- Hai điều kiện trước ta đã đồng ý rồi, ngươi cứ yên tâm, Bạch Khởi ta đã đồng ý chuyện của ngươi thì ta nhất định sẽ làm, một lát nữa ngươi có thể dẫn ta đi tìm muội muội của ngươi, ta sẽ chăm sóc cho muội ấy, còn về gia cừu của ngươi, ta sẽ phái người đi điều tra, nhưng ngươi có thể phải đợi hơi lâu. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, hơn nữa ngươi cũng không biết đối phương là ai, chỉ có một hình xăm, rất khó điều tra ra đối phương là ai, cho nên ta cần có thời gian. Thời gian này có thể sẽ không ngắn, thậm chí có thể điều tra không ra, về điều này ta phải nói trước với ngươi, nếu ngươi đồng ý, vậy thì hãy nói ra điều kiện thứ ba của ngươi.
Sau khi Bạch Khởi nghe xong bình tĩnh trả lời, đồng thời cũng nói ra tất cả tình hình.
- A… tôi cũng biết muốn tìm danh tính của một người mà mình không biết cách đây bảy năm trước thật sự rất khó, nhưng chỉ cần ngài hết sức là được, về điều này tôi không bắt buộc… thật ra chỉ cần muội muội của tôi có thể sống những ngày tháng hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện rồi… điều kiện thứ ba… là… có thể cho tôi ăn một bữa cơm không?
A Địch nói ra điều kiện thứ ba khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng điều kiện này lại khiến trong lòng Bạch Khởi có chút đau xót, nói thật… nếu không phải tên tiểu tử A Địch là vật cần thiết quan trọng cho việc chuyển thế của Đại Hắc Thiên, nếu không phải bản thân mình đã đồng ý với Đại Hắc Thiên, hơn nữa thật sự rất cần sự tồn tại của hắn, Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Tên tiểu tử này là một người tốt có tình có nghĩa, vì muội muội của mình có thể hy sinh tất cả, Bạch Khởi rất ngưỡng mộ những con người như vậy.
Nhưng mặt khác Bạch Khởi cũng không thể không làm như vậy, Bạch Khởi không phải là người nhân từ nương tay, mặc dù trong lòng không đành lòng nhưng vẫn không nói ra, có một số chuyện nhất định phải làm. Thế giới này vốn có nhiều chuyện khiến người ta phải bất đắc dĩ mà làm, rất nhiều chuyện ngươi không muốn làm nhưng không thể không làm, tình huống lần này cũng như vậy, cho nên mặc dù không đành lòng, nhưng Bạch Khởi cũng không nghĩ đến chuyện thay đổi quyết định của mình.
- Ô… Ngươi hãy ăn đi, đây có thể là bữa ăn cuối cùng của ngươi, một lát nữa hãy dẫn ta đi tìm muội muội của ngươi, sau đó ta sẽ dẫn muội muội của ngươi về nhà ta, ta nghĩ ngươi cũng nên yên tâm đi, lúc đó lại động thủ là được rồi.
Bạch Khởi gật gật đầu nói.
Vừa dứt lời A Địch đã bắt đầu ăn cơm như nước cuốn, nhưng khi ăn cơm nước mắt cứ bất giác chảy xuống, đó không phải là giọt nước mắt hối hận, mà là vui mừng, là cảm kích, đối với A Địch mà nói sau bữa cơm này có chết cũng đáng, huống hồ muội muội mà bản thân mình vẫn lo lắng cuối cùng cũng đã có nơi nương tựa, tương lai sau này sẽ sống cuộc sống tiểu thư quý tộc giàu sang phú quý, điều này khiến A Địch rất yên tâm cũng rất mãn nguyện…
Sau khi ăn xong, A Địch đã dẫn Bạch Khởi đến một ngôi miếu đổ nát gần đó, còn mang về bao nhiêu thức ăn. Khi A Địch bước vào ngôi miếu đổ nát như một cơn gió thổi tới, một giọng nói yếu đuối vang lên:
- Ca ca… huynh về rồi sao? Có gì ăn không? Muội đói lắm rồi…
- Đương nhiên… A Anh… Huynh đương nhiên tìm thấy thức ăn rồi, muội xem… đây là thịt… lâu rồi muội chưa ăn thịt đúng không… nào… ăn đi… mau ăn đi…
A Địch nói xong liền đưa một miếng thịt còn nóng mới mang về đến bên muội muội A Anh của mình, sau đó đưa miếng thịt vào miệng của A Anh.
A Anh là một bé gái khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc dù khuôn mặt nhem nhuốc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ non nớt và biểu hiện đáng yêu. Đôi mắt to đáng thương khiến người ta thương cảm, đại khái cũng đói lắm rồi, sau khi nhìn thấy thức ăn trong tay A Địch, A Anh không do dự mà bắt đầu mở ra ăn, nhưng sau khi ăn được mấy miếng đột nhiên cô bé dừng lại, nhìn miếng thịt trong tay mình lại nhìn A Địch đang ở trước mặt, sau đó giọng nói dịu dàng vang lên:
- Ca ca… huynh cũng ăn đi… chúng ta chia ra ăn… muội ăn một nửa… không… muội ăn mấy miếng này là đủ rồi, huynh ăn nhiều một chút đi…
- Không… huynh ăn rồi, ăn thật rồi mà… muội không tin thì nhìn bụng ta đi, đã no lắm rồi.
A Địch mỉm cười vỗ nhẹ vào A Anh ở trước mặt, sau đó kéo bàn tay nhỏ của muội muội đặt lên bụng mình, như còn sợ muội muội không tin, liền xoay người đưa mắt nhìn Bạch Khởi đang ở phía xa tiếp tục nói:
- Muội xem… chính là thiếu gia Bạch Khởi đã cho ta ăn… Bạch Khởi thiếu gia còn thuê ta làm người ở, sau này chúng ta sẽ không phải sợ đói nữa, biết không hả? Sau này muội sẽ có cuộc sống rất tốt, còn được ăn trong một căn phòng lớn, sau này không cần đi ăn xin nữa, cũng không phải chịu lạnh nữa…
- Thật vậy sao? Bạch Khởi thiếu gia… cảm ơn ngài…
A Anh là một cô bé rất lễ phép, sau khi nghe A Địch giải thích, cô bé đầu tiên rất sửng sốt, sau đó quay người khom lưng xuống trước Bạch Khởi, giọng nói ngọt ngào rất dễ nghe, nhưng nó lại khiến Bạch Khởi có chút phiền muộn, vì khi lời nói này được phát ra Bạch Khởi cảm giác được rằng trong lòng mình có chút đau xót.
- Không cần khách khí… mau ăn đi… sau khi ăn xong chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến nhà ta… ta bảo đảm sau này muội sẽ có cuộc sống thật tốt, giống như một tiểu thư quý tộc… không… cuộc sống còn tốt hơn một tiểu thư quý tộc bình thường.
Bạch Khởi mỉm cười nói nhưng trong lòng thầm than thở. Nếu không có chuyện này thật là tốt biết bao, A Địch không cần phải chết, Bạch Khởi cũng sẽ giúp hắn nhưng đáng tiếc, cơ thể của A Địch chắc chắn là giữ được, còn linh hồn của hắn sẽ bị tiêu tan, Bạch Khởi chỉ có thể bất đắc dĩ làm như vậy chứ không thể ngăn cản.
- Vâng…
A Anh nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cảm kích nói, nói xong liền dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình xé miếng thịt trong tay từng miếng một, trong nháy mắt số thực phẩm trong tay đã giải quyết xong, sau đó còn ợ một cái, xem ra cô bé thật sự rất đói. Nhưng khi ăn cũng không có động tác ăn thô thiển, dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Bạch Khởi chỉ lặng lẽ không nói gì, sau khi đợi A Anh ăn xong mới dẫn A Địch và A Anh cùng về Bạch Gia đang được bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi xuyên qua mấy trăm tên thủ vệ mặc áo giáp tiến vào trong sân, A Địch cõng A Anh, Bạch Khởi rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi và căng thẳng của hai người nhưng sau khi tiến vào phủ đệ Bạch Khởi cũng không nói gì nhiều. Trong nháy mắt mười nam nữ người hầu vây quanh đứng bên cạnh cũng quản gia đến bên cạnh Bạch Khởi. Là những người hầu ưu tú, bọn họ biết bản thân nên xuất hiện lúc nào, ở đâu, nên xuất hiện như thế nào, cho nên lúc này bọn họ xuất hiện trước mặt Bạch Khởi vì Bạch Khởi dẫn theo hai tiểu hành khất quay về, chuyện này bọn họ đều biết nên làm thế nào. Đương nhiên là dẫn hai người đi tắm rửa và chuẩn bị quần áo sạch sẽ, sau khi cho hai người tắm xong sẽ làm cơm cho họ ăn, cho nên bọn họ mới tập hợp lại.
- Thiếu gia… ngài có giao phó gì không?
Mặc dù biết Bạch Khởi sẽ kêu mình làm gì, nhưng vẫn không thể tùy tiện mà làm sẽ khiến chủ nhân không thoải mái, cho nên sau khi quản gia đến liền cung kinh vạn phần hỏi.
- À… dẫn hai người bọn họ đi tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ, rồi dẫn đến trước mặt ta.
Bạch Khởi giao phó chuyện giống như quản gia đã nghĩ, quản gia lập tức vâng lệnh, sau đó từ từ sắp xếp chuyện mà Bạch Khởi đã giao phó.
Còn Bạch Khởi một mình đi đến phòng mình, ngồi xuống bộ bàn ghế trong phòng, thì thào tự nói trong không gian vắng vẻ trong căn phòng:
- Lão ca không còn sự lựa chọn nào khác nữa sao? Ta thật sự có chút không đành lòng…
- Không có, huynh đệ tốt của ta, lần này thật sự không có sự lựa chọn, để phù hợp với thân thể của ta trong trăm triệu người chỉ có thể tìm được một người, nếu cứ dựa vào đệ đi tìm thì e là mười năm, hai mươi năm cũng khó mà tìm ra, không dễ gì mới tìm được một người phù hợp, tuyệt đối không thể bỏ qua, đại trượng phu không thể vì lòng nhân từ mà nương tay, đặc biệt là lúc này… đệ phải nghĩ kĩ.
Đại Hắc Thiên không có năng lực phản bác Bạch Khởi, trạng thái linh hồn của hắn vẫn còn rất yếu, dù sao linh hồn của hắn vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào Bạch Khởi, vì vậy mới nói như vậy. Nói thật nếu bản thân Đại Hắc Thiên có năng lực thì e là hắn đã động thủ từ lâu rồi, sao còn phải thương lượng với Bạch Khởi làm gì?
Tuy rằng hai người đã chịu Khế Ước Đồng Sinh Cộng Tử của Sáng Thế Thần quản thúc, không thể hại lẫn nhau, nhưng không phải không làm hại lẫn nhau sao? Chỉ là không nói cho Bạch Khởi hành động riêng của mình mà thôi.
- Được rồi… đệ biết rồi… cứ làm như vậy đi… huynh có cần ta làm gì không?
Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh