Cửu U Long Giới

Chương 357: Chương 357: Mượn đao giết người (2)




- Vâng, Bệ hạ, Tây Bắc Vương nên thưởng…

Sau khi lời đề nghị này xuất hiện, mấy chục văn thần võ tướng quỳ rạp xuống đất cung kính vạn phần nói.

Cười híp mắt nhìn các thần công quý tộc quỳ rạp xuống đất, Lý Tự Minh vẻ mặt tươi cười ngồi đó lẳng lặng nhìn mọi chuyện trước mặt, cũng không nói thêm điều gì, cũng không ai biết vị Hoàng Đế vẻ mặt tươi cười này trong lòng đang nghĩ những gì, các đại thần lần lượt nhìn nhau, người này nhìn người kia, không biết nên nói điều gì.

Không biết tại sao, bọn họ đột nhiên cảm thấy hôm nay sau khi tin tức trận này đại thắng truyền đến, vị Hoàng Đế Bệ hạ ngồi trên cao kia hình như không vui vẻ giống với ngày thường, cũng không có sự vui mừng đánh thắng trận như trước đây, mặc dù vẫn vẻ mặt tươi cười nhưng nụ cười như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, cũng không biết đằng sau nụ cười đó ẩn dấu điều gì, có điều rất nhiều người cảm thấy hôm nay Bệ hạ thực sự rất kỳ lạ.

Chính vì biểu hiện kỳ lạ của Hoàng Đế Bệ hạ khiến cho tất cả mọi người trong lòng bồn chồn không dám nói bừa điều gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau khi nhìn một hồi lâu cũng không có ai dám tiếp tục nói điều gì, người quỳ ở vị trí chính giữa vừa rồi nói giúp Bạch Khởi càng cảm thấy trong lòng vô cùng thấp thỏm, thái độ của Bệ hạ khiến cho trong lòng hắn có chút sợ hãi.

Sau khi nhìn khắp bốn phía, Hoàng Đế Lý Tự Minh hướng ánh mắt về phía Thái Tử Lý Dũng, sau đó không tỏ rõ thái độ nói:

- Thái Tử thấy chuyện này nên xử trí thế nào?

Lý Tự Minh không hỏi Lý Tầm Hoan mà hỏi Thái Tử Lý Dũng, điều này khiến cho rất nhiều người trong lòng càng thêm suy đoán vạn phần, phải biết rằng Thái Tử và Bạch Khởi không đứng chung đường, mọi người trên dưới trong triều đình ai mà không biết? Chuyện phong thưởng Bạch Khởi khiến cho Lý Dũng lại càng trước sau kiên quyết phản đối, vốn dĩ chưa từng ủng hộ một lần, lúc này Lý Tự Minh hỏi Lý Dũng quả thực khiến cho mọi người rất khó hiểu, không thể nghĩ ra điều gì khác.

Thái Tử Lý Dũng đầu tiên cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhìn nụ cười của Lý Tự Minh, lại nhìn nét mặt của những đại thần xung quanh, do dự một chút rồi đứng ra, trầm giọng nói:

- Phụ hoàng, Tây Bắc Vương Bạch Khởi đại thắng, mở rộng biên cương lãnh thổ cho Đế Quốc, nên phong thưởng, nhưng Tây Bắc Vương đã là đại thần có địa vị cao nhất rồi, hơn nữa phong đất cũng rộng đến sáu tỉnh, nếu lại phong thưởng, e là phong không thể phong…

- Đúng vậy… phong Vương cũng phong rồi, đất đai cũng cho rồi, bây giờ thực sự không biết ban thưởng như thế nào cho Bạch Khởi nữa, các vị có ý kiến gì thì cứ nói ra để ta nghe xem sao… nếu phương pháp không tệ, thì sẽ dùng phương pháp của các vị.

Lý Tự Minh cười ha hả, vuốt râu trước ngực thản nhiên nói.

Có điều lời của Lý Tự Minh nói ra không có nửa phần cởi mở, điều này khiến cho những người xung quanh, đặc biệt là những người gần với Bạch Khởi trong lòng trầm xuống, bọn họ có một dự cảm không hay, điều này có thể nghe ra từ lời của Lý Tự Minh.

Quả thật bây giờ địa vị của Bạch Khởi đã cao nhất trong các đại thần rồi, phong địa cũng có sáu tỉnh, hơn nữa lập được công lớn như vậy, thực sự phải phong thưởng, nhưng nên ban thưởng như thế nào? Đã phong Vương rồi, lẽ nào cho hắn làm Hoàng Đế? Có thể sao? Còn về lãnh thổ, sáu tỉnh, trong đó bao gồm một tòa Đế Đô ngàn năm, nếu lại phong thưởng nữa, Bạch Khởi cũng vượt qua An Đức Liệt. Không… không phải vượt qua An Đức Liệt mà là đã vượt qua An Đức Liệt rồi. Hhông nên quên rằng, tuy lãnh thổ của Gia Lam không phải là lãnh thổ của Bạch Khởi, nhưng hiện tại một phần lớn lãnh thổ lại nằm dưới dự khống chế thực tế của Bạch Khởi. Hơn nữa không chỉ như vậy, binh mã dưới tay Bạch Khởi còn có sáu trăm vạn, chiếm hơn một nửa binh mã của Đế Quốc, cơ bản không phải một tên An Đức Liệt nhỏ bé có thể so sánh được…

Những người có mặt đều là người thông minh, bọn họ đã hiểu ra điều gì đó từ lời của Lý Tự Minh, Bạch Khỏi e là có chút công cao lấn chủ, khiến cho người ta không có cách nào phong thưởng, đã làm đến cực hạn của một thần tử, hiện tại đã không còn cách nào để phong thưởng thêm nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Bệ hạ đã bắt đầu nghi kỵ Bạch Khởi.

Nghĩ tới đây tất cả mọi người đều hận không thể lập tức tách ra mối quan hệ với Bạch Khởi mặc dù bây giờ Bạch Khởi quyền thế ngập trời, binh mã dưới trướng vô số, nhưng dù sao đó là ở phương Bắc, người làm chủ ở đây vẫn là Hoàng Đế Lý Tự Minh chứ không phải Bạch Khởi, chủ nhân của những người này cũng là Lý Tự Minh chứ không phải Bạch Khởi, nếu có dính dáng tới Bạch Khởi sẽ khó tránh bị người ta hiểu lầm, đến lúc đó một câu nói của Bệ hạ là xong rồi.

Lời của Lý Tự Minh, Bạch Kình Thiên tai cũng nghe thấy, là một người đã ở trong triều đình đã lâu, Bạch Kình Thiên cũng không phải tên ngốc, Lý Tự Minh trong lời có lời, điều này mọi người đều nghe thấy và ông ấy cũng không ngoại lệ, điều này làm cho Bạch Kình Thiên sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống đất cung kính nói:

- Bệ hạ, tiểu nhi Bạch Khởi tuổi còn trẻ, Bệ hạ đối với nó ân trọng như núi, được phong vương tước, đã là vị trí đại thần lớn nhất rồi, lần này đại thắng đó cũng là nên, Bệ hạ không cần phong thưởng cái gì, ta sẽ dẫn nó đến tạ ơn Bệ hạ.

Bạch Kình Thiên giúp Bạch Khởi từ chối ban thưởng, điều này làm cho Lý Tự Minh khẽ mỉm cười, hắng giọng nói:

- Ái khanh, có công không thưởng sao được? Huống chi công lần này Bạch Khởi lập được là công lao bất thế, đánh một trận diệt quốc, tăng thêm uy phong của Đế Quốc chúng ta, mở rộng biên cương lãnh thổ, thậm chí binh tiến Thiên Long, khiến cho Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta bước lên vị trí Đông phương Đệ nhất Cường quốc, làm sao có thể không ban thưởng? Như vậy đi… Ta ban thưởng Bạch Khởi trăm vạn kim tệ, một trăm vạn ngân tệ, trăm mỹ nữ, một phủ đệ, thế nào?

Kim tệ trăm vạn… Ngân tệ trăm vạn, mỹ nữ trăm người và một phủ đệ, nếu như trong thời bình, đây tuyệt đối là một phần thưởng hậu hĩ, nhưng trong lúc này, trước công trạng của Bạch Khởi, phần thưởng như vậy cơ bản không thấm vào đâu, thậm chí xem nhẹ công lao của Bạch Khởi, ban rồi còn không bằng chưa ban, trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt mọi người đều đồng loạt biến đổi, không biết nên nói gì, tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, đó chính là, bọn họ sau này đều phải tránh xa Bạch Khởi một chút, nếu không e là sẽ xui xẻo.

- Điều này… Đa tạ Bệ hạ…

Bạch Kình Thiên sau khi nghe lời này vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Nói một cách thẳng thắn, Bạch Kình Thiên là một người thành thật, mặc dù cũng coi như cổ hủ, nhưng tư tưởng trung quân ái quốc trong đầu ông ta đã thâm căn cố đế, sự uy nghiêm của Lý Tự Minh khiến cho ông ta vô vùng kính nể, vì vậy ông ấy rất sợ hãi, sợ Bạch Khởi đắc tội với Lý Tự Minh, sợ Lý Tự Minh sinh lòng bất mãn với Bạch Khởi, cho nên mới có biểu hiện như vậy. Xét cho cùng, hắn chẳng qua chỉ vì bảo vệ đứa con trai yêu thương của mình mà thôi. Có điều, cách này nếu để cho Bạch Khởi biết được e không biết được sẽ sinh ra gợn sóng gì đó.

- Uhm… Đã như vậy, vậy hãy để cho Bạch Khởi vào kinh lĩnh thưởng, còn về chuyện chiến tranh Bắc phạt… Uhm… Ta đương nhiên sẽ phái người đi tiếp quản, ở đó không cần hắn bận tâm. Mệt nhọc đã nhiều năm, cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút, cũng nên hưởng thụ cuộc sống một chút. Đúng rồi… ngoài ra ta nghe nói lần này Bạch Khởi có thể chiến thắng nghìn vạn đại quân của đối phương, hình như đã dựa vào những Ma Pháp Sư đã biến mất từ lâu… Uhm… đây là vũ khí sắc bén của đất nước, Bạch Khởi lần này trở về hãy bảo hắn dẫn theo những Ma Pháp Sư đó trở về… Uhm… giữ lại ở phương Bắc, trước sau cũng có chút không an toàn, giữ lại ở Đế Đô vẫn tốt hơn, vì Đế Quốc đạo tạo càng nhiều Ma Pháp Sư mới là hợp lý…

Lý Tự Minh dùng giọng nói chân thật đáng tin nói như vậy.

Tuy nhiên lời này những người nghe xung quanh đều có chút thất vọng và đau lòng, mượn đao giết người… Lý Tự Minh có lẽ đã làm hết rồi, Bạch Khởi vừa mới đánh thắng, ngay đến phong thưởng cũng không có, tùy tiện đưa cho người ta ý này, lại bảo người ta giao binh quyền, điều này cũng thôi rồi. Những Ma Pháp Sư, lực lượng riêng thuộc về Bạch Khởi, vị Hoàng Đế Bệ hạ này xem ra cũng không có ý định bỏ qua, lại sai Bạch Khởi dẫn về. Trong lúc nhất thời, mọi người chung quanh trong lòng cảm thấy lạnh cả người… đồng thời có một số người cũng không nhẫn nại được, bắt đầu suy đoán phản ứng của Bạch Khởi.

- Phụ hoàng… Làm như vậy e là không ổn, nếu Phụ hoàng làm như vậy… e là sẽ khiến cho người ta thất vọng đau lòng, Bạch Khởi vừa mới lập công, Phụ hoàng đã lấy lại binh quyền của hắn, hơn nữa còn muốn hắn dẫn toàn bộ những Ma Pháp Sư đó đưa về Đế Đô, điều này có thể không…

Lý Tầm Hoan không chịu được, mở miệng nói như vậy.

- Hừ… Cái này không cần ngươi nhiều lời… Ta biết ngươi và Bạch Khởi rất hữu hảo, tuy nhiên, chuyện này ta đương nhiên có chủ trương. Bạch khanh gia, ngươi thấy có đúng không? Chuyện này khanh thay con trai đồng ý là được rồi, thế nào?

Lý Tự Minh ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Lý tầm Hoan, trái lại còn nhìn Bạch Kình Thiên buộc ông ta bày tỏ thái độ.

- Điều này… thần xin thay con trai thần đồng ý thưa Bệ hạ, bảo đảm hắn giao binh quyền, hơn nữa còn mang những Ma Pháp Sư đó về hiến dâng sức lực cho Bệ hạ.

Sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Bạch Kình Thiên cuối cùng đã cắn răng lựa chọn thỏa hiệp, mặc dù hắn biết làm như thế e là gây ra sự bất mãn rất lớn đối với Bạch Khởi, nhưng hắn cũng không có cách nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.