Cửu U Long Giới

Chương 283: Chương 283: Suy đoán (1)




Những thủ hạ của Bạch Khởi so với người của Phong Lâm Tổng Đốc mà nói thực sự như trời so với đất, nhưng thủ hạ của Bạch Khởi là trời, thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc là đất. Mặc dù số lượng đông đảo đạt tới hai ngàn người, đồng thời còn có mười cao thủ, nhưng nói thật những thủ hạ của hắn trước mắt những thân binh của Bạch Khởi căn bản không chịu nổi một đòn. Còn về những cao thủ, Lưu Dịch Tư trong nháy mắt đã có thể giết sạch không trừ không ai… Dù sao danh xưng Thất Tinh Đấu Hoàng cũng không phải là danh hão, huống hồ theo thái độ của Lưu Dịch Tư mà nói, đột nhiên gần đây ông ta lại có trạng thái muốn có chút đột phá.

Nếu một ngày nào đó Lưu Dịch Tư đột phá thì đó chính là một Bát Tinh Đấu Hoàng khiến người ta khiếp sợ, chỉ cần đột phá hai lần thì sợ là sẽ trở thành cao thủ Đấu Đế thật sự, đến lúc đó Lưu Dịch Tư tuyệt đối là một sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ, mặc dù hắn bây giờ cũng khiến người ta ngưỡng mộ như vậy.

Sau khi Bạch Khởi nói xong, thủ hạ của hắn bắt đầu xông đến, không nói nhiều trực tiếp múa vũ khí sắc bén trong tay mình đột phá từ phía sau, đánh ngã binh mã tinh nhuệ của Phong Lâm Tổng Đốc xuống đất. Mặc dù số lượng bọn họ không nhiều nhưng lại không hề tỏ ra yếu kém, thậm chí còn biểu hiện cường thế tương đối giống như đàn hổ dữ xông vào giữa đám đông vậy, giết chết những thủ hạ binh sĩ của Phong Lâm Tổng Đốc, người ngã ngựa đổ. Những tiếng kêu thảm khốc thê lương không ngừng vang lên, cứ từng phút từng giây lại có người không ngừng ngã xuống. Máu tươi trong nháy mắt đã nhuốm đỏ cả ngôi nhà hoa lệ, cả ngôi nhà ở đâu cũng nồng nặc mùi máu tươi, thậm chí có chút nhức mũi, hơn nữa còn có người không ngừng ngã xuống, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên bên tai không dứt.

Những cao thủ bên cạnh Phong Lâm Tổng Đốc sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó cầm lấy vũ khí chuẩn bị động thủ nhưng khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lưu Dịch Tư đã từ xa tới trước mặt bọn họ, không biết xuất hiện lúc nào, cũng không biết làm thế nào xuất hiện, nhưng tóm lại lúc này Lưu Dịch Tư đang ngăn cản trước mặt bọn họ. Mặc dù cơ thể mới nhìn rất nhỏ bé nhưng lại tạo cho người ta khí thế giống như thái sơn không thể nào vượt qua được, khiến những cao thủ đang chuẩn bị ra tay để giúp đỡ đám binh sĩ đều sững sờ, hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai dám động thủ.

- Những người trẻ tuổi đừng bốc hỏa nhiều quá, đối thủ của các ngươi không phải là đám binh sĩ đó mà là ta… có chuyện gì cứ xông tới ta là được rồi, lão phu sẽ tiếp đón chu đáo.

Lưu Dịch Tư nhắm mắt đứng cản trước mặt đám đông nói, khi nói thậm chí ngay cả vũ khí cũng không rút ra, trực tiếp dùng tay không, phảng phất như căn bản xem thường những cao thủ này, khiến người ta nhìn mà cảm thấy nổi giận.

Đương nhiên những cao thủ bên cạnh Phong Lâm Tổng Đốc nếu biết người đang đứng trước mặt bọn họ là Thất Tinh Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư trong truyền thuyết, tuyệt đối sẽ không có chút tức giận nào trong lòng. Ngược lại còn cảm thấy đây là lẽ thường nên làm, bọn họ cũng không muốn tấn công Lưu Dịch Tư, hoặc là chống lại sự ngăn cản của Lưu Dịch Tư. Bọn họ sẽ bỏ lại Phong Lâm Tổng Đốc trước tiên, chạy trốn khỏi cái nơi khủng khiếp này, mặc dù với sự ngăn cản của Lưu Dịch Tư tỉ lệ chạy trốn là một trên một triệu, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng còn hơn là xông tới chắc chắn sẽ chết, không ai trong số bọn họ muốn chết, bọn họ tuyệt đối sẽ chạy trốn.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ lại không biết chuyện này, đối với bọn họ một lão tử mặc áo bào màu xám thì không có gì phải sợ, hơn nữa hắn còn dám ngăn cản trước mặt bọn họ, rõ ràng là không muốn sống nữa.

- Giết hắn… những kẻ khác xông tới với ta, đi giải quyết những tên khác.

Một cao thủ đầu lĩnh sau khi liếc nhìn Lưu Dịch Tư đang ở trước mặt liền lạnh lùng nói, quả nhiên hắn rất tự phụ với bản thân mình, căn bản không để Lưu Dịch Tư trong mắt. Đối với những lời này Lưu Dịch Tư đến lúc này vẫn không có phản ứng gì, Bạch Khởi ngược lại lại để lộ một nụ cười lạnh lùng.

- A… đã như vậy, vậy thì lão phu cũng chỉ có thể đại khai sát giới thôi.

Lưu Dịch Tư thở dài một hơi, phảng phất như không muốn ra tay nhưng bây giờ những kẻ này lại muốn tìm đến cái chết, lão nhân gia như ông ta cũng không thể không động thủ.

Vừa dứt lời Lưu Dịch Tư đã vung tay lên, giống như muốn xông tới cũng giống như muốn đứng yên một chỗ động thủ. Sau khi ông ta phất nhẹ tay cả đám người được gọi là cao thủ của Phong Lâm Tổng Đốc đều lần lượt ngã xuống đất, cả đám chết thảm trên đất, máu chảy không ngừng, có một vài kẻ ngay cả cơ thể cũng không toàn vẹn, tứ phân ngũ liệt thật là thê thảm, nhưng bọn chúng cho đến lúc chết vẫn không rõ tại sao lại như vậy, rút cục chuyện gì đã xảy ra…

Kỳ thực không nói gì bọn họ mà chính ngay cả bản thân Bạch Khởi cũng không nhìn ra động tác của Lưu Dịch Tư. Lưu Dịch Tư đến bây giờ quả là càng ngày càng tịnh tiến, với trình độ Cửu Tinh Đấu Vương như Bạch Khởi cũng không nhìn rõ động tác của Lưu Dịch Tư, chỉ nhìn thấy Lưu Dịch Tư xuất thủ, nhưng Lưu Dịch Tư ra tay như thế nào, ra tay bao lần trong đó, Bạch Khởi chỉ nhìn thấy một vài hình bóng nhàn nhạt, còn những cái khác thì không hề thấy. Điều này khiến Bạch Khởi rất kinh hãi đồng thời sự cảm thán và kính nể đối với Lưu Dịch Tư trong lòng cũng tăng thêm không ít.

Chẳng bao lâu trận chiến đã kết thúc, thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc không còn ai sống sót, toàn bộ đều nằm dưới đất. Năm trăm tinh binh của Bạch Khởi không có ai chết, chỉ có mấy người bị thương nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần băng bó đơn giản là được, căn bản không có vấn đề gì.

Còn về Phong Lâm Tổng Đốc lúc này mang theo mười mấy người hầu, còn có hai ba hộ vệ đứng bên cạnh bảo vệ, nhưng mấy người bọn họ đã hai chân run rẩy, ai cũng nắm trường đao nhưng lại không dám có bất cứ động tác nào. Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, bất giác nuốt nước bọt ừng ực. Nếu không phải vì bây giờ không còn đường nào để bỏ chạy, thậm chí ngay cả Phong Lâm Tổng Đốc cũng không hề nghi ngờ mấy tên này sẽ vứt bỏ mình, bỏ mình lại để chạy trốn thật xa, kiên quyết sẽ không để ý đến mình cho dù là một giây cũng không.

- Bây giờ ngươi định làm gì? Còn có chiêu cuối gì không? Cứ lấy ra hết đi.

Bạch Khởi liếc nhìn Phong Lâm Tổng Đốc ở trước mặt nói, khi nói trên mặt xuất hiện nụ cười tràn đầy sự giễu cợt, nói xong tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống liếc nhìn Phong Lâm Tổng Đốc, chờ đợi phản ứng của đối phương.

- Thắng làm vua thua thành giặc… Không nói gì cả, hôm nay ta nhận thua, nhưng Bạch Khởi, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng chuyện này sẽ liên lụy đến Thái Tử, Thái Tử không hồi âm gì với chúng ta. Chuyện này cho dù là Bệ Hạ cũng không có cách nào định tội Thái Tử, nếu không đất nước khó mà thái bình. Ngươi đừng tưởng Thái Tử Điện hạ chỉ có thế lực là chúng ta, bất luận là ngươi hay là Bệ Hạ cũng quá coi thường Thái Tử rồi, không có sự ủng hộ của Phong Lâm Hành tỉnh chúng ta, Thái Tử vẫn có sự ủng hộ của mười vị Giang Nam Tổng Đốc khác, còn có sự ủng hộ của một trăm hai mươi vạn binh mã Giang Nam. Cho dù là không có Giang Nam thì vẫn có những người khác ủng hộ Thái Tử, Thái Tử Điện hạ sẽ báo thù cho ta!

Phong Lâm Tổng Đốc vẫn là một nam tử hán, mặc dù thất bại nhưng lúc này hắn vẫn không nịnh hót như những kẻ khác, cầu xin Bạch Khởi tha mạng, ngược lại trong nháy mắt lấy ra một thanh kiếm ngắn, sau khi nói xong liền nhắm ngay ngực mình đâm vào.

Trong nháy mắt máu tươi từ ngực của Phong Lâm Tổng Đốc phun ra như thác, thấm đầy mặt đất, trên miệng của Phong Lâm cũng chảy ra một dòng máu, theo y phục chảy xuống chậm rãi tích lại trên mặt đất, sau đó không cam lòng liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt rồi từ từ ngã xuống đất.

- Đại nhân… bây giờ chúng ta phải làm sao?

Độc Cô Chiến Thiên liếc nhìn Phong Lâm Tổng Đốc nằm trên đất, sau đó tiến lại gần Bạch Khởi thấp giọng hỏi.

- Còn có thể thế nào nữa? Hắn mặc dù là một kẻ đại nghịch bất đạo nhưng nói thế nào cũng vẫn có chút khí phách, giữ lại toàn bộ xác hắn, tạm thời để ở hậu đường, tiện thể phái người đi trước đem chuyện này bẩm báo lên Bệ Hạ. Mặt khác triệu tập đội thân vệ phong tỏa Phủ Tổng Đốc, phái người ngay trong đêm ra khỏi thành điều động Quân đoàn 14 ở gần Phong Lâm, kêu bọn chúng đóng quân ngoài thành, đừng có bất kỳ động tác nào. Sau đó kêu người của chúng ta giả làm thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc truyền lệnh cho mười vị Tổng Đốc khác tới Phong Lâm Thành họp, phải kêu bọn họ bí mật đến trước, nói là thư hồi âm của Thái Tử đã đến rồi, kêu bọn họ tới nghiên cứu một chút, chuẩn bị chuyện khởi binh.

Dùng tay ấn lên thái dương của mình, Bạch Khởi nói với chút đau đầu, tất cả mọi chuyện đã kết thúc nhưng Bạch Khởi vẫn rất đau đầu. Dù sao Giang Nam còn có một trăm hai mươi vạn binh mã có thể xảy ra bạo loạn bất cứ lúc nào, chuyện này còn chưa xử lý một cách triệt để thì Bạch Khởi vẫn không có cách nào yên tâm, cho nên Bạch Khởi vẫn vì vấn đề này mà phiền não.

Quyển 3: Sát Phạt Nhân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.