Dẫn theo Tác Luân còn có mười thân binh do phụ thân chu cấp, sáng thứ hai ngày hôm sau Bạch Khởi mặc phục quan đặc chế của Vương Đô Đặc Cảnh Ty, không phải thời chiến đều là mặc lễ phục, các loại khải giáp cũng không cần mặc vào. Sau khi Bạch Khởi mặc vào dẫn theo mấy thân binh toàn bộ võ trang cùng với Tác Luân cưỡi ngựa phi nhanh tới Vương Đô Đặc Cảnh Ty. Đây là lần đầu tiên nhậm chức. Bạch Khởi phải đương nhiên là phải đi sớm chút. Lễ phục màu xanh lam nhạt, xem ra rất hiện đại. Giày ủng cao bằng da thú, bên ngoài thêm dây giày màu vàng nhạt, cùng với hai khỏa kiếm hình dấu hiệu đặc chất trên bả vai, tượng trưng cho thân phận Trung Giáo quân quan của Bạch Khởi, một đầu tóc màu bạc xỏa sau đầu, khuôn mặt giống như đao tước, đồng tử thâm thúy, khuôn mặt trắng nõn, mũi cao đĩnh, kiếm mục lưu tinh, sau khi mặc vào một bộ quân lễ phục Bạch Khởi cảm thấy tinh nhần đặc biệt sảng khoái, làm cho người ta có cảm giác không dễ dàng nói lên bằng lời.
Nói không chút khoa trương, Bạch Khởi cưỡi ngựa đi trên đường này, không biết làm mê mệt bao nhiêu cô gái Vương Đô.
Đại khái là sau khi trải qua nửa canh giờ, Bạch Khởi dẫn theo một đội thân binh đi đến trước cửa Vương Đô Đặc Cảnh Ty. Vương Đô Đặc Cảnh Ty này là nơi tọa lạc khoảng năm dặm ở phía trước Thành Bắc Hoàng Thành. Cả nha môn Vương Đô Đặc Cảnh Ty xem ra đã có chút cũ, hơn mười binh lính vũ trang hạng nặng không có sức sống đứng trước cửa, thấy Bạch Khởi đi vào nhanh chóng hành lễ, phía sau từng người từng người thẳng tắp cung nghênh Bạch Khởi đi vào.
Dù sao phải biết rằng Vương Đô Đặc Cảnh Ty này, ngoạt trừ Đặc Cảnh Ty Uông Hải đại nhân, những cái khác quân hàm cao nhất cũng bất quá là Thượng Giáo, cũng chính là Binh Đội Trưởng, hôm nay một vị Trung Giáo binh đội trưởng đến bọn họ đã sớm đã biết, thấy Bạch Khởi đi vào, tuy cảm thấy đối phương trẻ tuổi nhưng vẫn thể hiện sự thành kính vốn có, dù sao một Binh đội trưởng cũng không phải là bọn họ mấy người tiểu nhân vật có thể trêu chọc… Muốn giết chết bọn họ đối phương ít nhất có mấy chục loại phương pháp.
- Đại nhân… Chào ngài.
Một quan quân Vương Đô Đặc Cảnh Ty mặc khải giáp đi đến trước mặt Bạch Khởi hành lễ nói, nhìn ba phiến lá cây trên tiền khải giáp ngực hắn đã biết người này là một gã Thượng Úy.
Không thể không nói quân chế của Ba Phạt Lợi Á do quy cách của Bất Diệt Vương Triều kéo dài hoàn toàn, chỗ bất đồng là thậm chí còn làm hơi chút cải biến, nhưng quân chế vốn không có chút cải biến, mà Bất Diệt Hoàng Triều tuy nhiên là hoàng triều của ngàn năm trước, nhưng quân chế của bọn họ lại rất hoàn hảo, cho đến ngày nay vẫn vượt qua các nước khác.
Trừ các chức vị, quân hàm chính là phát minh vĩ đại, bất luận là nhàn thì quân lễ phục của hoa lệ kia hay là khải giáp thời chiến, đều có cấp bậc rõ ràng tiêu kì tiện chỉ huy. Ba Phạt Lợi Á quân… không hoặc là nói là tác phong của quân đội Bất Diệt quân năm đó hết thảy phục tùng trưởng quan. Chủ tướng chết trên chiến trận, quân hàm cao nhất thống soái, đánh cho đến chỉ còn một binh một tốt…
Bình thường mặc lễ phục, quân hàm trên bả vai, trong thời chiến, mặc khải giáp, quân hàm bên hông trái, đây là quy định cơ bản và vị trí của quân hàm. Mà dấu hiệu quân hàm rất đơn giản, thượng trung hạ sĩ quan dùng là trường thương, một cây là hạ sĩ, hai cây là trung sĩ, ba cây là thượng sĩ, tượng lá cây là bọn Úy Quan dùng, bọn giáo quan là hình kiếm, tinh binh còn lại dùng cho bọn quan tướng, cho nên còn lại là hình rồng đồ án cao nhất là cho nguyên soái dùng, một loại đồ án rồng bay giương cánh. Nghe nói trước kia Bất Diệt Hoàng Triều không phải dùng rồng bay đồ án, mà là dùng một loại rồng khác, nhưng cụ thể là cái gì bộ dáng đã sớm bị hủy diệt, không thể nào tra ra… Cái loại đồ án rồng này đã sớm cùng với Bất Diệt Hoàng Triều hủy diệt mà biến mất.
Bất Diệt Hoàng Triều để lại quá nhiều truyền kỳ, tuy rằng Bất Diệt Hoàng chỉ trải qua một thời đại, đời thứ nhất hoàng đế Lý Khiếu Thiên, nhưng sự huy hoàng của Bất Diệt Hoàng là không ai có thể so sánh. Cho đến ngày nay đã nhận được tán thưởng của tất cả mọi người, đại lục từng là đệ nhất cường quốc không phải thổi ra, Lý Khiếu Thiên tại vị tám mươi năm, lúc chết chín mươi sáu tuổi, trong thời gian tám mươi năm này hắn khiến một Vương Quốc nhỏ không đủ một cái hành tỉnh khuếch trương thành cảnh địa như Bất Diệt Vương Triều. hơn nữa lưu lại vô số truyền thuyết huy hoàng, tuy nhiên hoàng triều bị hủy sau khi ông chết, nhưng không thể phủ nhận là… thành tựu của ông không người nào có thể sánh bằng, mọi người hậu thế xưng là Bất Diệt Đại Đế.
Có sử học gia thậm chí cho rằng, nếu năm đó Lý Khiếu Thiên có thể sống thêm bốn mươi năm nữa… Không, cũng có thể chỉ cần sống thêm ba mươi năm nữa cũng có thể thống nhất một đại lục. Nhưng đáng tiếc… ông ta không sống thọ như vậy, sau khi ông ta chết, nguyên cái Bất Diệt Vương Triều triều lập tức sụp đổ, biến thành hơn mười công quốc còn có hơn mấy Vương Quốc, cho đến ngày nay đều không thể thống nhất.
- Ừm… Đặc Cảnh Ty đại nhân đâu?
Bạch Khởi gật gật đầu, nhìn thoáng qua Úy Quan trước mặt sau khi gật gật đầu liền mở miệng hỏi.
- Đại nhân ở bên trong đợi. Ngài, mời ngài theo ta.
Úy Quan kia hiển nhiên đủ thông minh, nghe xong lời Bạch Khởi không do dự dẫn Bạch Khởi đi vào hướng bên trong, vừa đi vừa bắt đầu ngẩm tính vị đại nhân này trẻ như vậy đã là Binh Đoàn Trưởng, xem dáng vóc còn chưa tới hai mươi, nếu mình có thể theo vị đại nhân này, vậy tiền đồ tương lai của mình không còn hạn chế nữa.
Bạch Khởi để Tác Luân bọn họ chờ bên ngoài, một mình đi theo Úy Quan kia vào trong nha môn Vương Đô Đặc Cảnh Ty. Trong này hoàn toàn không có uy nghiêm như trong tưởng tượng Bạch Khởi, quân bị tùng thỉ, tuy nhiên cũng có thủ vệ đứng canh, nhưng người nào người nấy cũng không có sức sống, hơn nữa rất nhiều người bỏ chỗ, rõ ràng có nhiều nơi cần đứng gác lại không có trạm gác. Bạch Khởi còn phát hiện những vệ binh vỏ kiếm không có gì cả, có vỏ kiếm tú tích ban ban. Tình hình như vậy khiến Bạch Khởi sau khi đi theo Úy Quan kia bất giác chau mày, quân bị tùng thỉ đi đến bước này, Bạch Khởi thậm chí đang hoài nghi cả Vương Đô Đặc Cảnh Ty còn có sức để chiến đấu tiếp hay không.
Bất tri bất giác đi vào phía trong đại đường chính viện, trước cửa mười mấy tên binh lính đứng thẳng ở đó, xem ra long tinh hổ mãnh, người nào người nấy thân hình vĩ ngạn, trên người lộ ra sát khí xem dáng dấp là những cường binh hãn tương từng lên qua chiến trường, bằng không sẽ không có khí thế như vậy, cả Vương Đô Đặc Cảnh Ty chỉ có hơn mười tên binh sĩ đứng ở trước mặt Bạch Khởi là còn khí thế của quân nhân.
- Đứng lại! Người nào?!
Bạch Khởi vừa mới đến gần, vài tên binh lính liền rút ra vũ khí bên hông, cầm lấy trường kích nhắm ngay Bạch Khởi lạnh lùng đích nói.
- Đám người các ngươi thật là dám đối đãi như vậy với Đại Binh Đoàn Trưởng đại nhân? Đây là Bạch đại nhân vừa mới tới, Đệ nhất đoàn Chỉ huy quan do Quốc Vương bệ hạ đích thân sắc phong, các ngươi đối đãi như thế với đại nhân, chẳng để muốn tìm cái chết!
Tên Úy Quan kia muốn lấy lòng Bạch Khởi âm thanh cao tám độ quát một đội binh sĩ trước mặt, nhưng đương nhiên bọn người này cũng thể tính sổ với hắn. Lạnh lùng hừm một tiếng, người nào người đấy lạnh lùng nhìn Bạch Khởi cũng không nhường bước.
- Ngươi họ Bạch? Ngươi có quen phó Quân Đoàn Trưởng Bạch Kình Thiên đại nhân không?
Một tên binh lính trong số đó sau khi nhìn thoáng qua Bạch Khởi mở miệng hỏi, xem dáng dấp là người cấp trung niên trong đám binh này xem vóc dáng khoảng bốn mươi tuổi, mấy người còn lại xem ra cũng khoảng ba mươi mấy tuổi. Nghe bọn họ nói như vậy, Bạch Khởi biết những người này thuộc Binh đoàn hai mươi mốt và có quen biết với phụ thân mình. Xem ra nguyên cái Vương Đô Đặc Cảnh Ty ngày nay chỉ có đám thân binh bọn họ là không có lơ là, bọn thân binh như vậy thống soái của bọn họ nhất định là ở đây chỉ là không biết đi đâu thôi.
- Đó là gia phụ!
Bạch Khởi mỉm cười nói, một khi đã quen với phụ thân mình, như vậy tự nhiên thêm một tầng quan hệ, đám thân binh này đừng xem bọn họ địa vị không cao, nhưng trong Vương Đô Đặc Cảnh Ty có thể đảm bảo giúp đỡ mình không ít, tối thiểu có chút tin tức có thể thông báo cho mình.
- A… Đã là con của Phó Quân Đoàn Trưởng đại nhân, thế mời ngài… mời ngài, Quân Đoàn Trưởng đại nhân đang ở bên trong uống rượu đấy…
Đám thân binh kia nghe xong lời này mắt sáng rực nhiệt tình nói với Bạch Khởi. Đám thân binh còn lại cũng lộ ra vẻ thân thiết, người nào người nấy nhìn Bạch Khởi từ trên xuống dưới tỏ vẻ vừa ý, cuối cùng nhường đường cho Bạch Khởi, về phần Úy Quan kia vẫn bị cản lại ở ngoài không cho vào.
- Lại đây… Uống rượu… Uống… Ngươi mau uống không được quỵt nợ, lần này ngươi thua thì phải uống…
Bạch Khởi vừa bước vào đại sảnh đã nghe một âm thanh thô cuồng, một người trung niên mặc quan lễ phục trên vai mang theo hai khỏa tinh, dáng dấp xem ra khoảng năm mươi tuổi, để râu dài nguyên mặt, khuôn mặt thô lỗ kéo, một vị giáo quan khoảng bốn mươi mấy tuổi bên cạnh mình ở đó mời rượu.
Không cần phải nói, hai vị này một vị chính là Vương Đô Đặc Cảnh Ty đại nhân, không cần phải nghĩ cũng biết vị này là thân binh đội trưởng của Đặc Cảnh Ty đại nhân, không ngờ là hai vị lại ở đây uống rượu. Người ta đều nói Vương Đô Đặc Cảnh Ty quân chế suy sút, Đặc Cảnh Ty đại nhân đã hoàn toàn không còn nhiệt huyết chìm đắm trong rượu và mỹ sắc, Bạch Khởi lúc đầu còn có chút không tin, nhưng bây giờ xem ra dường như thật đúng như vậy.
- Ai! Ta không phải đã nói rồi sao? ta không muốn gặp ai hết!
Bạch Khởi vừa mới vào trong quan tướng thô lỗ đó quát lên, dường như rất giận dữ.
- Đại nhân… vị này là con trai của Bạch phó Quân Đoàn Trưởng đại nhân, vừa nhậm chức Đệ nhất Binh đoàn Chỉ huy quan ở Vương Đô Đặc Cảnh Ty của chúng ta.
Thân binh dẫn Bạch Khởi vào liền quỳ một gối xuống cung kính bẩm báo.
- Tham kiến đại nhân…
Bạch Khởi hành một cái quân lễ, xoay người cúi đầu, tay phải đặt ở trước ngực nói.
- Con trai Bạch Kình Thiên? Ngươi là… Bạch Khởi? Ha ha ha… Ta đã sớm nghe phụ thân ngươi nhắc đến ngươi, không nghĩ tới ngươi đã lớn như vậy… ka ka… Tuy rằng ta không biết tin tức bên ngoài như thế nào, nhưng ta cũng biết tiểu tử nhà ngươi là một nhân vật không tầm thường, Vương Đô đệ nhất thanh niên cao thủ, kể cả Độc Cô Chiến Thiên cũng không phải là đối thủ của ngươi. Trong thanh lâu truyền ra càng lợi hại, tên của ngươi vang vọng hơn những người khác, nghe nói tướng mạo tuấn tú, được xưng là đệ nhất mỹ nam. Hồi trước ta không tin, không ngờ gặp quả thật như vậy… ghê gớm thiệt. Bạch Kình Thiên hồi trước nói với ta tiểu tử nhà ngươi là một thằng khờ, cảm tình là bọn ta… qua đây qua đây qua đây. Qua đây ngồi xuống, ở đây không có người ngoài, lại đây chúng ta làm hai ly, sau này tiểu tử nhà ngươi dưới quyền của ta, muốm làm gì thì làm đó, Uông Hải ta chiều ngươi… ha ha…
Đại hồ tử Uông Hải Trung Tướng sau khi nghe xong thân phận của Bạch Khởi nhất thời cao hứng, vẻ tức giận trên mặt vô tung vô ảnh biến mất, qua nắm lấy tay của Bạch Khởi nói:
- Vâng… Đại nhân…
Bạch Khởi nghe xong lời này cũng không cự tuyệt mỉm cười cung kính nói.
- Ka ka… Ngươi ta nghe người ta nói tiểu tử nhà ngươi anh tuấn tiêu sái, phóng đãng không kềm chế được, sao lại giống đức hạnh của của ba ngươi như thế? Cứng nhắc như vậy? Ở đây không có người ngoài vị này là thân binh đội trưởng Uông Quân, cũng là chỗ quen biết của cha ngươi, sau này ngươi gọi ta là bá phụ là được rồi… lại đây lại đây, ngồi xuống làm hai ly nào.
Uông Hải tùy tiện nói, vừa nói vừa kéo Bạch Khởi ngồi xuống, đem ly rượu đỗ hai ly cho Bạch Khởi.
Quyển 3: Sát phạt nhân sinh