Nhìn thấy Bạch Khởi trầm tư hồi lâu không nói, Lý Tự Minh lại lên tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén như mắt ưng dán chặt vào Bạch Khởi, dường như đang nhìn thấu tâm can của người khác.
- Chuyện này… Vi thần đã hiểu. Có điều…
Bạch Khởi tỏ ra do dự nói. Phải biết rằng chuyện này thật không dễ làm, một chuyện đắc tội đến người khác một cách triệt để, hơn nữa lại không có lợi ích gì, nếu bình tâm mà nói thì có đánh chết thì Bạch Khởi cũng không muốn đi. Có điều đáng tiếc hiện giờ dường như hắn không còn lựa chọn nào khác, không đi cũng phải đi, tình hình hiện tại mình không dám nói câu không đi. Lý Tự Minh chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống mình, vì vậy do dự một lát rồi Bạch Khởi vẫn đồng ý, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
Phải biết rằng thế lực ở Giang Nam Đạo rất rắc rối phức tạp, hai mươi mốt tỉnh là hai mươi mốt Tổng Đốc, các bên đều có câu kết với nhau, hơn nữa quân đội đóng tại Giang Nam Đạo ngoài một phần của Hải Long Quân đoàn ra, ngoài hai trong sáu Quân đoàn Thủ Bị ra, bốn Quân đoàn khác toàn bộ đều nằm trong tay vị Tộc Trưởng của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, hiện tại hắn thống lĩnh ba Quân đoàn trong đó hai Quân đoàn tấn công Nam Cương, còn một Quân đoàn trấn thủ. Có điều những người này… Bạch Khởi không cần động não cũng biết, ngoài hai Quân đoàn Thủ Bị ở địa phương ra, thì mình không thể dùng được bất cứ cái nào khác… Những người đó đều là người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, với quan hệ của mình với họ mà muốn dùng người của họ, có thể được sao? Họ không phái người ngầm ám sát mình đã là tốt lắm rồi, còn mong họ giúp thì chẳng khác nào đang nằm mơ…
Không có sự ủng hộ của quân đội, hai mươi mốt Tổng Đốc lại câu kết với nhau, mình ở đó muốn ra tay đúng là chuyện khó hơn lên trời. Nên Bạch Khởi rất do dự, có điều đáng tiếc là Lý Tự Minh không cho hắn cơ hội để do dự. Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Khởi, sắc mặt của ông chợt biến đổi, không vui nhìn Bạch Khởi trước mặt giận dữ nói:
- Có điều gì?
- Có điều vi thần cần chi viện, hơn nữa cần Bệ Hạ đưa danh sách… Chuyện này… Bệ Hạ ngài cũng biết, quan hệ của thần và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc…, quân đội ở phương Nam, thần e là không thể dựa dẫm. Không có quân đội ủng hội, hai mươi mốt Tổng Đốc lại câu kết với nhau, thần e là một bước cũng khó đi. Huống hồ thế lực phương Nam lại rắc rối phức tạp, những Đại gia tộc ở Đế Đô đều liên quan đến nơi này… một khi thần đi, sẽ rút dây động rừng… Thần sợ… Nếu như không có ủng hộ, thần… thần không có cách nào triển khai hành động, lại khiến Bệ Hạ thất vọng.
Bạch Khởi vội cúi đầu trả lời, xem bộ dạng thì lão gia tử này không để mình đi thì không xong rồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Khởi chợt thấy đau khổ, không biết nên nói gì hơn, người mà mình đắc tội đã quá nhiều rồi, hiện tại hay rồi, lão gia tử còn muốn mình đi chơi trò đồ sát ở Giang Nam Đạo. Chuyện này chẳng phải là ném mình vào phía đối lập với tất cả Hào môn Quý tộc của Đế Quốc sao… Lần này hay rồi, mình không đi cũng không được, đi rồi không hoàn thành nhiệm vụ cũng không cong, nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, mình chỉ là một cô thần, trên Giang Nam Đạo mà động vào giết chóc, e rằng tương lai sẽ không có người nào muốn hợp tác với mình, những tài phiệt trong Đế Đô sẽ hận mình đến chết…
- Như vậy a… Đúng là như vậy… phương Nam của Đế Quốc hình như đúng là ngươi không tiện nhúng tay vào… Uhm… Có điều ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi phải đi không công đâu. Ngoài tưởng thưởng cho ngươi, ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, đợi ngày mai ta sẽ cho ngươi một lệnh bài ‘Như trẫm thân lâm’, ngươi ở Giang Nam sẽ có đại quyền sinh sát, tất cả có thể tùy nghi hành sự. Danh sách thế lực của Thái tử ta cũng sẽ cho ngươi, ngoài ra ta sẽ đưa cho ngươi danh sách mười vị Tổng Đốc phương Nam thề chết tận trung với ta, hơn nữa sẽ báo cho họ, tận trung với ngươi. Ngoài ra ta sẽ thay đổi quân đội, đưa Quân đoàn chính quy Tây Bắc và hai Quân đoàn Thủ Bị Trung Ương đổi chỗ với ba Quân đoàn ở phương Nam, như vậy có lẽ đã không có sơ sẩy rồi chứ… Như vậy… Ngươi cũng đã hài lòng chưa?
Lý Tự Minh trầm ngâm chốc lát, cúi đầu nhìn về Bạch Khởi phía trước mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Bạch Khởi.
Lời nói như đang hỏi, thật ra lại là uy hiếp, chuyện này khiến Bạch Khởi cũng bất lực, tình hình hiện tại hắn còn có thể nói được gì hơn, chỉ biết cười khổ một tiếng rồi gật đầu, sau đó tâm không cam tâm, tình không nguyện, nói:
- Nếu đã như vậy, thì không có vấn đề gì nữa rồi, vi thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi…
- Ha ha… Tốt lắm. Cái ta cần chính là câu nói này của ngươi, có điều không cần ngươi cúc cung tận tụy tới chết mới thôi… Chỉ cần ngươi giải quyết chuyện này ổn thỏa, ta sẽ phong ngươi làm Tam đẳng Thế tập Công Tước… Thế nào?
Lý Tự Minh nghe xong lời nói liền cười ha hả, vỗ vai Bạch Khởi cười nói như vậy.
- Vậy… Vậy vi thần cảm tạ Bệ Hạ rồi.
Bạch Khởi cười khổ lĩnh mệnh, tước danh Tam đẳng Thế tập Công Tước này thật không dễ làm, nếu như có thể từ chối, Bạch Khởi chắc chắn sẽ không hề do dự mà từ chối chuyện này. Có điều đáng tiếc là Bạch Khởi không thể cự tuyệt, cũng không được phép cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ vì chuyện này, kìm nén tâm trạng để nhận lời. Hắn thầm trách mình đa sự, nếu như không phải bản thân đi khắp nơi gây chuyện trong lúc này, thì sẽ không đến mức phải chịu đến bước như ngày hôm nay. Bây giờ thì hay rồi, Giang Nam Đạo… Để mình đi Giang Nam Đạo chơi trò giết chóc… Vậy sợ rằng sau này bản thân đúng là kẻ thân cô thế cô rồi.
Có điều còn may, Lý Tự Minh toàn lực ủng hộ mình, lại để cho mình có quyền lợi lớn như vậy, hơn nữa còn thay đổi quân đội, lại có mười vị Tổng Đốc giúp sức, vậy thì muốn dẹp bỏ mười một Tổng Đốc còn lại, và Giang Nam Đạo mà thế lực của Thái tử đã thâu tóm toàn bộ này, lại cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần bản thân cẩn thận xử lý, động não đôi chút và có thủ đoạn, vậy thì tất cả sẽ không thành vấn đề.
- Có điều tốt nhất ngươi phải xử lý gọn gàng trong vòng nửa năm, nếu như thật sư không được, thì cho ngươi một năm có lẽ không có vấn đề gì chứ? Ta đã xem qua tình báo lúc trước, chiến tranh giữa Gia Lam và Thiên Long vẫn đang tiếp diễn, có điều nếu như không có điều ngoài ý muốn xảy ra, trong thời gian ngắn họ sẽ đều không gây khó dễ gì được cho đối phương. Tuy vẫn sẽ có đại chiến nổ ra, nhưng muốn đánh bại đối phương cũng là chuyện không thể nào. Khi vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, nhưng thù hận đã lên đến mức cực điểm, muốn hòa giải là chuyện không thể nào, chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục. Có điều ta ước tính thậm chí trong hai năm cũng sẽ không kết thúc, cho nên ngươi có thời gian… Nhưng thời gian ổn thỏa nhất là trong vòng nửa năm đến một năm, sau đó thì không nói trước được điều gì. Ta sợ lỡ như một bên không kiên trì giữ được, chúng ta lại không thể kịp thời xuất binh thì sẽ lỡ đại sự, nên ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng giải quyết. Dù gì chuyện Thái tử cũng là chuyện nhà, còn chiến tranh phương Bắc lại là chuyện quốc gia, còn quan trọng hơn Thái tử, nên tuyệt đối không thể có sơ sót, ngươi hiểu chứ?
Lý Tự Minh gật đầu, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi nhận lời, liền hạn định thời gian cho Bạch Khởi, chuyện này khiến Bạch Khởi thật không còn cách nào khác…
Đối với Bạch Khởi mà nói, lão gia tử này cũng thật quá coi mình như một đại nhân vật vậy, còn tưởng rằng mình không gì không làm được. Mình là thần a? Chuyện bên phương Nam đã đủ làm cho người ta đau đầu rồi, bây giờ lại còn định thời gian cho mình, để mình còn đi dẹp loạn chuyện ở phương Bắc nữa. Với chuyện này Bạch Khởi thật không còn gì để nói. Có điều để hắn từ bỏ quân quyền ở phương Bắc là chuyện không thể nào… Quân đội phương Bắc mới là căn cơ của Bạch Khởi, mới là chỗ dựa chống lưng của Bạch Khởi.
Trong Đế Quốc có rất nhiều người không thuận mắt với Bạch Khởi, người mà Bạch Khởi đã đắc tội nhiều không đếm xuể. Nhưng tại sao lại không có ai dám động tới Bạch Khởi chứ? Một là vì có sự ủng hộ của Lý Tự Minh, hai là vì cao thủ bên cạnh Bạch Khởi, có điều những chuyện này chỉ là thứ yếu, kỳ thực nói tới cùng, chuyện căn bản quan trọng nhất vẫn là quân đội mà Bạch Khởi nắm trong tay. Là một trăm năm mươi vạn quân của Bạch Khởi ở phương Bắc, những thứ đó mới là vốn gốc rễ của Bạch Khởi. Đó mới là nguyên nhân mà tất cả mọi người đều không dám động tới Bạch Khởi. Bởi vì nếu động tới hắn, có thể gây ra phản biến của một trăm năm mươi vạn quân tinh nhuệ ở biên giới, lúc nào cũng có thể gây ra đại chiến. Đây là hậu quả mà tất cả mọi người đều không dám gánh vác, cũng là chỗ dựa vững chắc của Bạch Khởi, về điểm này Bạch Khởi rất hiểu, nên muốn Bạch Khởi từ bỏ quân vụ phương Bắc là một chuyện vạn lần không thể xảy ra.
- Chuyện này… Bệ Hạ yên tâm được rồi, tất cả mọi chuyện thần đã có tính toán trong lòng, chắc chắn sẽ không để Bệ Hạ ngài thất vọng. Thần sẽ giải quyết ổn thỏa việc phương Nam. Chuyện phe cánh của Thái tử thì xin Bệ Hạ cứ giao cho thần, chẳng phải là giết người sao, thần sẽ… Hơn nữa thần bảo đảm với Bệ Hạ sẽ thu thập được chứng cứ, đường hoàng mà diệt trừ bọn họ, tuyệt đối không để cho ngài khó xử, cũng không để người khác bàn tán lời ra tiếng vào…
Nói đến đoạn này, Bạch Khởi ngoài việc vỗ ngực bảo đảm ra thì không thể làm được chuyện gì khác, bởi vậy hắn không hề do dự nói một cách đường hoàng như vậy, tuy rằng những lời này có đôi chút dối trá vô sỉ.
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh