Sau khi Bạch Kình Thiên đi vào trong phòng thuận tiện ngồi ở chiếc ghế bằng gỗ lim ở sau bàn làm việc nhìn thoáng qua Bạch Khởi bước vào theo sau, sắc mặt có chút u buồn, cũng không có nói chuyện, qua một hồi lâu thấp giọng nói với Bạch Khởi trước mặt:
- Con trai… Con muốn đi Vương Đô Đặc Cảnh Ty chứ?”
- Chuyện này… Không có gì là muốn hay không muốn, tất cả mọi chuyện đều là bệ hạ an bài không phải sao ?
Bạch Khởi thấp giọng nói.
- Haiz… không sai, mấy cái này đều là bệ hạ an bài không phải con hoặc ta có thể phản đối… Vậy… Con muốn làm một Binh Đoàn Trưởng hồn hồn ngạc ngạc, hay là một Binh Đoàn Trưởng có thực quyền đỉnh thiên lập địa?
Sau khi Bạch Kình Thiên hít một hơi nhìn thoáng qua Bạch Khởi tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là một Binh Đoàn Trưởng có thực quyền, nếu một đời hồn hồn ngạc ngạc qua còn có ý nghĩ gì nữa? Còn không bằng không đi…
Sau khi Bạch Khởi nghe xong những lời này nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời. Ở trước mặt Bạch Kình Thiên có một số việc không đáng giấu diếm.
- Như vậy à… nếu nói như vậy… vậy ta biết rồi…
Bạch Kình Thiên phức tạp nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang đứng trước mặt sau đó tự mình thì thào nói, cũng không biết đây là vì cái gì.
Cuối cùng, Bạch Kình Thiên nhìn thoáng qua Bạch Khởi lập tức nói:
- Nếu đã muốn đi Vương Đô Đặc Cảnh Ty, vậy con hiểu về Vương Đô Đặc Cảnh Ty chưa? Biết Vương Đô Đặc Cảnh Ty là một cơ cấu như thế nào rồi chứ?”
- Điều này… con biết, Vương Đô Đặc Cảnh Ty có một nhân mã sư đoàn chia làm năm binh đoàn, phụ trách chính là trị an Vương Đô, hoàn cảnh, trật tự, cùng với lùng bắt, thẩm tra, công việc truy bắt, trách nhiệm trọng đại.
Bạch Khởi do dự một chút nói.
- Ừm… Quả thật không sai… Chẳng qua có một điểm có thể con không biết, đó là Vương Đô Đặc Cảnh Ty trước kia còn phụ trách tra tấn, công việc thẩm án, có thể nói là các sự việc lớn nhỏ trong Vương Đô hầu như đều là Vương Đô Đặc Cảnh Ty nhúng tay vào. Tuy nhiên quân số chỉ có năm vạn, nhưng quyền lợi của bọn họ so với Cẩm Vệ Quân chúng ta cùng Thành Vệ Quân còn muốn nhiều hơn, bọn họ thậm chí có quyền bắt bộ quý tộc thẩm tra, đương nhiên điều này chính là trước kia… Trước kia Vương Đô Đặc Cảnh Ty quả thật có quyền lợi như vậy, chẳng qua mấy chục năm trước sau khi bệ hạ đăng cơ vì tước giảm quyền lợi của Vương Đô Đặc Cảnh Ty liền hủy bỏ quyền tra tấn của bọn họ, cùng với quyền lợi thẩm án, thành lập một Vương Đô Thẩm Vấn Ty nha môn độc lập phụ trách tra tấn cùng thẩm án, hơn nữa bởi vì lúc ấy Vương Đô Đặc Cảnh Ty quyền lợi quá lớn, Quốc Vương điện hạ vì tiêu hủy quyền lợi của Vương Đô Đặc Cảnh Ty, cho phép Thành Vệ Quân cùng Cẩm Vệ Quân quyền lợi thẩm thấu… Vương Đô Đặc Cảnh Ty từ ấy về sau ngày càng suy yếu, đến bây giờ những người của Vương Đô Đặc Cảnh Ty, nhìn thấy Thành Vệ Quân cùng Cẩm Vệ Quân đô hội chủ động tránh ra, đối mặt quý tộc lại không dám nói lời nào, trừ phi đối phó dân thường, bọn họ đã không còn năng lực cùng quyền lợi mà họ vốn có. Hiện tại Vương Đô canh gác tuy còn năm vạn người biên chế, chính, nhưng bên trong, hiện đã thối nát. Hiện tại bỗng nhiên trong lúc này bệ hạ cho con gia nhập vào Vương Đô Đặc Cảnh Ty… Xem ra… Là muốn trọng chấn Vương Đô Đặc Cảnh Ty… .
Bạch Kình Thiên phân vân nói.
- Ồ? Như vậy à… Nói như vậy hẳn là một chuyện tốt, nếu như bộ môn con ở có được càng nhiều quyền lợi cùng thực lực hẳn là một chuyện tốt.
Bạch Khởi nghe xong lời này thấp giọng nói.
- Không sai… Làm tốt đối với con mà nói quả thật là một chuyện tốt, chẳng những làm Bệ hạ vui lòng, hơn nữa con đường làm quan của con sẽ tăng một mức, nhưng mà… Nếu không làm không tốt, con cũng rước phiền toái như vậy… Con biết không? Nếu Vương Đô Đặc Cảnh Ty muốn trọng chấn hùng phong, đầu tiên phải đối mặt chính là Cẩm Vệ Quân cùng Thành Vệ Quân, hai hệ thống khổng lồ này, vỏn vẹn bốn mươi vạn nhân, một khi không tốt… Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Kình Thiên chính sắc nói.
Nói xong dường như là vì an ủi Bạch Khởi nhẹ nhàng nói:
- Bên Cẩm Vệ Quân con không cần lo lắng, ta chưởng quản Cẩm Vệ Quân cũng được hai năm rồi, ta đã hiểu Cẩm Vệ Quân như lòng bàn tay, con lại là con trai ta, Cẩm Vệ Quân sẽ không làm con khó xử, thậm chí từ ngày mai con nhậm chức ta có thể điều hồi Cẩm Vệ Quân, Cẩm Vệ Quân chúng ta sẽ không tranh quyền với Vương Đô Đặc Cảnh Ty các ngươi nữa, nhưng… Con lại phải đối mặt Thành Vệ Quân, hơn nữa điều con phải làm chính là nhanh chóng tiếp nhận chỗ trống quyền lợi sau khi Cẩm Vệ Quân rút khỏi, không thể để Thành Vệ Quân cướp mất. Nếu không… sẽ rất phiền toái, con biết Cẩm Vệ Quân cùng Thành Vệ Quân là những kẻ thù truyền kiếp, một khi chỗ chúng ta nhường ra bị Thành Vệ Quân lấy mà không phải con lấy… Như vậy hậu quả… Có thể thấy, đến lúc đó ta cũng không có biện pháp ngăn được, một khi Thành Vệ Quân cùng Cẩm Vệ Quân đánh nhau, trách nhiệm này con chạy không thoát, hơn nữa về sau con cũng không cần trông cậy vào uy tín gì trong Cẩm Vệ Quân hoặc là từ chỗ trong này của chúng ta lấy lại địa bàn cùng quyền lợi.
Đương nhiên nói đến khúc sau Bạch Kình Thiên lại nhịn không được ngữ khí tăng thêm lên, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc này.
- Như vậy à… vậy con biết rồi. Phụ thân, cha cứ yên tâm, con sẽ không làm cha thất vọng. Chẳng qua con hy vọng chuyện này tạm thời chậm một chút, dù sao con còn chưa đi qua Vương Đô Đặc Cảnh Ty cũng không biết tình hình nơi đó như thế nào, càng không có nắm rõ lực lượng nơi ấy, nếu người tùy tiện rút khỏi, con đây lo lắng không thể ứng phó.
Bạch Khởi sau khi trầm ngâm một chút nói.
Có một số việc một khi dính dáng đến quyền lợi phân tranh sẽ không dễ dàng giải quyết, sự việc này cũng vậy, Bạch Khởi tuy rằng lợi hại, chẳng qua cũng không có tự phụ đến nỗi chỉ dựa vào sức mình có thể chống lại được hai mươi vạn Thành Vệ Quân tinh nhuệ của Ba Phạt Lợi Á, càng không thể tự phụ, Cẩm Vệ Quân sẽ nể mặt phụ thân mình mà cho mình tự do làm bậy.
- Ừm… Con có thể nghĩ như vậy, ta thật vui mừng… Chẳng qua Vương Đô Đặc Cảnh Ty đã thối nát. Người lãnh đạo trực tiếp của con lại là tửu quỷ… Ka ka… Đường đường là quan trên của Vương Đô Đặc Cảnh Ty, một người treo quân hàm Sư đoàn trưởng, hôm nay chẳng qua là một kẻ yếu đuối, thằng tửu quỷ mập chuyện gì cũng không lo. Bên trong Vương Đô Đặc Cảnh Ty lại thối hóa đến cực điểm, nói là năm vạn người, kỳ thật… thực tế nhân số chẳng qua ba vạn người… Thậm chí… Trong đó có khả năng chiến đấu không đủ một vạn. Buồn cười quá là buồn cười… Nhưng… Sư đoàn trưởng Vương Đô Đặc Cảnh Ty của các ngươi là lão chiến hữu của ta… Không… Hắn là lão thủ trưởng của ta, trước kia quân đoàn trưởng của hai mươi mốt quân đoàn vì có một số việc bình điều đến Vương Đô Đặc Cảnh Ty. Haiz… Ta chẳng qua vài năm không nói chuyện với hắn, thế mà hắn lại trở thành một tên ma rượu… Hỏi hắn đã xảy ra sự tình gì hắn cũng không nói… Dù sao hắn đã hoàn toàn sa đọa, ngoại trừ phụ nữ và rượu, hắn cái gì không nghĩ, cái gì cũng mặc kệ, Vương Đô Đặc Cảnh Ty vốn sa đọa rơi vào trong tay hắn lại càng sa đọa, lần này con đi làm Đệ nhất Binh đoàn Chỉ huy quan dưới quyền hắn. Thời gian trước Đệ nhất Binh đoàn Chỉ huy quan bởi vì công tác sai lầm mà bị bệ hạ xử tử. Hiện tại con đi, con phải đặc biệt cẩn thận… nhưng tốt nhất con nên bái phỏng tên ma rượu kia trước… Hắn với ta là giao tình sinh tử, tuy rằng hai năm này người bên ngoài xem ra quan hệ chúng tôi rất nhạt, thậm chí có chút cừu thị, ta đích thực cũng mặc kệ cho hắn sa đọa, nhưng… con cứ yên tâm… cảm tình chúng ta vẫn như cũ… Hắn với ta… thân như huynh đệ, ta đã cứu hắn ba lần, hắn đã cứu ta hai lần… Tuyệt đối là giao tình đổi mạng, con đi không có vấn đề.
Bạch Kình Thiên cười cười vừa ý, lại nói ra mấy lời này với Bạch Khởi, hiển nhiên tất cả vấn đề hắn đã giúp Bạch Khởi nghĩ xong rồi.
- Ừm… Con biết, phụ thân người cứ yên tâm.
Bạch Khởi gật gật đầu khẳng định, vẻ mặt kiên nghị nói.
Nhưng trong lòng Bạch Khởi có chút sầu muộn, nói thật Bạch Khởi không hiểu như thế nào luyện binh, tuy nhiên cũng biết một ít, Bạch Kình Thiên cũng giao hết thảy cho hắn, nhưng Bạch Khởi biết đây là vẫn không đủ còn kém xa. Bạch Khởi cần chính là một số nhân tài chân chính, nhưng những người này rất khó tìm, Bạch Khởi cũng tìm không thấy, duy nhất một người biết người có khả năng về phương diện này chính là Vạn Lý Vân… Nhưng tên đó Bạch Khởi tự hỏi, mời không được…
Do dự một chút Bạch Khởi cuối cùng cũng há mồm thấp giọng nói với Bạch Kình Thiên:
- Phụ thân… con tuy rằng cũng hiểu được quân sự, nhưng… Ta không giỏi luyện binh, người xem…
- Oh… Việc này a… Ta cũng biết, dù sao con còn trẻ, về sau có thời gian, con theo ta học tập binh pháp, tuy nhiên phụ thân ta không tính là cái gì danh tướng, chẳng qua ít nhất cũng có chút danh tiếng trong vương tộc, đối với con có lẽ hữu dụng. Về phần Vương Đô Đặc Cảnh Ty… Việc này… Để Tác Luân đi trước với con… Hắn có thể giúp được con… là người con cần… Ta lúc đó biết một người, chẳng qua tên kia rất khó thỉnh, hơn nữa quá xa, nhất thời bán khắc không thể đến kịp, con dẫn Tác Luân qua bên kia trước, trong khoảng thời gian này ta phái người mời hắn tới, nếu có thể mời đến được, như vậy mọi thứ không thành vấn đề… Nếu mời không đến chỉ có thể dựa vào mình con thôi.
Bạch Kình Thiên đối với chuyện này gật gật đầu, sau khi suy nghĩ chốc lát nói với Bạch Khởi đang đứng đối diện.
- Tác Luân?
Bạch Khởi kinh ngạc nói, người phụ thân mời đến giúp mình là ai Bạch Khởi vốn không quan tâm, bởi vì hắn biết kia nhất định là người tài năng, hơn nữa vốn không phải nói mời sẽ mời được, bằng không Bạch Kình Thiên cũng sẽ không nói như vậy, cho nên Bạch Khởi vốn không hỏi, mà đối với Bạch Kình Thiên cho Tác Luân đi theo mình tỏ vẻ kinh ngạc.
- Sao thế? Không tin được Tác Luân? Ka ka… tiểu tử thúi nhà ngươi phải biết Tác Luân mười sáu tuổi nhập ngũ đi theo ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, tài năng của hắn cao bao nhiêu? Nói thật không phải ta tự phụ, nếu Tác Luân nguyện ý người này dư sức làm Sư đoàn trưởng, tuy nhiên hắn tu vi không cao. Nhưng sự hiểu biết và luyện binh của Tác Luân không kém gì ta. Nhiều khi ta còn phải nghe ý kiến hắn. Nếu không phải vì hắn cứng đầu, ta cứu hắn một lần hắn nhất quyết muốn cả đời đi theo ta, nếu không phải năm đó hắn bị thương, tu vi không có khả năng tăng lên, nói không chừng hiện nay đã là Sư đoàn trưởng Vương Đô Cẩm Vệ Quân của ta, thậm chí… có thể đến làm Quân Đoàn Trưởng cấp khác của quân đoàn nào đó. Tiểu tử thúi nhà ngươi, dám coi thường người khác?
Đối với chuyện này Bạch Kình Thiên vừa cười vừa mắng.
- Không… Không phải thế… sao có thể… ha ha…
Bạch Khởi đối với chuyện này xấu hổ cười hai tiếng biện giải rằng, nhưng biện giải này cho người khác cảm giác dường như vô lực.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh