Cửu U Long Giới

Chương 263: Chương 263: Khảo hạch đẳng cấp (1)




Tháng ba, gió thổi hây hây cũng những tia nắng ấm, ánh mặt trời rực rỡ. Trên các tán cây xanh biếc đã trổ mọc thêm những mầm xanh mới. Cỏ dại lá vàng trong những ngày mùa đông đã nhường chỗ lại cho một sức sống mới xanh tươi mơn mởn. Con sông bị đóng băng đã tan chảy dưới những tia nắng ấm áp của mặt trời. Từng dòng nước chảy từ thượng lưu, lao ra biển lớn.

Trong một trường đình ngoài Đế Đô Thành Hoa Hồng lại náo nhiệt lạ thường. Lúc này trong Đế Đô, rất nhiều các Vương công Quý tộc đang dồn dập tới nơi này. Đương nhiên, đa phần đều là chức vị không cao, nếu không phải là có quan hệ với Bạch Gia, những người còn lại lúc này vẫn chưa tới, dù gì nhân duyên của Bạch Khởi cũng không phải là tốt.

Đương nhiên trong số này, một số những kẻ thân bằng hảo hữu là không thể thiếu, Độc Cô Chiến Thiên, Lưu Dịch Tư và hai vị Đấu Vương Ảnh tộc cùng Ảnh Nguyệt, Bích Lợi Tư đều theo bên cạnh bảo vệ cạnh hai bên Bạch Khởi. Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan, Lý Linh Lung đều cùng nhau tới. Những người khác có Nguyên Soái Khâm Tát Tư, Nguyên Soái La Bá Tì, cũng đều đã đến đưa tiễn.

Lần này Bạch Khởi xuất hành đi xa, uy phong lẫm liệt hơn lần trước rất nhiều, ba nghìn Hắc Giáp Kỵ Binh hộ vệ oai hùng tháp tùng, người nào cũng là chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Tuy không so sánh được với Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn trước kia của An Đức Liệt, có điều tin rằng theo thời gian họ tuyệt đối sẽ càng lợi hại, càng mạnh hơn nữa so với Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn. Những người này đều là thân binh của Bạch Khởi, người nào cũng oai hùng ngồi trên tuấn mã, ngẩng đầu với một khí thế hiên ngang.

Lá đại kỳ màu đỏ tươi ở chính giữa in một chữ ‘Bạch’ màu đen lớn. Đoàn xe ngựa hoa lệ ở khắp bốn phía. Mấy nghìn quân binh đều hiên ngang kiêu dũng, khí thế hơn người. Còn Bạch Khởi ngồi trên một chiến mã màu đen, lặng lẽ cáo biệt với những người đến tiễn xung quanh. Trang phục Nguyên Soái hào nhoáng trên người, khiến người khác phải ngước nhìn. Sau khi vẫy tay từ biệt, Bạch Khởi dẫn theo đội ngũ đằng sau mình dứt lòng ra đi.

o0o

- Dừng~~~

Sau khi đi được vài dặm, Bạch Khởi chợt dừng lại, giữ chặt dây cương rồi giơ tay ra hiệu cho đoàn nhân mã dừng lại…

- Đại nhân… Ngài có chuyện gì vậy?

Độc Cô Chiến Thiên là Đội trưởng Thân binh đã hơn một năm, cũng đã hoàn toàn thích ứng được với thân phận hiện tại của mình. Tất cả mọi chuyện hắn đều sắp xếp ổn thỏa, cũng hoàn toàn đã đảm nhiệm hết vai trò của mình. Nhìn thấy Bạch Khởi ra lệnh dừng lại, chớp mắt đã tới trước Bạch Khởi, nét mặt cung kính hỏi.

- Không có gì, Chiến Thiên, ngươi dẫn theo tất cả mọi người, còn nữa, cả Lưu lão, cùng nhau đi đến Giang Nam Đạo. Ta còn có chuyện khác phải làm. Ba tháng sau, chúng ta hội hợp ở Phong Lâm Thành của tỉnh Phong Lâm, Giang Nam Đạo. Ta sẽ đi tìm các ngươi, Bệ Hạ đã chuẩn bị thuyền rồng ở phía Nam thành Đế Đô cách đây một trăm dặm. Các ngươi cứ đi là được, những chuyện khác không cần lo. Trên đường nếu có người nào tặng tiền, lễ vật, cứ thu lấy không bỏ sót, chuyện khác không cần lo nhiều là được…

Bạch Khởi nhàn nhạt nhìn Độc Cô Chiến Thiên trước mặt, rồi nói như vậy. Tỉnh quan trọng của Giang Nam Đạo chính là tỉnh Phong Lâm, còn Phong Lâm Thành chính là thành trì lớn nhất của Giang Nam Đạo, viên ngọc quý của phía Nam Đế Quốc. Tổng Đốc Phong Lâm là người của Thái tử, mười một vị Tổng Đốc phương Nam đều coi trọng Tổng Đốc Phong Lâm là Mã Thủ. Nếu như có thể lật đổ Tổng Đốc Phong Lâm, vậy thì mười Tổng Đốc khác, ngã ngựa cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Vì vậy mục tiêu lần này của Bạch Khởi rất đơn giản, đầu tiên là lật đổ Tổng Đốc Phong Lâm, chỉ cần vị Tổng Đốc Phong Lâm này ngã, vậy thì những người khác không còn là vấn đề nữa. Có điều, Bạch Khởi lại gõ trống khua chiêng đi như vậy, e rằng sẽ không nắm được một chút sơ hở nào. Dù gì người ta cũng không phải là kẻ ngốc, có dấu vết sơ hở lại sẽ xuất hiện cho mình nắm vào lúc này sao?

Vì vậy Bạch Khởi quyết định bí mật tiến vào tỉnh Phong Lâm. Chỉ có như vậy, mới có thể điều tra ra những vấn đề mà mình muốn biết. Vì vậy hắn mới nghĩ ra cách như vậy, để bọn Độc Cô Chiến Thiên dẫn đại đội nhân mã đi, còn mình ở lại phía khác, âm thầm điều tra những chuyện cần làm.

- Vâng, đại nhân…

Độc Cô Chiến Thiên không hề do dự đáp ứng. Tính cách hắn rất bộc trực, trước giờ không hề hỏi dư nửa câu. Huống hồ hiện tại là chấp hành mệnh lệnh thì càng không cần nói nhiều. Nghe xong lời của Bạch Khởi liền ứng tiếng nhận lệnh, sau đó thống lĩnh cả đại đội nhân mã rầm rập rời khỏi. Chỉ còn lại mình Bạch Khởi, hắn tiện tay cởi bỏ bộ y phục Nguyên Soái của mình, vứt cho Độc Cô Chiến Thiên phía xa, để lộ ra bộ võ phục màu đen trong người mà mình đã chuẩn bị từ trước, một mình cưỡi chiến mã quay về Thành Hoa Hồng.

o0o

Lúc này đang là buổi trưa, dòng người tấp nập vào Thành Hoa Hồng. Ở cổng thành, người đông như kiến, người ra vào thành nhiều không đếm xuể. Bạch Khởi theo dòng người vào trong thành, không người nào phát hiện. Lúc này Bạch Khởi đơn độc đi đến Dong Binh Công Hội, muốn lựa chọn một đội theo đi xuống tỉnh Phong Lâm của Giang Nam Đạo.

Phải biết rằng Dong Binh Công Hội, sẽ có rất nhiều nhiệm vụ. Các nhiệm vụ ở đây nhiều hằng hà sa số, bao hàm các nơi trên lục địa. Thậm chí một số nhiệm vụ đều được công bố, dù gì Dong Binh Công Hội là một tập thể khổng lồ, thực lực tổng thể không hề yếu mỏng. Thế lực của họ trải khắp đại giang Nam Bắc, rất nhiều nhiệm vụ tin tức được dùng, đương nhiên cũng có rất nhiều lính tự do vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà kết hợp lại, cùng nhau hành động, kết thành bạn chiến đấu, đi hoàn thành nhiệm vụ, lợi ích đạt được chia đều.

Bạch Khởi bước vào Dong Binh Công Hội, sau đó bắt đầu quét mắt nhìn tin tức trên bảng nhiệm vụ. Một lát sau, Bạch Khởi đã tìm được một nhiệm vụ thích hợp, đó chính là bảo vệ một thương đội đến tỉnh Phong Lâm phía Nam. Hộ vệ được thuê của thương hội này, số lượng quy định vượt quá một nghìn người, quy mô như vậy không thể coi là lớn. Chuyện này khiến Bạch Khởi đôi chút nghi ngờ, thương hội này rốt cuộc đang vận chuyển thứ gì, lại cần đến một nghìn lính đánh thuê, thù lao cho mỗi người là mười kim tệ.

Phải biết rằng việc thuê một nghìn lính trong một lần không phải không có, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra, nhất là ở một nơi như Thành Hoa Hồng, có rất nhiều thương hội quy mô lớn tồn tại. Thương vụ của họ trải khắp Đại Lục, số lượng lính mà họ thuê đã lên đến vạn người. Nhưng người mà những thương hội này thường tìm kiếm đều là Dong Binh Đoàn lớn, hơn nữa những nơi đi đều là những chỗ xa xôi. Dù gì thực lực của Dong Binh Đoàn lớn đều không ệ, hơn nữa lại phối hợp chặt chẽ với nhau, tuyệt đối sẽ có hiệu quả hơn những lính thuê tự do, sức chiến đấu cũng mạnh hơn. Nhưng thương hội này không những không tìm các Dong Binh Đoàn lớn, thậm chí ngay cả những Dong Binh Đoàn có chút tiếng tăm cũng không tìm, mà là tìm những lính thuê tự do. Nơi đến cũng không phải hỗn loạn và nguy hiểm gì, cũng không phải vượt qua biên giới quốc gia, mà là đi về phía Nam…

Phải biết rằng trên con đường đi từ Đế Đô đến tỉnh Phong Lâm phía Nam là rất an toàn. Trị an trong Đế Quốc đều rất tốt, tuy vẫn có cường đạo, nhưng đó chỉ là một con số cực ít, hơn nữa nguy hại không nhiều đến mọi người. Rất nhiều nhóm cường đạo thậm chí không đủ trăm người, cho dù là nhóm lớn hơn một chút cũng chỉ có mấy trăm người. Dù gì thì trị an Đế Quốc cũng tốt, hơn nữa các nơi đều có những trạm quân đội chính quy Thủ Bị trấn thủ, thỉnh thoảng lại tiến hành càn quét, nên đường thương lộ của Đế Quốc rất thông thuận. Ở tình hình bình thường đều không có chuyện gì xảy ra. Các thương đội lớn họ vốn không muốn gây chú ý, dù gì hộ vệ của thương đội lớn đều khiến cho người khác kinh sợ. Huống hồ còn có lính thuê trợ trận, hoàn toàn không có sơ sót. Có thể nói nếu như đối phương cần thuê một nghìn dong binh, vậy thì bản thân họ ít nhất cũng phải có một nghìn người, đội ngũ hai nghìn người đi về phía Nam? Quả thực là kỳ lạ.

Bạch Khởi quyết định do thám tỉ mỉ chuyện khác lạ này, nên hắn đã chọn nhiệm vụ này, sau đó bắt đầu báo danh:

- Cô nương… Ta muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.

Bạch Khởi chỉ vào nhiệm vụ của thương đội lớn ấy, sau đó nói với vị cô nương phụ trách phân phát nhiệm vụ trước quầy Dong Binh Công Hội. Đương nhiên nơi đây không chỉ có một người phục vụ, mà là có mấy chục cô gái như vậy, người mà Bạch Khởi nói chuyện chỉ là một trong số đó.

Vị cô nương ấy nhìn Bạch Khởi, khuôn mặt hiện ra một nụ cười thân thiện. Tướng mạo của Bạch Khởi đích thực khiến người khác nảy sinh một cảm giác thân thiết khó nói thành lời. Huống hồ mỹ nữ thích người khôi ngô, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Bạch Khởi hiển nhiên là một mỹ nam tiêu chuẩn, nên rất dễ được lòng người khác. Vị cô nương trong Dong Binh Công Hội này, nghe thấy lời Bạch Khởi nói rồi vội tập trung tinh thần, dịu dàng nhìn Bạch Khởi, xoay người lại nhìn về nhiệm vụ Bạch Khởi chọn rồi lập tức cười nói:

- Tiên sinh, nhiệm vụ này vẫn chưa đủ người… Ngài có thể tham gia… Xin hãy lấy huy chương cấp bậc của ngài ra. Bởi vì đối phương có quy định, người được thuê bắt buộc phải có cấp bậc Đấu Sĩ trở lên…

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.