Lúc sáng, sau khi chứng kiến tình hình các Tổng Đốc đó vào, sau đó những hộ vệ và phu xe của họ dừng lại ở cổng bị quân của Bạch Khởi khống chế, mưu sĩ của Tổng Đốc Du Lâm đã vội vã báo cho Tổng Đốc Du Lâm, họ và mấy chục người hoảng hốt ra khỏi thành luôn và không trở lại, chạy thẳng về quân doanh ở núi Phong Lâm.
Tổng Đốc Du Lâm không phải là tên ngốc, tình hình hiện tại ai cũng biết rõ, đã không có nơi an toàn nào khác, quay trở lại tỉnh Du Lâm chính là tự tìm đường chết. Vì thế Tổng Đốc Du Lâm chạy thẳng đến quân doanh, có sáu Quân đoàn một trăm hai mươi vạn quân bảo vệ, hắn vững như núi Thái Sơn, tiến có thể tấn công Giang Nam Đạo, mũi nhọn hướng thẳng Phong Lâm Thành, rút có thể đàm phán với Đế Quốc, đảm bảo hắn không chết. Vinh hoa phú quý không dám nghĩ đến, song ít nhất có thể bình an và đủ giàu để sống hết đời. Cho nên hắn chạy thẳng đến quân doanh.
Nhưng tất cả những việc này Bạch Khởi không mảy may hay biết.
- Chết tiệt… Cửu U, nói cho ta biết, Tổng Đốc Phong Lâm đang ở đâu?
Không kiên nhẫn được nữa, Bạch Khởi mở miệng hỏi Cửu U. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không đời nào hỏi Cửu U. Hắn hiểu rõ Cửu U – con quỷ hút máu hàng thật giá bèo, luôn thừa nước đục thả câu này, hắn muốn hỏi thông tin của Tổng Đốc Phong Lâm – nhân vật quan trọng này thì nó sẽ đưa giá kịch điểm, ngoài ra đòi một số điểm giao dịch cực kỳ kinh khủng. Vì thế Bạch Khởi thà tốn chút sức lực cũng không muốn hỏi Cửu U.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ dường như không đợi nổi nữa rồi, Bạch Khởi đành phải hỏi, đồng thời trong lòng hắn đã quyết định, nếu Cửu U không quá đáng quá thì sẽ đồng ý lấy tin tức Tổng Đốc Phong Lâm từ nó.
- Cái này à… Ừm… Nếu ngươi hỏi ta từ buổi sáng, nói thật là, không có năm mươi vạn điểm giao dịch thì ngươi đừng hòng… Song bây giờ đàn anh ta nói miễn phí cho ngươi biết, người ngươi muốn tìm đã rời khỏi tỉnh Phong Lâm đến núi Phong Lâm, bây giờ đã đến quân doanh núi Phong Lâm rồi…
Cửu U chậm rãi nói. Cái giọng điệu an nhàn tự tại đó khiến đỉnh đầu Bạch Khởi muốn bốc lửa.
- Cái gì! Đồ khốn nhà ngươi, sao ngươi không nói sớm?!
Bạch Khởi điên tiết, chửi đổng. Nếu Cửu U xuất hiện trước mặt Bạch Khởi lúc này thì có thể khẳng định rằng chắc chắn Bạch Khởi sẽ không ngập ngừng xông lên cho Cửu U một trận đòn tơi tả. Tên Cửu U này quả thật làm người ta tức thật.
- Cái này à… ta việc gì phải nói sớm? Việc gì đến ta chứ? Tại ngươi không hỏi ta thôi. Biết rõ là chỉ cần hỏi ta, chắc chắn là ta biết, nhưng ngươi không hỏi, không phải là tiếc tí điểm giao dịch đó sao? Kì thực lúc sáng ngươi muốn hỏi ta thì tám mươi vạn điểm giao dịch là ta có thể nói cho ngươi, ha ha… Song bây giờ xong rồi, người đã chạy thoát, e là không có trên mấy trăm nghìn vạn thì ngươi không bù lại nổi tổn thất của ngươi.
Cửu U cười trên nỗi đau khổ của người khác khiến Bạch Khởi không còn biết nói gì nữa.
Đối với Cửu U, Bạch Khởi chẳng biết làm thế nào, tuy trong lòng căm giận nhưng không làm gì được nó, chỉ đành bó tay chịu đựng, cơn tức cuồn cuộn, muốn đi ra ngoài, không thèm để ý tới Cửu U nữa, dẫn theo người ngựa đi đuổi bắt Tổng Đốc Du Lâm.
Đúng lúc này Độc Cô Chiến Thiên từ ngoài vội vã đi tới, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi mặt đầy giận dữ, chào theo nghi thức quân đội rồi cung kính nói:
- Đại nhân… Theo tin tức chúng tôi vừa nhận được, Tổng Đốc Du Lâm thực sự đã có đến Phong Lâm Thành, và rời đi lúc trưa, theo tin của vệ quân thì có lẽ hắn đi về phương Bắc, vị trí núi Phong Lâm.
- Ta biết rồi. Chiến Thiên, đi lấy thư của mấy Tổng Đốc đó rồi điều động năm trăm kỵ binh theo ta đuổi bắt Tổng Đốc Phong Lâm. Còn ngươi… cùng với Lưu Lão ở lại Phong Lâm Thành canh chừng đám Tổng Đốc đó cho ta, ngoài ra tạm thời giúp ta trông coi Phong Lâm Thành.
Bạch Khởi lạnh lùng nói. Vừa nãy hắn bị Cửu U chọc tức không nhẹ, rất muốn giết người, nên hắn muốn đích thân đi.
Hơn nữa… theo Cửu U nói thì e là Tổng Đốc Du Lâm đã đến được quân doanh bí mật ở núi Phong Lâm, bây giờ đang tập hợp binh mã rồi. Nếu để người khác đi hoàn toàn không ổn, nếu để Lưu Dịch Tư đi, muốn giết Tổng Đốc Du Lâm có lẽ không thành vấn đề, vấn đề là cứ coi như giết được Tổng Đốc Du Lâm nhưng khó mà khống chế nổi đám binh mã đó. Việc này hắn phải đích thân đi mới ổn, dù sao thì hắn cũng là Nguyên Soái của Đế Quốc, Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, còn có thư của các Tổng Đốc nữa. Nếu hắn giải quyết Tổng Đốc Du Lâm thì muốn khống chế quân đội chắc không khó. Nếu đổi thành người khác, e rằng đều không ổn, không những không thể ổn định quân đội, trái lại còn có thể gây hỗn loạn ảnh hưởng khắp khu vực phía Nam.
- Việc này, đại nhân… ngài không cần đích thân đi đâu, để tôi đi là được rồi. Nếu ngài không yên tâm thì để Lưu Lão đi cùng tôi, hai chúng tôi dẫn người đi chắc chắn không xảy ra sơ suất gì, cho dù Tổng Đốc Du Lâm đã vào sâu trong quân doanh, chúng tôi cũng có thể giết hắn. Ngài đừng nên đi thì tốt hơn, ngài thân thể ngàn vàng sao thể mạo hiểm được?
Lời lẽ của Độc Cô Chiến Thiên bây giờ nhiều hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa cũng trở nên rất biết ăn nói, tuy vẻ mặt vẫn cứ lạnh băng nhưng chí ít cũng không còn trầm tĩnh ít nói như trước. Độc Cô Chiến Thiên hiện tại bất luận ở trước mặt người khác thế nào, nhưng chí ít trước mặt Bạch Khởi không còn là một người trầm tĩnh ít nói nữa.
Lúc này nghe Bạch Khởi nói muốn đích thân mạo hiểm truy bắt một tên Tổng Đốc Du Lâm mắt muỗi, hắn tự nhiên không thể đồng ý, vì thế lên tiếng can ngăn.
Đáng tiếc là Bạch Khởi đã quyết định rồi, sẽ không thể nghe lời khuyên can của Độc Cô Chiến Thiên, nghe xong hắn chỉ lắc đầu rồi điềm tĩnh nói:
- Không được, việc này chỉ có thể mình ta đi, những người khác đi không có tác dụng gì. Ta biết ngươi và Lưu Lão có thể giết Tổng Đốc Du Lâm, nhưng các ngươi có thể khống chế quân đội không? Các ngươi có thể khống chế một trăm hai mươi vạn quân không? Các ngươi không làm được, nên việc này chỉ có ta đi mới được…
- Việc này… nhưng mà…
Tuy Độc Cô Chiến Thiên biết Bạch Khởi nói có lý nhưng hắn không kìm được phải phản bác lại gì đó, không phải là phản bác lý luận của Bạch Khởi, cũng không phải là phản bác yêu cầu của Bạch Khởi, vì hắn biết Bạch Khởi nói đều là sự thật, hắn chỉ muốn nói hắn muốn đi cùng Bạch Khởi.
Nhưng Bạch Khởi không để cho hắn cơ hội nói, xua tay ngăn lại:
- Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa, ta đem theo năm trăm thân binh là đủ rồi. Lần này một mình ta hành động, nhưng ngươi yên tâm, ta đã lại đột phá rồi, đường đường một Nhị Tinh Đấu Hoàng, muốn đối phó một tên Tổng Đốc Du Lâm mắt muỗi không thành vấn đề phải không? Giả sử ta không giết được hắn… nhưng với trình độ của ta, muốn chạy thoát, chắc không ai ngăn được ta nhỉ?
- Cái gì! Ngài lại đột phá rồi? Nhị Tinh Đấu Hoàng!
Độc Cô Chiến Thiên nghe xong những lời này thì ngây người thực sự, vì lời nói của Bạch Khởi khiến người ta kinh hồn hơn trước đây. Ngay cả Độc Cô Chiến Thiên theo Bạch Khởi nhiều năm cũng trợn tròn mặt, tuy hắn đã quen với tốc độ tu luyện hơn cả thiên tài của Bạch Khởi, quen với sự đột phá ngoài dự liệu của Bạch Khởi, nhưng từ cấp Đấu Vương lên Đấu Hoàng là một quan ải. Rất nhiều người lên đến bậc cao nhất của cấp Đấu Vương mà không biết bao nhiêu năm cũng không thể đột phá, rất nhiều người vì tiến quân Đấu Hoàng trải qua muôn vàn gian khó thách thức với tính mạng, còn Bạch Khởi thì sao? Chỉ trong vòng mấy tháng, không thấy hắn tu luyện gì, thậm chí không có cả cuộc chiến sinh tử, thế mà trong mấy tháng hắn đã đột phá. Còn nhớ mấy tháng trước hắn mới đột phá vào cấp Cửu Tinh Đấu Vương, giờ đây đã lại đột phá, đột phá lên trình độ Nhị Tinh Đấu Hoàng… trình độ này tuyệt đối vượt qua bất cứ thiên tài nào trong lịch sử, dù là người đã từng được tôn vinh là mạnh nhất Đại Lục, vượt qua cả Bất Diệt Đại Đế tồn tại như thần thánh Lý Khiếu Thiên…
- Cái này là tự nhiên thôi. Lẽ nào ngươi còn có gì nghi ngờ sao?
Bạch Khởi mỉm cười, như để chứng minh, thân người lập tức phát ra quầng đấu khí màu tím nhạt, quầng đấu khí này tuy còn yếu ớt nhưng đấu khí tím kèm theo khí lạnh cóng, nhìn cái là biết ngay đó là dấu hiệu của Đấu Hoàng, hơn nữa còn là một Băng Đấu Hoàng trình độ cao siêu…
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh