Bạch Khởi không biết rằng hắn đóng quân ngoài thành như thế, tuy không có động tác gì, nhưng khiến nội bộ cả Đế Quốc Gia Lam điên cuồng, toàn thành sợ hãi.
o0o
Cung vàng điện ngọc lộng lẫy kia xộc mùi mục nát. Trong Hoàng cung Gia Lam đứng thẳng trong thành Gia Lam ba trăm năm nay, ở đại điện trung tâm được điêu khắc hoa Hải Lam Tinh, Quốc hoa của nước Gia Lam. Các Vương công Quý tộc và đại thần văn võ trong thành Gia Lam tụ họp lại, ai nấy đều đứng đó chau mày lại, còn trên bậc thềm chính giữa đại điện này, trên ngài vàng tạo thành từ hoa Hải Lam Tinh là Hoàng Đế Gia Lam, người gầy như que củi, sắc mặt nhợt nhạt, mắt có đường vằn rất đậm, bộ dạng lờ đờ buồn ngủ. Hải Đế Tư yếu ớt ngồi trên ngai, có vẻ không hài lòng, nói với các đại thần đó bằng giọng yếu ớt:
- Hôm nay các ngươi hốt hoảng buộc ta ra đây làm gì? Hôm qua ta mới tìm được hai mỹ nữ, còn chưa hưởng thụ đủ, các ngươi gọi ta ra đây, nói đi, có việc gì, nếu có việc thì nói đi… không có thì bãi triều được rồi.
- Bệ Hạ, quả thật là có việc… Việc này rất nghiêm trọng…
Tể Tướng chau mày tiến ra. Tể Tướng Gia Lam là một người trung lương, tận tụy vì Gia Lam mấy chục năm nay, vốn xuất thân bình dân, nên lúc nào cũng nhớ kỹ ân huệ Tiên hoàng đối với mình, canh cánh một lòng trung thành với Hoàng thất Gia Lam. Đáng tiếc là Hoàng Đế này là kẻ phá gia chi tử, cả ngày chỉ biết đến đàn bà, thỉnh thoảng tin những lời gièm pha mà giết người trung lương chính là công việc nghiệp dư của hắn, ngoài ra hắn chẳng quan tâm đến cái gì.
Đế Quốc Gia Lam lớn như thế vốn phát triển không ngừng, ngày càng cường thịnh, đáng tiếc là lại rơi vào tay gã này nên ngày một tụt lùi, mấy năm nay quốc khố trống rỗng, nhân dân khắp nơi oán trách, thậm chí xảy ra phản loạn. Nếu không phải Đế Quốc vẫn còn một số danh tướng và xuất hiện một Sơn Bản Long Nhất thì Đế Quốc đã sụp đổ từ lâu rồi. Thế nhưng hắn vẫn chẳng thèm hối cải, trái lại còn trở nên suy đồi hơn, đụng chạm đến cả Đế Quốc Thiên Long. Đến nay thì hay ho rồi, quần nhau với Đế Quốc Thiên Long, Bất Diệt Hoàng Triều bên này lại xông đến, toàn bộ phía Nam Đế Quốc bị chiếm đóng, hai mươi ba tỉnh thành đều rơi vào tay Bất Diệt Hoàng Triều này. Bất Diệt Hoàng Triều tiến quân vào Đế Đô rồi mà hắn còn làm dáng. Điều này khiến Tể Tướng hơi muốn ói máu.
- Sao? Thiên Long lại tăng binh à? Không phải tên Sơn Bản Long Nhất nói là hắn đang hạ lệnh cho người huấn luyện tân binh, tin rằng có thể giải quyết Thiên Long trong thời gian ngắn sao? Lẽ nào lại xảy ra vấn đề gì? Hay Tể Tướng ngươi lại muốn nói xấu Sơn Bản Long Nhất? Không phải ta nói ngươi… Tể Tướng, ngươi cũng có tuổi rồi, cháu chắt cũng lớn bằng Sơn Bản, tuy hắn không phải là người Gia Lam chúng ta, song cũng khá trung thành với Gia Lam chúng ta, cũng khá tận tâm tận lực với ta, đánh trận ngoài biên cương vẫn không quên tiến cống mỹ nữ cho ta. Người tốt như thế, sao ngươi suốt ngày nghi ngờ hắn muốn cướp ngôi, nói hắn dã tâm gì đó. Những việc này ta nghe ngấy rồi… Nếu ngươi nói việc này thì nên thôi đi…
Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư ngáp một cái rồi chậm rãi nói, vẻ mặt chán nản và không kiên nhẫn nữa.
Rõ ràng Hoàng Đế này cũng biết quan hệ của Tể Tướng và Sơn Bản Long Nhất không hòa hợp, nhưng rất tin tưởng Sơn Bản Long Nhất, nên không nghe lời Tể Tướng, đồng thời hắn cũng biết Tể Tướng trung thành với Đế Quốc, song hắn cho rằng tuy Tể Tướng trung thành với Đế Quốc nhưng lại có thành kiến đối với Sơn Bản, nên dù Tể Tướng nhiều lần nói Sơn Bản rắp tâm làm loạn nhưng hắn vẫn không để tâm.
- Việc này… không phải… Bệ Hạ… Việc lần này không phải vì Sơn Bản Long Nhất…
Tể Tướng cười gượng, lúng túng nói. Bất cứ ai gặp phải vị Hoàng Đế thế này, sắc mặt cũng không thể dễ coi hơn Tể Tướng là mấy. Hiện tại Tể Tướng bó tay toàn tập, không biết nên nói gì cho ổn.
- Không phải là Sơn Bản? Lẽ nào lại có việc gì khác sao? Tể Tướng à, ta biết ngươi vất vả rồi, nhưng ngươi cũng phải biết ta cũng rất vất vả chứ. Mỗi tối đều phải đổi các mỹ nữ khác nhau, ta rất mệt mỏi. Có việc gì ngươi tự quyết định là được rồi. Không phải ta đã giao quyền cho ngươi sao? Việc lớn nhỏ của Đế Quốc ngươi quyết định là được rồi… Được rồi… Không có việc gì thì ta đi trước đây!
Hải Đế Tư ngáp một cái, đứng thẳng người dậy, nói rồi định bỏ đi.
- Bệ Hạ… Lần này không phải… Việc lần này vi thần không thể quyết định được… Xin chỉ thị của Bệ Hạ…
Tể Tướng lại gượng cười, quỳ xuống đất hô to. Quả thật việc này hắn không thể quyết định được. Tuy Hoàng Đế cho hắn đủ quyền hành, việc lớn nhỏ của Đế Quốc đều do hắn quyết định, về cơ bản ngang với vị vua không vương miện. Song việc này quả thực hắn không thể quyết định được. Đế Quốc đã đến thời khắc sinh tử. Hiện tại tình hình bên ngoài hết sức nguy cấp. Hắn đã không thể quyết định được. Việc này liên quan đến đầu hàng hay cố thủ, Đế Quốc tồn tại hay tan vỡ. Một Tể Tướng thực sự không thể quyết định.
Nếu là người khác, nắm giữ quyền hành nhiều năm như vậy, Hoàng Đế chắc đã hạ đài từ lâu rồi, mà giả sử không đuổi Hoàng Đế hạ đài thì trong tình hình hiện tại, hoặc là tự bỏ chạy hoặc là trực tiếp bắt Hoàng Đế cống lên Bạch Khởi để đảm bảo an toàn cho mình. Nhưng Tể Tướng này không làm như thế, vì hắn một lòng trung thành với Đế Quốc Gia Lam, cúc cung tận tụy với Gia Lam đến chết mới thôi.
- Ồ? Chuyện gì vậy? Ngươi nói xem!
Lần này thì Hải Đế Tư tỏ ra hứng thú, nói chính xác ra thì cuối cùng hắn cũng có chút cảnh giác. Việc mà Tể Tướng không thể tự giải quyết được những năm gần đây hắn chưa từng nghe nói. Dù Đế Quốc xảy ra phản loạn, và lúc khai chiến với Thiên Long, Tể Tướng đều không nói câu này. Nhưng giờ đây Tể Tướng lại nói câu này. Điều này khiến Hoàng Đế sửng sốt… Vô cùng sửng sốt, không biết nên nói gì.
- Bệ Hạ… Bất Diệt Hoàng Triều thừa cơ đánh tới. Hậu phương của Đế Quốc chúng ta trống không, Bất Diệt Hoàng Triều xuất ba trăm tám mươi vạn quân, đã tiến sâu vào lãnh thổ phía Nam của ta, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã chiếm lĩnh hai mươi ba tỉnh thành phía Nam. Hiện tại Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi của Bất Diệt Hoàng Triều đã vào sâu trong Đế Quốc của ta, cho quân tiến vào Đế Đô, hiện đang đóng doanh ở cách Đế Đô ba mươi dặm. Bất Diệt Hoàng Triều chia quân thành chín nhánh, tám nhánh kia cũng sẽ đến nơi trong ba ngày tới. Tình hình hết sức nguy cấp, mong Bệ Hạ giải quyết!
Tể Tướng mặt đau buồn trình bày việc này, trình bày một việc hắn không muốn thừa nhận. Trước tình hình hiện tại, hắn đã hoàn toàn không đủ sức giải quyết nữa. Phải nói rằng Tể Tướng là một trung thần, rất có năng lực, năng lực trị vì đất nước vô song, nhưng lại không hiểu lắm về cầm quân đánh trận, vì dù sao hắn chỉ là một văn nhân thôi. Hắn không dự liệu được tình hình hiện tại, nên nhất thời không biết nên làm thế nào.
- Cái gì! Chết tiệt. Sao lại thế được! Sơn Bản Long Nhất đâu? Mau truyền lệnh Sơn Bản Long Nhất cầm quân về cứu giá! Lệnh cho hắn mau chóng quay về bảo vệ ta… Còn bọn Thiên Long đáng chết gì đó, chiến sự phương Bắc gì đó, cứ vứt đó cho ta là được. Về bảo vệ ta trước đã… Đất đai phương Bắc nhường cho Thiên Long cũng được rồi…
Hoàng Đế này không hổ là một kẻ phá gia chi tử, nghe xong lời của Tể Tướng, hắn lập tức sợ hãi kêu lên. Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến là cái đầu của hắn, chứ không phải nhân dân của Đế Quốc, cũng không phải các tướng sĩ ở phương Bắc Đế Quốc.
Những lời này không khỏi khiến người ta đau lòng. Nhất thời trong đại điện im thinh thít, các Vương công Đại thần nhìn nhau, không biết nên nói gì. Vị Hoàng Đế thế này khiến họ thực sự im lặng, còn Tể Tướng phải cười gượng, bất lực đáp:
- Bệ Hạ… Đã cho bồ câu đưa thư báo cho Sơn Bản Long Nhất rồi… Nhưng hắn nói, chiến sự phương Bắc gay go, không về kinh cứu giá được, bảo chúng ta tự ngăn Bạch Khởi trước, đợi hắn giải quyết xong Thiên Long sẽ cầm quân về… Hắn còn nói Bạch Khởi chẳng có gì lợi hại cả, chúng ta có thể ngăn chặn quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều. Trong vòng một năm nhất định hắn sẽ quay lại…
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh