Cửu U Long Giới

Chương 275: Chương 275: n Thiên Cừu (1)




Nói đến Đại La Phái, tuy rằng không nổi tiếng ở Bất Diệt Hoàng Triều nhưng lại là một thế lực độc bá tại Tây Vực. Phải biết rằng tại phía Tây Bất Diệt Hoàng Triều này, về phía Tây Bắc, Tây Nam thì ngoài khu đất um tùm rộng vô biên ra, chính là biển cát nhìn mãi không thấy bờ. Ở đó có hàng trăm quốc gia, có quốc gia số dân chưa đến chục vạn người, có quốc gia thì lại gồm vài chục thành lũy. Chỉ có cách vượt qua sa mạc cát dài bất tận ấy mới tới được Đại Lục phương Tây phồn thịnh kia. Nếu như không đi tới đó thì chỉ có thể đi qua con đường xa xôi phương Bắc, xuyên qua Trung Ương Đại Lục mới tới được Tây Đại Lục.

Có lẽ sẽ có người hỏi, không phải ở giữa còn một Đại Lục Trung Ương sao? Vì sao ư? Cứ đi thẳng là có thể đến Đại Lục Phương Tây? Nếu như có người đặt ra câu hỏi đó thì đa số những người Thiên n ở đó sẽ tỏ ra khinh bỉ, bởi vì Đại Lục được gọi là Trung Ương ấy thực ra chỉ là một bình nguyên um tùm, một bình nguyên rộng mênh mông. Ở đó chỉ một quốc gia mà nó chỉ gồm vài chục nước chư hầu nhỏ. Hơn nữa bá chủ Đại Lục ấy chính là Đế Quốc Quang Minh. Bên cạnh đó, ngoài bình nguyên um tùm ấy ra, phương Bắc đóng băng hàng vạn dặm, phía Nam lại là những biển cát dài bất tận, phía Đông, Tây thì giáp với hai Đại Lục nữa… Đấy chính là Đại Lục Trung Ương…

Mà ở giữa sa mạc dài vô tận đó, có thực lực lớn mạnh nhất không phải một nước nào đó, cũng không phải một người nào đó mà là một tông phái, Đại La Phái. Không ai hay Đại La Phái ra đời từ khi nào, chỉ biết rằng nó đã có lịch sử rất lâu rất lâu đời. Nó có thể đã tồn tại từ rất lâu, rất lâu trước đây, thậm chí có thể ngược dòng được mấy nghìn năm rồi, cao thủ môn phái này xuất hiện lớp lớp, nắm giữ toàn bộ thế giới Tây Vực Sa Hải, cao thủ lợi hại nhất của bọn họ rốt cuộc là ai, có trình độ như thế nào không có ai biết được, chỉ biết rằng Đại La Phái có Thập Đại Hộ Pháp… mỗi một người đều là cao thủ cấp Đấu Vương, mà trải qua hàng ngàn năm không ngừng tích lũy, Đại La Phái này sớm đã trở thành Cự Vô Phách của Tây Vực Sa Hải.

Bọn họ nắm trong tay tất cả mọi thứ ở Tây Vực Sa Hải, với hình thức tông giáo đã không ngừng mở tộng thế lực của mình, có người nói bọn họ thờ phụng Hỏa Thần… đấu khí hỏa diễm mà bọn họ sử dụng cũng đã biến mất ở Đại Lục. Tuy rằng về thế lực không bằng Giáo Đình kinh khủng và Hắc Ám Thần Điện, nhưng tại Tây Vực, trong biển cát vạn dặm đó lại là độc bá nhất phương. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng nghĩ đưa tay với vào nơi này, tại đó Đại La Phái chính là thần, chính là tất cả, tất cả cao thủ đều xuất thân từ Đại La Phái, tất cả tướng quân đều là người của Đại La Phái. Có thể nói, nếu Đại La Phái muốn thì lúc nào cũng có thể thành lập một quốc gia giống như Quang Minh Đế Quốc ở Tây Vực Sa Hải, có điều tiếc là Đại La Phái không làm như vậy, bọn họ vẫn duy trì đủ sự khiêm tốn, không ngừng tích lũy lực lượng, không ngừng mở rộng thế lực của mính…

Nhưng tiếc là những năm gần đây lực lượng của Đại La Phái tại Tây Vực Sa Hải đã phát huy đến cực hạn, lúc này bọn họ không có cách nào để tiếp tục phát triển, dù sao Tây Vực cũng là nơi có hạn, dân số thưa thớt, muốn tìm kiếm sự phát triển hơn nữa tại nơi này là một điều không hiện thực, bởi vậy Đại La Phái bắt đầu đưa tay ra bên ngoài.

Mà mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là phương Đông giàu có dị thường với dân số đông đảo, Bất Diệt Hoàng Triều là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Dù sao phương Tây cũng là nơi thế lực của Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện tồn tại, cho dù là mạnh như Đại La cũng không dám tùy ý khiêu khích hai đại thần Cự Vô Phách như vậy, chỉ có thể đưa thế lực của mình phát triển ra phương Đông mà bến đầu tiên chính là Bất Diệt Hoàng Triều, hơn nữa bọn họ đã lựa chọn nơi cũng không thu hút sự chú ý của người khác…

Không thể không nói rằng bọn họ lựa chọn mục tiêu này là rất hay, dù sao thực lực của các đại môn phái ở Bất Diệt Hoàng Triều đều không mạnh, cho dù là Liệt Diễm Tông ở Tây Bắc, Sát Khí Tông ở Trung Ương, các môn phái này cơ bản không thể so sánh được với Đại La Phái, cho dù là Hoàng Cực Tông một ngàn năm trước khiến cho người ta sợ như hổ cũng đã xuống dốc. Hiện nay, Bất Diệt Hoàng Triều quả thực là đối tượng tốt nhất để bọn họ thâm nhập, nhưng tiếc là… hình như bọn họ đã lựa chọn sai thời gian để tiến vào, lúc này thực sự không phải là một lựa chọn tốt lắm.

o0o

Ngày xuân ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, những cơn gió nhè nhẹ từ trên bầu trời thổi xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt người, thổi bay mái tóc Bạch Khởi. Lúc này, Bạch Khởi ngồi trên xe ngựa, cả đoàn người đã tiến vào Giang Nam Đạo, xuyên qua mấy tòa thành tiến vào tỉnh Phong Lâm. Đã đi được một ngày, mọi người đều kiệt sức, ngựa thì hết hơi. Trong lúc chạng vạng này đã tìm được một nhà trọ bình dân. Đoàn người của Bạch Khởi một hàng mấy chục người ngồi trong đại sảnh, gọi không ít rượu và thức ăn, cũng là nghỉ ngơi ăn ngon một bữa.

Nhưng lại không có ai biết trên lầu xa đó lúc này, trong mấy gian phòng đã đứng kín người, ước tính sơ lược ít nhất có bốn năm mươi người, bọn họ lẳng lặng quan sát qua cửa sổ đoàn người của Bạch Khởi dưới lầu.

- Hộ Pháp… Chúng ta thực sự phải ra tay với bọn họ sao? Tổng Đốc Phong Lâm đó thật đáng ghét, lại dám uy hiếp Đại La Phái chúng ta, còn sai chúng ta giúp hắn giết người, thật là nực cười…

Một thanh niên với mái tóc tết thành bím cung kính đứng bên cạnh một lão giả mắt chim ưng, nhìn thấy bọn Bạch Khởi dưới lầu thấp giọng nói, trong ngữ khí chứa đầy sự không cam lòng, có vẻ như hắn rất bất mãn với Tổng Đốc Phong Lâm.

- Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Đại La Phái muốn phát triển thì phải dựa vào phương Đông. Hiện nay, sức mạnh của chúng ta ở Tây Vực Sa Hải đã bão hòa rồi, không thể có sự tiến triển nào nữa, Đại La Phái muốn lớn mạnh, muốn có thể chống lại những quái vật lớn như Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện, muốn truyền bá tín ngưỡng Hỏa Thần ra thế giới, mỗi một góc đều phải học cách nhẫn nại, có những lúc sự nhẫn nại của chúng ta là vì sự phát triển ngày càng tốt hơn. Tuy tên Tổng Đốc Lâm Phong này rất đáng ghét, nhưng hắn làm như vậy cũng là chuyện thường tình của con người. Hắn và chúng ta lại không có bất kỳ một quan hệ nào, dựa vào đâu mà giúp đỡ chúng ta? Bây giờ hắn đã tìm đến chúng ta, vậy thì chúng ta đương nhiên cầu còn không được, chẳng qua chỉ là giết người mà thôi, chúng ta đã có thể có được số lượng lớn đệ tử, còn có cả nơi ở của môn phái rất tốt, đây thực sự là một cuộc giao dịch không tệ, tuy có chút không phù hợp với tôn chỉ của Đại La Phái chúng ta, nhưng người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, có những lúc chúng ta cũng cần phải biến báo một chút, chờ tương lai Đại La Phái chúng ta đứng vững bước, chúng ta có rất nhiều cơ hội giải quyết tên Tổng Đốc Phong Lâm này.

Ưng mục lão giả đứng ở vị trí cửa sổ lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi nói, mọi người đều nói gừng càng già càng cay, tuổi của con người ta nhiều, những thứ đã thấy nhiều rồi, những việc biết được đương nhiên cũng nhiều, cho nên bọn họ cũng có thể hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì làm như thế nào thì tốt hơn, những thứ này đều cần phải không ngừng tích lũy… Đôi khi dựa vào người khác truyền thụ không có tác dụng, có những chuyện cần phải đích thân mình trải qua.

- Vâng… tôi hiểu rồi… nhưng thưa Hộ Pháp… cho dù là phải giết người đó thì chúng ta cũng không cần phải điều động nhiều người như vậy chứ, lần này Đại La Phái chúng ta phái đến, một nửa cao thủ đều được ngài dẫn đến đây, hơn nữa ngài còn đích thân ra tay, có phải là có chút quá cẩn thận không? Những mục tiêu này vừa rồi chúng ta đã nhìn qua, một mình tôi là có thể giải quyết bọn chúng.

Người thanh niên tết tóc nghe xong lời Hộ Pháp nói đã gật gật đầu, có điều có chút khinh miệt nhìn bọn Bạch Khởi, thấp giọng nói, rõ ràng hắn coi thường bọn Bạch Khởi, cho rằng bọn Bạch Khởi không có tư cánh đáng để những người này điều động nhiều người đến như vậy.

- Hừ hừ… vậy sao? Điều này ngươi sai rồi, có những chuyện không chỉ nhìn vào bề ngoài, tuy rằng những người này dễ giải quyết, nhưng nếu thực sự dễ đánh bại như vậy, Tổng Đốc Phong Lâm cũng không đến tìm chúng ta xin giúp đỡ, có người nói lần này bọn họ gặp phải trắc trở đều là do đối phương xuất hiện một cao thủ Đấu Vương gây ra… vậy thì nếu có hắn ở đó, chúng ta không đến nhiều người một chút thì làm sao được? về phần ta… không phải lão phu tự khoe khoang, nếu như không có ta, các ngươi dựa vào cái gì để đối phó với một Đấu Vương? Một cao thủ Đấu Vương có thể giết chết toàn bộ các ngươi một cách dễ dàng mà không cần tốn nhiều sức.

Ưng mục lão giả đứng ở đó lạnh lùng nói.

- Cái gì… cao thủ Đấu Vương? Hộ Pháp… Ngài xem là người nào?

Nam tử tết tóc đó nghe xong lời này đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi, chuyện này hắn cũng không rõ, có điều, đã liên quan đến cao thủ Đấu Vương thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Cao thủ Đấu Vương không phải là người mà hắn có thể đối kháng, một cường giả Đấu Linh như hắn chưa đủ để đối phương nhét kẻ răng.

- Cái này… Ta cũng không dễ nói… dù sao, người mà ngươi biết đến cấp Đấu Tông đã có thể che dấu sức mạnh của mình rồi, mà cao thủ Đấu Vương lại càng như vậy, nếu như hắn có ý định ẩn dấu sức mạnh của mình, cho dù là ta cũng rất khó phát hiện. Tại đây ta không nhìn thấu có ba người, một là người trẻ tuổi tóc trắng đó, người thứ hai chính là mục tiêu La Đan của chúng ta và cả tên phu xe của La Đan đó… cho nên người các ngươi phải cẩn thận cũng chỉ có ba người này, những tên khác đều không có gì đáng sợ.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.