Cửu U Long Giới

Chương 338: Chương 338: Hắc Ti Đinh (1)




Có điều lúc này Bạch Khởi không tránh khỏi nghĩ có chút quá đơn giản, quá thuận lợi. Hắc Ám Chủng Tộc còn chưa thu phục hoàn toàn, thậm chí còn chưa nhìn thấy thời điểm đối phương xuất hiện, đã bắt đầu nghĩ tới việc di chuyển toàn tộc của đối phương. Điều này có phần hơi chủ quan. Nói cho cùng mấy Hắc Ám Chủng Tộc đã sống ở đây hàng vạn năm rồi, ai biết được chúng đang nghĩ gì? Ai biết được chúng có chịu vứt bỏ tín ngưỡng của mình không? Đó là vấn đề… Những điều này cần phải suy xét… tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Bên này Bích Lợi Tư mang theo Bạch Khởi và Khiếu Thiên cùng nhau tiến vào trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Đến một ngã ba đường thì hai người chia ra mỗi người một ngả. Bạch Khởi đi về phía trái mà theo lời của Bích Lợi Tư là chỗ ở của liên minh Hắc Ám. Bản thân Bích Lợi Tư hướng về phía liên minh Quang Minh Tinh Linh Tộc. Hai người giao ước đợi Bích Lợi Tư tìm được địa chỉ của Phong Ma nhất tộc thì sẽ chạy tới chỗ Hắc Ám Tinh Linh Tộc tìm Bạch Khởi, còn Bạch Khởi thì ở đó đợi mình.

Mặc dù nói trong thâm tâm Bích Lợi Tư tồn tại hoài nghi, sự tà ác của Hắc Ám Tứ Tộc, sự kinh khủng của liên minh Hắc Ám và thù hận của liên minh Quang Minh, đều là những thứ từ nhỏ Bích Lợi Tư thâm căn cố đế biết đến, về nơi ở của liên minh Hắc Ám, trong lòng Bích Lợi Tư vô cùng sợ hãi, hơn nữa cũng không muốn đi trước, nhưng Bạch Khởi đã quyết định rồi, như vậy Bích Lợi Tư tự nhiên sẽ không phản đối. Thân làm một người nô bộc xuất sắc thì tuyệt đối không phản đối những chuyện như vậy. Nàng đã chuẩn bị quyết tâm phải chết rồi. Vì Bạch Khởi, cho dù là chết trong tay Hắc Ám Tứ Tộc, đối với Bích Lợi Tư mà nói đều là đáng giá.

Bên này Bạch Khởi sau khi cáo biệt Bích Lợi Tư xong liền xâm nhập vào địa bàn của Hắc Ám Tứ Tộc. Sau khi tiến vào địa bàn của Hắc Ám Tứ Tộc, Bạch Khởi vẫn chưa thấy được cái nơi đáng sợ mà Bích Lợi Tư hình dung ra trong lời nói. Cũng không thấy đầm lầy Khô Lâu chứa đầy đầu lâu đâu cả, sát khí đằng đằng khắp nơi… đối nghịch với địa bàn phe Hắc Ám, hiện ra vẻ tường hòa, nơi này lộ ra vẻ cực kỳ bình thản. Nơi này có được dưỡng khí tường hòa mà người khác không thể tưởng tượng ra được. So với những nơi khác trong Vạn Tượng Sâm Lâm chẳng có gì khác biệt.

Chậm rãi cưỡi trên người Khiếu Thiên, một người một thú vô âu vô lo lang thang trong rừng rậm. Sau đó một người hướng về phía sâu trong rừng, chậm rãi tìm kiếm chỗ ở của Hắc Ám Tứ Tộc. Đáng tiếc đi mãi mà cũng chẳng thu hoạch được gì cả. Nhưng một người một thú lại chẳng ẩn núp, dù sao với thực lực của hai người thì chẳng có gì đáng để giấu giếm cả. Chỉ sợ là trong rừng rậm này chẳng có ai có thể gây phiền phức cho họ.

Nhưng đáng tiếc là hai người tìm hồi lâu cũng chẳng có thu hoạch được gì. Giữa trưa Bạch Khởi ngồi dưới một cây đại thụ trong rừng, nhìn Khiếu Thiên cười có chút bất đắc dĩ rồi nói

- Ai… Khiếu Thiên à, ngươi nói xem rốt cuộc Hắc Ám Tứ Tộc ở đâu? Thiệt là chúng ta tìm lâu như vậy còn không tìm được. Nha đầu Bích Lợi Tư còn nói tìm rất dễ, chỉ cần đi vào nơi này là có thể bị Hắc Ám Tứ Tộc phát hiện. Bây giờ ta thấy bè lũ liên minh Hắc Ám chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi. Lâu như vậy rồi mà chẳng phát hiện ra chúng ta. Thật không hiểu chúng làm ăn cái gì không biết.

- Đúng thế, đám súc vật đó còn tự xưng là liên minh Hắc Ám. A đầu Bích Lợi Tư nói thì ghê gớm vậy, tưởng rằng sẽ kinh khủng giống như Cửu Đầu Xà, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta, thật là… Cũng không biết đám súc vật đó đang làm gì. Tôi còn muốn tìm người để đánh nhau đây.

Khiếu Thiên cũng phe phẫy đuôi mà nói.

- Ơ… không phải… tình hình có vẻ gì đó không đồng nhất. Xem ra chúng ta hành sự không thể kết luận quá sớm được, có người đến rồi kìa…

Đang lúc Bạch Khởi còn đang muốn nói gì nữa, thì đột nhiên sắc mặt của Bạch Khởi chợt biến đổi. Nhìn thoáng qua phía bên trái, nhất thời cười lạnh một tiếng rồi nói như vậy.

Lúc nói câu này Bạch Khởi đã cưỡi Khiếu Thiên đứng lên, nhìn về phía trái của mình, hướng phía trái vị trí của rừng rậm. Chừng một phút đồng hồ sau, bên trái khu rừng các bụi cỏ bắt đầu lắc lư, những cây nhỏ xung quanh không ngừng dao động, Tiếp đó chừng một trăm người từ bên ngoài dồn dập lao đến. Những Tinh Linh da ngăm đen xuất hiện trước mặt họ, động tác nhanh nhẹn lủi lên cành cao, sau đó nhao nhao lảng ra hai bên nhánh cây, cầm cung tên nhắm vào Bạch Khởi, Khiếu Thiên. Dường như chỉ cần Bạch Khởi cùng Khiếu Thiên có bất kỳ hành động nào thì hai người sẽ bị những mũi cung vũ sắc bén kia xuyên thủng trái tim. Mười mấy tên Tu La Võ Sĩ áo giáp toàn thân, thân hình cao lớn hai mắt đỏ ngầu cầm cự kiếm xuất hiện trước mặt họ. Từ bốn phương tám hướng bao vây Bạch Khởi và Khiếu Thiên đang đứng ở trung tâm.

- A… xem ra cũng hay đây. Không ngờ Hắc Ám Tứ Tộc quả nhiên không bình thường. Mấy tên tuần tra này chẳng qua cũng chỉ là bọn tiểu lâu la mà thôi. Không ngờ rằng đã nguy hiểm như vậy, mỗi tên đều là Đấu Sư cấp bậc cường giả, vô cùng lợi hại. Cũng không biết những kẻ khác có lợi hại như thế không, nếu như đều là như vậy thì… Vậy tức là ta đã vớ được món hời lớn rồi.

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, hài lòng nhìn những chiến sĩ của đám Hắc Ám Chủng Tộc trước mặt mà nói. Khi nói lời này còn không nhịn nổi đánh giá trước sau, vậy nét mặt lại càng hài lòng, vô cùng hài lòng.

Có thể thấy được trong lòng Bạch Khởi đang vô cùng vui mừng. Nếu Bạch Khởi nhìn thấy sự lợi hại của các cao thủ Hắc Ám Tứ Tộc, vậy đương nhiên cũng cho thấy sự lợi hại của thủ hạ trong tương lai. Những kẻ này trong tương lai đều là thủ hạ của hắn. Sau này chúng đều thần phục ta. Những kẻ này mạnh mẽ cũng thể hiện sự mạnh mẽ của ta, trong lòng Bạch Khởi đương nhiên rất mừng.

Mặc dù… Hiện tại những Hắc Ám Chủng Tộc này còn chưa thuần phục Bạch Khởi, chưa nghĩ tới việc thuần phục Bạch Khởi, hiện tại có vẻ như hết thảy đều như đã làm bằng lòng Bạch Khởi, có điều Bạch Khởi vẫn vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng.

- Các ngươi là ai? Lại dám xông vào lãnh địa của chúng ta…

Một âm thanh dữ tợn vang lên trước mặt Bạch Khởi. Từ trong đám mười mấy tên Tu La Võ Sĩ đi ra một tên nam tử đầu trọc lóc thân cao hơn hai thước với vết sẹo bên má trái đứng chính diện Bạch Khởi. Sự khác biệt với người thường ở chỗ hai con mắt của hắn đỏ ngầu như máu, cái tia sắc máu đó khiến người ta có cảm giác nhức đầu, pha chút sợ hãi.

Nhưng sau khi tên hán tử cất tiếng nói xong, nhìn thấy trước mặt mình là Bạch Khởi thì trong nháy mắt khuôn mặt bỗng biến sắc, sau đó chớp chớp mắt lạnh giọng nói:

- Chết tiệt, hóa ra là con người. Tên con người xấu xí đê tiện này lại dám tiến vào lãnh địa của liên minh Hắc Ám chúng ta. Ngươi dám tiến vào Vạn Tượng Sâm Lâm, có phải là muốn chết không?

Thượng cổ Bách tộc trong Vạn Tượng Sâm Lâm, bất luận là người thuộc phe hắc ám hay quang minh thì đều chẳng có thiện cảm gì với loài người cả. Với chúng, loài người là kẻ thù, là địch nhân của chúng. Chính loài người đã xua đuổi tổ tiên của chúng khỏi những vùng đất màu mỡ đến nơi này, đuổi đến cái nơi phương Nam của Đại Lục, vào nơi Vạn Tượng Sâm Lâm hoang vu này. Đối với chúng đó là sự sỉ nhục, là mối cừu hận khắc cốt ghi tâm. Cho nên khi thấy Bạch Khởi, trong nháy mắt tên đầu lĩnh kia đã biến đổi sắc mặt, nói ra lời như vậy. Trong lúc nói đã duỗi tay muốn gọi đồng bọn động thủ, hạ sát Bạch Khởi và Khiếu Thiên.

Bạch Khởi nghe xong không hề tức giận. Hắc Ám Chủng Tộc, thậm chí cả Bách tộc Đại Lục này đối với loài người như thế nào, trong lòng Bạch Khởi đã dự đoán được. Bạch Khởi hiểu, đám người này không mong gặp mình, gặp loài người, cho nên hắn cũng không tức giận. Nếu đổi lại là mình thì mình cũng rất tức giận, dù sao thì đó cũng là mối thù truyền kiếp rồi.

- Hắc Ám Tứ Tộc các ngươi đối đãi với bằng hữu như thế sao?

Bạch Khởi hỏi lại.

- Bằng hữu? Hắc Ám Chủng Tộc tuyệt đối không kết bằng hữu với loài người, điều này ngươi phải nhớ kỹ, Hắc Ám Chủng Tộc tuyệt đối không kết giao với loài người.

Tu La Võ Sĩ đó nghe xong sắc mặt cũng biến đổi theo, rồi lạnh giọng nói. Lúc nói lời này, sát khí đã tăng vọt lên. Xem ra hắn đang rất muốn xẻ thịt lột da hạ sát Bạch Khởi.

Đáp lại Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, nói:

- Đã như vậy, vậy nếu đối đãi với chủ nhân thì liệu các người có làm vậy không?

Lời Bạch Khởi khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, theo đó cũng chuẩn bị động thủ. Nhưng chỉ thấy Bạch Khởi nhấc tay lên, sau đó bỏ tay của Atula xuống. Cánh tay mỏng như cánh ve trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt mọi người.

- Tay của Atula! Điều này sao có thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.