Cửu U Long Giới

Chương 282: Chương 282: Vô tình trở mặt (2)




Tình cảnh như vậy khiến cho Phong Lâm Tổng Đốc biến sắc, một dự cảm bất an chợt xuất hiện trong lòng, trái tim như không kìm được nhảy lên vài cái, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Bạch Khởi mỉm cười lại càng như vậy. Tâm tình của hắn bất giác loạn cả lên, nhưng thân là một Tổng Đốc của một tỉnh, hắn vẫn có một chút khí lượng và khí chất. Lúc này mặc dù tâm tình của hắn có chút căng thẳng, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên cường nhẫn nại, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, thấp giọng nói với Bạch Khởi:

- Vừa rồi đại nhân khu trục các vị quý tộc và phú thương, còn có các vị quan viên, nói với họ là ngài có chuyện Bệ Hạ giao phó cần nói với tôi, không biết đó là ý gì?

Nói xong Tổng Đốc đã quay ra ra hiệu với quản gia đang đứng trong góc tối ở đằng xa, để hắn đi kêu người, đương nhiên không phải kêu người vì muốn giết Bạch Khởi mà là vì vạn nhất cần phòng vệ. Có lúc khi làm việc phải chuẩn bị mấy tay mới ổn thỏa, đây là kinh nghiệm của hắn trong bao nhiêu năm làm quan, cho nên lần này mặc dù hoan nghênh Bạch Khởi tới đây, cũng không nghĩ tới là sẽ xung đột với Bạch Khởi nhưng hắn vẫn sắp xếp các cao thủ mà mình đã tích lũy trong nhiều năm mai phục sau sân. Ngoài ra còn điều động hai ngàn binh mã thân tín, chính là vì phòng ngừa vạn nhất có chuyện, không có chuyện gì đương nhiên là rất tốt, vạn nhất có chuyện thì vẫn có thể phòng bị một chút.

- Ha ha… Bệ Hạ nào có chuyện gì tìm ngài? Vừa rồi ta kêu bọn họ đi không phải vì Bệ Hạ có chuyện tìm ngài, mà là ta có một số chuyện muốn nói với ngài.

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, cầm chén rượu trên bàn, sau đó tỉ mỉ thưởng thức loại rượu ngon được sản xuất ở phương Nam, sau khi nhấp một ngụm, nhắm mắt lại vẫn còn có nét mặt say sưa. Loại rượu đặc sản đồng thời được cất giữ trăm năm của phương Nam khi uống vào thật sự là ngon ngọt vô cùng.

- Ồ? Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì muốn nói?

Phong Lâm Tổng Đốc đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười, trên mặt tự nhiên nở một nụ cười nhưng trong lòng đã bắt đầu bồn chồn, không ngừng suy đoán ý tứ của Bạch Khởi.

Nhưng đáng tiếc là cho dù Phong Lâm Tổng Đốc có dùng trăm cách suy đoán nhưng suy nghĩ một lát vẫn không thể nào đoán được ý tứ của Bạch Khởi. Hắn không rõ Bạch Khởi muốn nói gì với mình, phải nói rằng giữa hai người không có giao tình gì, thậm chí căn bản không quen biết cho nên Phong Lâm Tổng Đốc rất hiếu kỳ không biết lần này Bạch Khởi tìm mình có chuyện gì muốn nói, hắn muốn nói gì với mình.

- Thật ra cũng không có gì… Ta chỉ muốn nói với ngươi… La Đan đang nằm trong tay ta.

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng rồi nói như vậy.

- Cái gì!

Phong Lâm Tổng Đốc nghe thấy lời này bỗng nhiên chồm đứng lên, trong nháy mắt kêu lên sợ hãi, biểu hiện như ngũ lôi đánh trúng, há to miệng, ngơ ngẩn đứng sững sờ ở đấy, trong nháy mắt không biết nên nói những gì mới được.

Nhưng rất nhanh sau đó Phong Lâm Tổng Đốc đã hồi phục lại, cảm giác như miệng mình có chút tê dại, liền tát nhẹ vào miệng, tự trấn định lại nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt nói:

- Tôi không biết đại nhân ngài muốn nói gì…

- Không biết? Ha ha… La Đan đã đem tất cả mọi chuyện nói cho ta biết, hơn nữa sổ sách cũng đã tới tay ta, ngươi còn giả vờ với ta làm gì? Ý tứ của ta, Tổng Đốc đại nhân còn chưa cảm nhận được sao?

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, nhãn thần nhìn Phong Lâm Tổng Đốc giống như đang xem hài kịch, trong nhãn thần của hắn tràn đầy sự trêu tức.

- Ngươi muốn làm gì?

Bạch Khởi đã nói đến bước này, Phong Lâm Tổng Đốc đương nhiên cảm thấy không còn gì phải giấu diếm, đã bị lộ như vậy đương nhiên không còn lời nào khác, cho nên hắn bắt đầu lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi nói như vậy, khi nói trong nhãn thần của hắn đã có chút khốc liệt. Hắn đã bình tĩnh lại, nhìn Bạch Khởi như muốn nói rút cục ngươi muốn nói cái gì, muốn làm cái gì.

- Ta muốn làm gì sao? Ha ha… ta đã đứng ở đây, đồng thời còn đem chuyện này nói với ngươi, vậy ngươi nói ta muốn làm cái gì? Đương nhiên là cho ngươi một cái chết minh bạch, sau đó giết chết ngươi…

Bạch Khởi nheo mắt lạnh lùng nói, khi nói, sát khí toàn thân tăng vọt, trong nháy mắt nhiệt độ trên sân đã giảm xuống mấy phần.

- Giết ta? Lẽ nào ngươi không sợ Bệ Hạ trách tội sao?

Phong Lâm Tổng Đốc cũng cảm nhận được sát khí này, bất giác có chút sợ hãi, toàn thân run rẩy, sau đó lùi về sau mấy bước, thấp giọng nói với Bạch Khởi đang ở trước mặt. Nhưng khi nói khó tránh khỏi có chút run rẩy, đại khái hắn cũng rõ, những chuyện mình làm nếu truyền đến tai của Lý Tự Minh thì sợ là số phận của mình cũng không tốt hơn chút nào.

- Bệ Hạ trách tội? ha ha… nói đùa gì vậy, nói thật với ngươi, ngươi biết tại sao ta phải xuống Giang Nam không? Bệ Hạ tại sao lại cấp cho ta chức danh Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ không? Cho ta quyền lực này, để ta xuống Giang Nam, một là muốn ta tránh đầu sóng ngọn gió, đương nhiên điều này không quan trọng, mục đích căn bản nhất chính là nhắm vào ngươi. Bệ Hạ vốn đã không hài lòng về Thái Tử từ lâu, Giang Nam là phạm vi thế lực của Thái Tử, Thái Tử đã thâm căn cố đế ở đây, ngươi nói Bệ Hạ có thể yên tâm không? Bệ Hạ kêu ta tới chính là để diệt trừ các ngươi… huống hồ… chuyện lần này sợ là cho dù Bệ Hạ không có ý giết ngươi, nhưng sau khi biết chuyện ngươi cũng không sống nổi. Kết bè kết cánh, bí mật huấn luyện quân đội, hơn nữa còn là một trăm hai mươi vạn người, tổng cộng sáu Quân đoàn, đồng thời mưu đồ gây rối, ý đồ mưu triều soán vị, những điều đó há không phải tội chết sao? Ngươi lại còn nhắc tới Bệ Hạ với ta… ngươi không phải là đồ ngốc đó chứ?

Bạch Khởi không hề để ý đến điều này, thậm chí còn cười điên cuồng, xem ra đối với hắn Phong Lâm Tổng Đốc chẳng qua là một trò đùa mà thôi, một trò đùa cực lớn.

- Ha… muốn giết ta? E là không đơn giản như vậy đâu…

Phong Lâm Tổng Đốc sau khi nghe lời của Bạch Khởi sắc mặt liền trắng bệch. Hắn cũng biết lời nói của Bạch Khởi là sự thật, nếu Hoàng Đế biết những hành động của hắn thì hắn chắc chắn sẽ vẫn chết. Huống hồ Hoàng Đế vốn đã muốn diệt trừ những người của mình? Cho nên Phong Lâm Tổng Đốc vội biến sắc, nhưng hắn đã rất nhanh nghĩ đến sự chuẩn bị của mình, có thể nói là chỉ có mấy phần lo lắng.

- Không dễ giết ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi nhìn xung quanh mình xem, ở đây hầu như đều là người của ta, muốn giết ngươi chẳng qua chỉ cần một câu nói của ta là xong.

Bạch Khởi nhàn nhạt nói.

- Vậy sao? Đều là người của ngươi? Ha ha, chỉ dựa vào năm trăm người của ngươi? Ha ha… Bạch Khởi ngươi đừng quên, nơi này là Phong Lâm Hành tỉnh, người lớn nhất ở đây là ta, ta đã làm Phong Lâm Tổng Đốc mười năm rồi. Ở Giang Nam này ta đã thâm căn cố đế, ngươi muốn giết ta sao? Đừng có nằm mơ, đã đến bước này vậy thì ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta sớm đã có chuẩn bị rồi, ta đã chuẩn bị hai ngàn tinh binh ở đây, còn có mười cao thủ, ngươi muốn giết ta sao? Ta sợ là ngươi còn khó giữ được mình…

Phong Lâm Tổng Đốc nghe xong lời này cười có chút cuồng ngạo, cũng không biết là thật sự tự tin như vậy hay là có chút điên cuồng.

Sau khi cười cuồng ngạo, mấy ngàn thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc đều xông tới, hơn ngàn binh sĩ cầm vũ khí của mình xông ra, sau đó dần dần vây xung quanh Bạch Khởi và thủ hạ của hắn. Cả đám người cầm vũ khí hùng hổ khí thế, binh giáp đầy đủ, khí thế hùng hổ, phảng phất giống như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn có mười cao thủ trên người tỏa ra ánh sáng đấu khí đứng hai bên Phong Lâm Tổng Đốc. Trong đó lợi hại nhất là một cao thủ Đấu Tông, những kẻ còn lại cũng có trình độ Đấu Sư, còn có hai cao thủ cấp bậc Đấu Linh, có thể nói là đội hình cao thủ rất lợi hại. Sự xuất hiện của bọn họ lại càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo của Phong Lâm Tổng Đốc, khiến hắn càng thêm tự tin. Sự sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất vô hình vô ảnh.

- Ồ… người của ngươi… số lượng cũng không ít, nhưng hình như không có tác dụng, còn về những cao thủ của ngươi… phỏng chừng cũng chỉ cần một đòn là xong…

Bạch Khởi nhàn nhạt nói, đối với những người của Phong Lâm Tổng Đốc phảng phất như không thấy, căn bản giống như không nhìn thấy… nhưng nói thật những người này Bạch Khởi thật sự không để trong mắt.

Vừa dứt lời từ xa đã truyền đến một trận âm thanh hãm sát, sau khi âm thanh của kim khí vang lên, sau nhà bắt đầu nổi lửa. Toàn bộ sân sau của ngôi nhà đều chìm trong lửa, mấy trăm kỵ sĩ áo đen từ bên ngoài xông đến, sau đó nhìn thấy người của Phong Lâm Tổng Đốc tận lực chạy đến rồi ngã xuống đất, chỉ nội trong thời gian ngắn đã xông đến như vậy, người của Phong Lâm Tổng Đốc ngay cả cơ hội phản ứng chưa có đã bị trúng đao rồi…

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.