Cửu U Long Giới

Chương 261: Chương 261: Nam Giang đạo Tuần sát sứ (1)




- Biết tội? Hừ… Ngươi biết ngươi có tội sao? Ta thấy là không có, ngươi biết ngươi có tội thì sẽ không năm lần bảy lượt gây phiền phức cho ta, ngươi sẽ không đem tất cả đám người của Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Giáo Đình đẩy hết cho ta, ngươi sẽ không tiếp tục gây hấn với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc như hôm nay. Bạch Khởi ơi Bạch Khởi… Ngươi thật khiến ta quá thất vọng rồi…

Lý Tự Minh thở phì phì nói, nhìn Bạch Khởi một cái, rồi tiếp tục rống lên, có điều may rằng có thể nhìn ra lửa giận của hắn cũng đã hạ đi mấy phần.

- Bệ Hạ, vi thần không dám nữa…

Bạch Khởi tiếp tục nhận sai, như người tù chân thành đang muốn nhận được sự khoan hồng. Câu nói ấy lúc này lại thật lâm ly sướt mướt, còn về câu nói ‘Người tù được sự khoan hồng về ăn tết cùng gia đình’, câu nói này không được thịnh hành ở đây. Biết những chuyện xấu của mình đều đã bị Lý Tự Minh nắm rõ, còn Lý Tự Minh cũng không phải là quan kiểm sát, ông ta là Hoàng Đế, khiến ông ấy không vui, thì chẳng cần có bất cứ chứng cứ gì, nói trực tiếp một câu là có thể kéo mình đi chém rồi, cho nên về mặt này Bạch Khởi vẫn phải lựa chọn cách thẳng thắn nhận lỗi sai của mình.

- Không dám? Hừ… Mong rằng những điều ngươi nói là thật. Bạch Khởi… Ta nói cho ngươi biết, những chuyện này ta cho ngươi thêm một cơ hội, ta sẽ ra mặt giúp ngươi chặn lại. Thế lực của Quang Minh Giáo Đình và Hắc Ám Thần Điện không lớn mạnh ở phương Đông này, ít nhiều gì họ cũng phải nể mặt ta, chuyện này ta vẫn có thể áp chế được. Còn về người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, ngươi cũng không cần lo lắng, những chuyện này ta đều có thể dàn xếp ổn thỏa. Có điều Bạch Khởi à… Tạm thời ngươi không thể ở lại Đế Đô nữa rồi, hiện tại sóng gió ở Đế Đô đang nổi lên, đều là do những chuyện ngươi gây ra, cho nên ngươi vẫn cần phải tránh xuất đầu lộ diện một thời gian thì tốt hơn…

Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi trước mặt mình, thở dài rồi bất đắc dĩ nói. Khi nói lời này lại chợt thở dài, nhìn Bạch Khởi lắc đầu, tình yêu thương và quan tâm đã khó có thể biểu hiện bằng lời.

- Vâng, Bệ Hạ, sáng sớm ngày mai vi thần lập tức trở về phương Bắc, tuyệt đối không để Bệ Hạ gặp thêm rắc rối nào.

Bạch Khởi hết sức cảm động với lời nói của Lý Tự Minh, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau đó thấp giọng nói.

- Phương Bắc? Không, tạm thời ngươi đừng về phương Bắc thì tốt hơn. Thời cuộc bên đó cũng khá ổn định, Gia Lam vốn không có bất cứ thêm một lực lượng nào, Thú Nhân gần đây cũng rất yên tĩnh, Thiết Bích Quân đoàn cũng đã chặn được họ lại, ngươi vốn không cần lo lắng nhiều. Hơn nữa nếu như ngươi lại đi phương Bắc, khó tránh lại gây ra chấn động gì. Những người hiện tại đang nhằm vào ngươi rất nhiều, nếu ngươi dám mạo muội đi phương Bắc, không chỉ có bên Gia Lam có động tĩnh, mà cũng khiến cả những người trong triều đình cũng bắt đầu không an phận, đi phương Nam đi… Thế nào? Ta giữ lại chức vụ Bắc phương Nguyên Soái của ngươi, cho ngươi chức Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ, làm một Nhất phẩm Văn quan phụ trách tuần tra cả khu vực phía Nam. Cũng tính là một cuộc sống không an lạc cho lắm. Giang Nam Đạo bao gồm cả khu vực Giang Nam, ngươi ở nơi đó sẽ là lớn nhất, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Hơn nữa đất Giang Nam phồn vinh yên bình, ngươi ở đó cũng có thể yên tâm hưởng lạc, nghỉ ngơi một thời gian. Còn về tình báo phương Bắc, ta vẫn sẽ cho ngươi biết, nếu như có chuyện, ngươi cũng có thể trực tiếp từ phương Nam đi về phương Bắc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến quân vụ phương Bắc, cũng có thể khiến ngươi tạm thời thoát thân khỏi Đế Đô… thế nào?

Lý Tự Minh nhìn Bạch Khởi, rồi phong cho hắn một chức vụ như vậy.

Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ… Chức vụ này, nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Sau khi được thay đổi pháp chế, hệ thống hành chính Bất Diệt Hoàng Triều trước đây đã bắt đầu khôi phục lại, hệ thống cấp bậc chín phẩm quan viên… Giống như chức vụ Nguyên Soái của Bạch Khởi chính là quan nhất phẩm. Có điều là tương đương nhất phẩm mà thôi, võ quan nhất phẩm thực sự chỉ có Đại Nguyên Soái của Đế Quốc, có điều hiện tại chức vụ này đã bỏ trống, Lý Tự Minh tạm thời sẽ không cho phép ai ngồi lên vị trí nắm giữ binh mã cả Đế Quốc lúc này. Còn về chính thức nhất phẩm cao nhất ở văn quan dĩ nhiên là Thừa Tướng, những Bộ trưởng các Bộ còn lại đều là quan viên nhị phẩm, còn kẻ nhất phẩm Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ như Bạch Khởi, cũng không phải chưa từng có trong hệ thống cấp bậc trước đây.

Có điều chức vụ này thường đều là Hoàng thân Quốc thích đảm nhiệm, còn quyền lợi tuần tra cả phương Nam, thay Thiên Tử tuần xét, phụ trách đốc sát các quan lại ở phương Nam. Lục đạo của Đế Quốc đều là cách gọi ở thời Bất Diệt Hoàng Triều, còn có lục đạo tọa lạc ở trên địa bàn của Đế Quốc Gia Lam, trong đó những nước nhỏ thì không cần nhắc tới, chẳng hạn như Tây Bắc Đạo, chính là chín tỉnh Tây Bắc của An Đức Liệt cùng với hai nước nhỏ xung quanh, Tây Nam Đạo bao gồm cả khu vực Tây Nam rộng lớn và một phần ở biên cương phía Nam, còn Giang Nam Đạo chính là hai mươi mốt tỉnh phân bố ở phương Nam, đất đai rộng rãi giàu có, là nơi cung cấp lương thực và là đầu mối kinh tế của cả Đế Quốc. Có thể nói nơi gốc rễ của Đế Quốc chính là phương Nam, không ít những Đại gia tộc lớn, căn cơ đều ở phương Nam này.

Có một câu nói như vậy: ‘Giang Nam tốt, thiên hạ tốt, Giang Nam giàu thiên hạ giàu’.

Ý của câu này chính là khu vực Giang Nam là kho lúa gạo của Đế Quốc, nếu khu vực này bội thu, cũng có nghĩa là Đế Quốc bội thu, người dân của Đế Quốc sẽ không lo ăn, lo uống. Còn nếu khu vực Giang Nam giàu có sung túc, thì Đế Quốc cũng sẽ phồn vinh giàu mạnh, bởi vì thuế má ở Giang Nam chiếm tới sáu phần thuế của Đế Quốc… Cả khu vực Giang Nam Đạo này đối với Đế Quốc mà nói, đó chính là một trọng điểm không thể để mất.

Lý Tự Minh bỗng nhiên lại giao chức vụ này cho Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi sững sờ, không hiểu tại sao một chức vụ trước giờ chỉ giao cho Hoàng thân Quốc thích, hay Hoàng tử, bây giờ lại bỗng nhiên giao cho mình, để mình xuống Giang Nam? Chuyện này là ý gì?

Thoáng chốc trong đầu Bạch Khởi rối loạn, không biết nên nói gì hơn, bởi vì trong lòng Bạch Khởi lúc này đã đầy hoang mang. Hắn không hiểu nguyên nhân chính mà Lý Tự Minh làm như vậy là ở đâu, hắn không hiểu một Bắc phương Nguyên Soái như mình sao lại bỗng nhiên lại đi làm cái chức vụ này… Vì vậy Bạch Khởi không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, có điều sự hoang mang và nhíu mày khi hắn ngước đầu lên đã bị Lý Tự Minh nhìn thấy.

Sự hoang mang của Bạch Khởi, Lý Tự Minh có thể nhìn rõ, trong ánh mắt hiện ra vẻ cao thâm khó đoán, nhìn Bạch Khởi rồi thấp giọng nói:

- Ngươi biết ta phái ngươi đi là có ý gì không?

- Chuyện này… Xin Bệ Hạ nói thẳng, vi thần vô tri.

Cách nghĩ của Lý Tự Minh thật sự Bạch Khởi không thể nào biết, nên sau khi nghe ông hỏi, Bạch Khởi liền quỳ xuống cung kính thấp giọng đáp, lúc nói còn lén liếc nhìn Lý Tự Minh.

- Thực ra cũng chẳng có gì, ngươi biết sự quan trọng của Giang Nam Đạo đấy. Giang Nam với Đế Quốc mà nói đúng là quá quan trọng, thuế khóa hàng năm ở đó được sử dụng cho việc quân sự của Đế Quốc, lương thực của họ là chỗ dựa của chúng ta, lương thực của Đế Quốc có bảy phần là của Giang Nam Đạo. Giang Nam Đạo đối với Đế Quốc chúng ta mà nói là gốc rễ căn cơ, thật sự rất quan trọng… Có điều… Đáng tiếc là thế lực của Thái tử ở Giang Nam Đạo dường như quá lớn… Đã uy hiếp tới sự ổn định của Đế Quốc, nếu như hắn làm Hoàng Đế dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì… Có điều… Ngươi hiểu ý của ta chứ? Những thứ nên cắt bỏ này, ngươi thuận đường hãy giúp ta cắt bỏ chúng đi, tránh phiền phức sau này…

Lý Tự Minh âu sầu nói, khi nói đến phần sau lại dừng lại, ngắt đi một phần lời nói, sau đó mới tiếp tục nói hết lời.

Tuy rằng đã cắt bỏ lời nói ở giữa, có điều Lý Tự Minh tin rằng Bạch Khởi có thể hiểu được. Trên thực tế Bạch Khởi đích thực đã hiểu, Lý Tự Minh đang muốn nói cho mình biết, thế lực của Thái tử ở Giang Nam quá lớn, đã khiến ông nảy sinh sự kiêng kỵ. Nếu như trong lời nói hàng ngày thì không có gì, Thái tử là Hoàng Đế tương lai, những thế lực đó cũng không đáng gì, tương lai khi hắn kế thừa đại thống sẽ càng có lợi với việc quản lý Giang Nam Đạo. Nhưng tình hình hiện tại đã có chút thay đổi, đó chính là Thái tử không được ông yêu thích, ông muốn để Lý Tầm Hoan kế thừa Hoàng vị, bởi vậy nên mới cần phải cắt bỏ thế lực của Thái tử, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước… Đến lúc đó một khi Lý Tự Minh bãi miễn Thái tử, e rằng cả Giang Nam Đạo sẽ theo đó mà nổi loạn, đây chính là chuyện một Hoàng Đế như Lý Tự Minh không muốn nhìn thấy. Cho nên lần này Bạch Khởi phải làm chính là gắng sức tiêu diệt thế lực của Thái tử ở Giang Nam Đạo, đây cũng là ý muốn thật sự của Lý Tự Minh.

Có thể nói Lý Tự Minh lần này để Bạch Khởi đi Giang Nam có hai mục đích, một là để Bạch Khởi tránh sóng gió đang nổi lên, hai cũng chính là vì muốn Bạch Khởi đi Giang Nam Đạo giúp Lý Tầm Hoan diệt trừ vây cánh của Thái tử. Đương nhiên… những chuyện sắp xếp sau này cơ hồ cũng không cần Bạch Khởi phải đi lo liệu gì, tất cả đã có Lý Tự Minh sắp xếp, chuyện này Bạch Khởi vẫn không nên nhúng tay vào…

- Lời ta nói ngươi có hiểu không?

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.