- Các vị nghe rõ tình hình rồi chứ? Các vị có ý kiến gì hay thì cứ nói ra.
Bạch Khởi ngồi ở vị trí trung tâm, mặc bồ đồ Nguyên Soái màu đỏ đậm, nói với các tướng quân đang đứng thẳng ngay ngắn, vừa nói vừa chằm chằm nhìn họ, hy vọng họ có thể cho hắn phương án hài lòng.
- Thực ra việc này đơn giản. Hiện tại Gia Lam trống không, chỉ có hai mươi vạn Hoàng Gia Cận Vệ Quân của Đế Đô và chưa đến hai mươi vạn binh mã canh phòng địa phương, tổng cộng mới bốn mươi vạn, mà hai mươi vạn quân canh phòng đó rải rác trên một khu rộng lớn, nên ngoài quân lính riêng của quý tộc ra thì trong lãnh thổ Gia Lam đã không còn binh lực gì. Chúng ta có thể phân quân làm ba nhánh tiến vào Gia Lam rồi tập kết ở Đế Đô Gia Lam… Hiện tại Gia Lam không còn binh lực để ngăn chặn chúng ta, chúng ta có thể tùy ý chiếm lĩnh những khu vực này, thôn tính toàn bộ thành lãnh thổ của chúng. Nguyên Soái, ngài có thể hạ lệnh điều động quân phòng bị địa phương ở các vùng phương Bắc và binh mã đóng giữ vùng chiếm đóng của chúng ta cùng tiến về Gia Lam, phụ trách vấn đề canh phòng và trị an sau khi chúng ta chiếm đóng. Chúng ta có thể nhanh chóng tiến thẳng vào, hợp lại ở trước Đế Đô Gia Lam.
Tiếu Thiên Vũ nhìn quanh, không thấy ai đưa ý kiến, liền tự mình đứng ra trình bày.
- Ừm… một ý kiến hay, có điều… như thế thực lực của chúng ta có lẽ sẽ hơi căng. Bệ Hạ mới huấn luyện hai mươi Quân đoàn, tuy là tân binh, có thể đánh trận chưa ổn, song ta có thể xin được mười Quân đoàn để họ theo sau chúng ta, giúp canh giữ vùng chiếm đóng chắc không vấn đề gì. Cho nên chúng ta không phải lo lắng vấn đề này. Trước khi ta đến đây, Bệ Hạ đã hạ lệnh cho họ khởi hành rồi. Bây giờ chắc cũng sắp đến nơi… Còn quân phòng bị địa phương không nên di chuyển vì trong nước chúng ta hiện tại tuy được coi là thái bình, nhưng có phòng đỡ lo, một số thứ nên giữ lại thì phải giữ lại, đám quân phòng bị đó nên ở lại thì tốt hơn.
- Như vậy là tốt nhất. Nếu có tân binh mười Quân đoàn đến giúp, không những có thể tăng cao thanh thế của chúng ta, hơn nữa chúng ta còn có thể tăng mạnh sức khống chế vùng chiếm đóng. Việc này rất tốt.
Tiếu Thiên Vũ sửng sốt một chút rồi tươi cười và nói luôn.
- Các vị, còn ý kiến nào khác không?
Bạch Khởi gật đầu, lại đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi. Tiếp thu ý kiến quần chúng là một việc Nguyên Soái buộc phải làm, có lúc dù trong lòng đã có quyết định vẫn nên hỏi các ý kiến, cũng dễ nắm bắt tâm trạng thủ hạ hơn. Tuy trước đây Bạch Khởi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi thực sự ngồi vào vị trí này hắn mới hiểu rõ điều này. Một Nguyên Soái giỏi có lúc không cần tự mình toàn quyền phụ trách mọi việc. Hắn cần tiếp thu ý kiến quần chúng, phát hiện tài năng của các thủ hạ để tăng cường tận dụng. Trừ phi là tác chiến tập đoàn quy mô lớn, nếu không, hắn chỉ cần lập ra phương châm, lắng nghe ý kiến của mọi người, sau đó tổng hợp lại, phân chia nhiệm vụ cho mọi người, thế là đủ.
- Việc này… Nguyên Soái, Gia Lam đã trống không, chúng ta nhân thời cơ này tiến vào, chi bằng phân quân thành chín nhánh, mỗi nhánh một Quân đoàn, thêm vào một Quân đoàn tân binh thành hai Quân đoàn cùng đi một đường. Sau đó đến đâu đồng loạt giết đến đó, chúng ta sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh lãnh thổ Gia Lam hơn. Cuối cùng chúng ta tập hợp trước Đế Đô Gia Lam là được. Như thế có thể làm cho Gia Lam không có thời gian phản ứng, giảm bớt thời gian chúng ta phải hao phí để thôn tính Gia Lam. Còn ngài trực tiếp dẫn Quân đoàn kiên dũng và hai Quân đoàn tân binh đột nhập thẳng vào Trung Ương. Như thế cho dù Gia Lam có phản ứng, e rằng cũng không kịp, vì toàn bộ quân đội của họ đều tập trung lên tuyến phương Bắc, muốn điều động binh mã thì hoặc là điều động tân binh đang huấn luyện ở phương Bắc, trong chốc lát không thể đến kịp, đợi đến lúc họ đến nơi thì chúng ta đã thôn tính hết cả khu phía Nam Gia Lam rồi. Đến lúc đó hoàn toàn có thể ép thẳng vào Đế Đô Gia Lam, mà không cần chen lẫn với người Gia Lam ở phía Nam. Nếu có thể, thậm chí có thể chiếm lĩnh Đế Đô Gia Lam. Giả sử không ăn thua, chí ít cũng có thể chiếm được nửa giang sơn của họ. Nếu tình hình thuận lợi, không chừng có thể bắt Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, hoàn toàn nuốt chửng cả Gia Lam ấy chứ.
Vạn Lý Vân ngồi đó, nhè nhẹ phẩy cái quạt lông chim trong tay, có dáng vẻ bàng quan giống Gia Cát Khổng Minh, thong thả nói.
Những lời này khiến mọi người xung quanh sôi nổi gật đầu tán thành. Rõ ràng họ đại thể hiểu được tư tưởng của Vạn Lý Vân, tuy không rõ lắm, song mọi người xung quanh đều là các đại tướng cầm quân, chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy điểm lợi trong kế hoạch của Vạn Lý Vân.
Tất nhiên Bạch Khởi là người ngạc nhiên nhất. Khi nghe đến câu ‘bắt Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu’, hắn cũng phải chăm chú nhìn Vạn Lý Vân một cái có vẻ hết sức nghi ngờ. Nếu không phải đã xác định đối phương không phải vượt qua không gian thời gian mà tới, Bạch Khởi đã không kìm được, phải nhảy dựng lên luôn rồi. Câu nói này quá nổi tiếng, ngày trước đại ca Tào Tháo chơi chiêu này, triều đình Đông Hán lớn như thế mà bị nắm giữ như vậy, giở chiêu ‘bắt Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu’, kết quả là đã leo lên được ngai vàng của Ngụy Vương một cách ngoạn mục. Đây tuyệt đối là chiêu hiểm, cũng là kế hoạch có thể thực thi. Khi nghe đến câu đó, trong lòng Bạch Khởi đã đồng ý với kế hoạch này…
- Ý kiến này rất hay. Các vị, còn có ý kiến gì không? Nếu không còn nữa thì cứ làm thế đi. Mọi người về chuẩn bị một chút, tập hợp binh mã chủ chốt, chuẩn bị xuất chiến bất cứ lúc nào!
Bạch Khởi gật đầu nói, có vẻ là thăm dò ý kiến của chư vị, nhưng quyết định này đã có sẵn rồi, tất nhiên chẳng ai còn tự tìm thứ vô vị nói tiếp. Song cũng may mọi người đều tán thành kế hoạch này. Phải nói là cái này thực sự là phương pháp rất tốt, có thể khiến Quân đoàn tiến công nhanh nhất, lại còn tích lũy cho các vị có mặt một quân công thâm thúy. Mở rộng lãnh thổ là một công lớn, cứ giả sử không thể vào được Bộ Thống Soái bằng công này, nhưng chắc chắn phải được thăng quan tiến chức. Nghĩ đến đây không ít người thèm khát, ai cũng hăm hở muốn được thử sức. Còn việc vừa nãy, ai còn để tâm?
Dưới sự chỉ huy của Bạch Khởi, lượng lớn quân đội bắt đầu nhanh chóng tập kết. Sau khi binh mã của mười Quân đoàn Lý Tự Minh điều động cho Bạch Khởi đến nơi thì lập tức khởi hành.
Đúng như tin tình báo, phía trong Gia Lam vô cùng trống không, tất cả binh mã đều điều động đi hết, hai mươi vạn quân phòng bị địa phương rải rác trên lãnh thổ, binh mã phía Nam chưa đến mười vạn, lại còn phân bố ở mấy chục thành phố, hoàn toàn không đáng lo. Tuy còn có quân riêng của một số quý tộc, nhưng đối đầu với đại quân Bất Diệt Hoàng Triều tiến sát biên giới như dời non lấp bể thì hầu như không có người nào dám phản kháng, người dám phản kháng cũng chẳng qua như con thiêu thân mà thôi, hoàn toàn không đáng lo. Mười chín Quân đoàn… ba trăm tám mươi vạn quân, còn thêm mấy trăm vạn dân cùng ồ ạt đổ vào trong lãnh thổ Gia Lam… chín nhánh quân ép thẳng tới khu Đế Đô Gia Lam.
Đại quân tiến sát biên giới, thế như chẻ tre. Tin chiến trận của mười chín Quân đoàn trong tay Bạch Khởi liên tiếp báo về. Nửa tháng sau, họ đã đến chân thành Gia Lam của Đế Đô Gia Lam, xây dựng doanh trại ở cách thành ba mươi dặm…
Bạch Khởi đến đầu tiên. Tất nhiên không phải hắn không muốn thẳng tiến sát thành Gia Lam, mà là lực bất tòng tâm. Trong thành Gia Lam vẫn còn mấy cao thủ nổi tiếng. Tuy nói mấy cao thủ đó lợi hại nhất, ngoài một cao thủ bảo vệ Hoàng Đế ra, những người khác hoặc là tách rời thế sự hoặc là đã bị cử ra tiền tuyến phương Bắc đối kháng với cao thủ của Thiên Long, nhưng vẫn còn lực lượng không nhỏ ở lại. Ngoài ra trong Gia Lam còn có hai mươi vạn người ngựa Hoàng Gia Cận Vệ Quân được mệnh danh là tinh nhuệ nhất Gia Lam và quân riêng của các Đại quý tộc, quân canh gác cũng có cao thủ. Gộp cả lại có lẽ đấu chọi được với năm mươi vạn đại quân…
Huống hồ, tuy thành Gia Lam không nguy nga tráng lệ, vững chắc như Thành Hoa Hồng – thủ đô của Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng ít ra nó cũng là thủ đô của Đế Quốc Gia Lam, được xây dựng trong suốt hơn hai trăm năm, có thể gọi là tòa thành hùng vĩ, khó công kích, địa thế vô cùng hiểm yếu. Binh mã trong tay Bạch Khởi không ít nhưng cũng chỉ có hai mươi vạn, tuy là Quân đoàn kiên dũng tinh nhuệ, song Bạch Khởi không cho rằng có thể mở được tòa thành hùng vĩ này dựa vào đám quân hắn đang chỉ huy đó, vì có lẽ đợi đến lúc thành Gia Lam bị hạ gục thì trong tay hắn cũng chẳng còn quân nữa. Vì vậy Bạch Khởi đóng quân ở ngoài thành, làm cho người trong thành Gia Lam hoang mang, phải đóng cửa thành, không dám ra ngoài. Bạch Khởi không tiến công vì hắn đang chờ đợi… chờ đợi binh mã phía sau đến tiếp. Theo dự đoán của Bạch Khởi thì chỉ vài ngày nữa là binh mã phía sau đến nơi.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh