. Hồi đó rất thịnh hành, song đáng tiếc… nó bị biến mất nhanh chóng trong dòng lịch sử. Ngoài Lưu Dịch Tư – người canh giữ kho báu của Đế Quốc Huy Hoàng, truyền nhân cuối cùng của Đế Quốc Huy Hoàng ra, có lẽ không ai còn biết đến câu nói này…
Bạch Khởi dẫn năm trăm kỵ binh sắc mặt lạnh tanh, khí thế hừng hực ra khỏi Phong Lâm Thành, quất roi thúc ngựa, bụi cuốn mù trời, phóng thẳng về phía núi Phong Lâm. Dọc đường đi khiến không ít người ra xem. Tuy hiện tại đã cấm đi lại ban đêm, giờ này đã không được phép tùy ý đi lại trên đường, nhưng từ các cửa sổ bên đường có các khe hở của tấm liếp cửa vẫn có thể nhìn thấy đoàn người của Bạch Khởi. Không ít người bắt đầu đoán mò xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Sự việc này xảy ra quá kì quặc. Hôm nay Quân đoàn 14 vào thành đã gây ra xôn xao rất lớn rồi, bây giờ lại có người nửa đêm ra khỏi thành, tuy không biết là ai, nhưng cũng đủ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu đoán mò.
Nhưng Bạch Khởi chẳng để ý được đến những việc này, dẫn hai Đấu Vương Ảnh tộc và năm trăm kỵ binh phóng đi vun vút như tên bắn trên đồng bằng ngập tràn gió xuân dưới ánh trăng sáng vằng vặc, không biết đã đạp lên biết bao hoa cỏ và sinh mạng.
Đến canh ba, đoàn người của Bạch Khởi đã đến được núi Phong Lâm nằm phương Bắc cách Phong Lâm Thành khoảng trăm dặm. Bạch Khởi hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ vì thời điểm hiện tại không thích hợp để tiến lên đi tìm Tổng Đốc Du Lâm.
Tuy lúc trăng mờ gió lặng dễ giết người, nhưng trong khe núi đằng xa đó chí ít cũng có một trăm hai mươi vạn quân đóng giữ, có hàng vạn lều trại san sát kéo dài mấy chục dặm từ trên núi thẳng xuống dưới núi, cả vùng đồng bằng dưới núi khắp nơi đều có quân đội đóng giữ.
Giết chết Tổng Đốc Du Lâm tất nhiên không thành vấn đề gì, song có một điểm phải nói rõ là Bạch Khởi muốn giết Tổng Đốc Du Lâm không thành vấn đề, nhưng muốn tìm được hắn lại rất khó. Nơi đây nhiều doanh trại thế này, nếu Bạch Khởi tìm từng cái một thì có mà mệt chết, hơn nữa lại cực dễ bị họ phát hiện, như vậy không hay bằng quang minh chính đại tiến vào, đối mặt giết Tổng Đốc Du Lâm còn dễ hơn, cũng tiện cho Bạch Khởi lấy lòng đội quân đó hơn. Nếu không, ám sát được Tổng Đốc Du Lâm, e rằng thu phục được đội quân đó không dễ dàng gì. Vì vậy, sau khi đến đây, thấy mấy vạn lều bạt na ná giống nhau, Bạch Khởi liền hạ lệnh cho người ngựa của hắn nghỉ ngơi tại chỗ trong rừng cây phía xa, đợi sáng sớm hôm sau hắn dễ bề giải quyết Tổng Đốc Du Lâm.
Đã quyết định thế, việc này không cần thuộc hạ nhúng tay vào, Bạch Khởi đã quyết định dẫn năm trăm kỵ binh đến thì sẽ mang họ hoàn chỉnh trở về, vì những người này đều là thân binh của hắn, thủ hạ của hắn, họ thông minh tháo vát, đã tham gia hàng trăm trận chiến, lòng trung thành của họ đối với hắn thì người khác không thể sánh kịp. Vì vậy Bạch Khởi không có ý định để họ mạo hiểm cùng hắn, mà chuẩn bị để họ theo hắn chứng kiến mọi thứ là được rồi.
Nói thẳng ra là Bạch Khởi đem theo họ không phải để họ đi chiến đấu, vì năm trăm đối đầu với một trăm hai mươi vạn, đừng nói là thân binh của Bạch Khởi, đến cả đội vệ binh siêu cấp của Thú Nhân, đoàn Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ của Giáo Đình, hay đoàn Thiên Long Kỵ Sĩ, những binh chủng tinh nhuệ nổi tiếng của Đại Lục này đến có lẽ cũng không có đường về. Cho nên Bạch Khởi hoàn toàn không định để họ tham gia chiến đấu, vì như thế là đẩy họ vào chỗ chết. Đây… là cuộc chiến của riêng mình Bạch Khởi, họ chỉ đứng xem là được rồi.
o0o
Sáng sớm hôm sau, khi Tổng Đốc Du Lâm đang chuẩn bị hiệu triệu binh mã tạo phản, đoạt lại Phong Lâm Thành trước, bỗng bên ngoài vang lên một hồi kèn lệnh. Tên mưu sĩ đó từ ngoài chạy vào, hốt hoảng quỳ xuống đất, nói với Tổng Đốc Du Lâm trước mặt:
- Đại nhân… không hay rồi đại nhân. Bạch Khởi… Bạch Khởi hắn ta đến rồi… hiện đang ở bên ngoài.
- Cái gì! Sao đến nhanh thế được?! Hắn dẫn bao nhiêu người đến?
Tổng Đốc Du Lâm bỗng sững người lại, hoang mang kêu lên, hắn không hề nghĩ rằng Bạch Khởi lại đến nhanh như vậy, thần tốc như vậy, tối qua hắn mới đến nơi, ngày hôm sau đã bị đuổi kịp. Điều này hơi thần kì quá thì phải! Vì vậy nghe tin báo xong, phản ứng đầu tiên của Tổng Đốc Du Lâm là sợ hãi, tiếp đó hỏi luôn xem Bạch Khởi dẫn bao nhiêu binh mã, đây là vấn đề Tổng Đốc Du Lâm quan tâm nhất.
- Cái này… năm trăm người. Năm trăm kỵ binh!
Tên mưu sĩ lắp bắp, ngập ngừng trả lời.
- Chỉ có năm trăm người? Chỉ có năm trăm người thật sao? Ngươi chắc chắn chứ?
Rõ ràng Tổng Đốc Du Lâm có vẻ không tin lắm, ở đây hắn có hơn trăm vạn binh mã, thế mà Bạch Khởi lại chỉ dẫn theo năm trăm kỵ binh đến, việc này hơi buồn cười nhỉ! Lẽ nào Bạch Khởi cho rằng mình là Chiến Thần không có trận bại chắc? Năm trăm người mà muốn đánh bại một trăm hai mươi vạn binh mã trong tay hắn sao? Tuy hiện tại nội bộ của hắn chưa ổn định, hắn cũng chưa hoàn toàn khống chế được hết, nhưng cũng thừa để đối phó một Bạch Khởi rồi. Đối với trăm vạn đại quân này thì năm trăm người chẳng đủ để nhét vào kẽ răng ấy chứ!
Tổng Đốc Du Lâm nhận định, tình hình thế này xảy ra chỉ có hai khả năng, thứ nhất là Bạch Khởi ngốc, thứ hai là Bạch Khởi điên rồi… nếu không, tuyệt đối không làm như vậy. Do đó, hắn hết sức hoài nghi tính chân thực của số liệu này.
- Cái này… cực kỳ chính xác. Đại nhân, quân tuần tra của chúng ta đã điều tra trong khu chu vi hai mươi dặm, hoàn toàn không có bóng người, hơn nữa ngài cũng nên biết quân đội phương Nam ở tỉnh Phong Lâm hiện tại chỉ có Quân đoàn 14. Giả sử Bạch Khởi đem tất cả đến cũng chỉ có hai mươi vạn quân. Vì thế tôi nghĩ việc này chắc là thật. Tôi vừa tận mắt nhìn, thực sự là như vậy…
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh